Mình nghe bạn kể chuyện, mình thấy gì nhỉ? Tự nhiên mình có ý muốn kéo bạn ra nhưng mình có cảm giác sự nỗ lực của mình là vô nghĩa. Vì mình chọt chỗ nào thì bạn lại đi tìm cách vá lại chỗ đó. Có phải vì mình là người ngoài cuộc trong câu chuyện này nên mình thấy chả có vấn đề gì cả không? Chẳng ai có thể đóng cánh cửa của mình cả, trừ mình. Vì sao lại không nhìn vấn đề ở chiều hướng tích cực hơn khi vẫn luôn luôn có ít nhất 2 hướng để nhìn mà. Và rồi câu chuyện của bạn nó như một tấm gương cho mình soi lại mình. Lúc này mình lại có thể đứng ngoài để ngắm nhìn cái bối cảnh này được, mình nhìn thấy được cái rối rắm của bạn nó nằm ở chỗ nào. Chỉ có một việc duy nhất là nhìn lại thôi, nhìn xem lỗi mình ở đâu. Nhưng quả thật là mình hiểu cái cảm giác này lắm, cái cảm giác con chuột chạy cuống cuồng trong lồng và la oai oái. Làm sao có thể nhìn thấy được gì khác ngoài những thứ trong cái lồng đó? Mình ấn tượng cái chỗ mình chọt ở đâu thì bạn tìm cách vá lại chỗ đó chứ nhất quyết không ra khỏi lồng ấy. Mình cảm nhận được rất rõ cái chỗ mình dùng chính công cụ đã được mài giũa bao lâu nay để trói mình chặt hơn, tinh vi hơn. Nói chung là lừa đảo mình đó. Mình dùng công cụ sai mục đích rồi. Mài dao cho đã rồi quay vô đâm mình!
Cả đêm mình nằm thao thức, mình không ngủ được, mình nằm xem bộ phim của chính mình, hết cái này rồi cái kia nó tuôn ra ào ào. Lại là câu chuyện của bạn, à mà trước đó mình đã có một ý định là sẽ dùng công cụ chứng kiến để xem xét mọi thứ, mình biết đến đâu mình xài đến đó vậy.
Trước giờ mình hay xét mối quan hệ của mình với người khác, mình đóng hay mở với người khác. Mối quan hệ của mình với họ có tốt không… điều đó bình thường mà, ai chả vậy, mình đang sống trong một xã hội loài người mà. Tự nhiên mình thấy sao mình cứ chạy ra hoài vậy? có một mối quan hệ mà mình gần như không mấy khi để ý đó là mối quan hệ của mình với chính mình, sự kết nối với chính bản thân mình. Mình có mở lòng với mình không? mình có chấp nhận (thực tế) mình không? mình có yêu thương mình không? có thấu hiểu mình không? Hôm qua tự nhiên mình ngồi mà nước mắt mình rơi, ơ hay tự nhiên đang làm bài tập chứng kiến, đang tìm hiểu về chứng kiến mà sao tự nhiên khóc vầy nè? mình không lý giải được vì sao như thế, không có câu trả lời. Chỉ có một cảm nhận về một con bánh bèo vô dụng trong mình, cảm giác thế nào nhỉ? nó thật là khó tả. Giờ đây khi ngồi kể lại, nước mắt mình cũng chực chờ rơi. Dạo này cứ hay bị xúc động như thế. Trước giờ cái xu hướng của mình là gì? là hay trù dập mình, tìm mọi lý do để trù dập mình, khi mình sai thì mình nhất định không tha thứ cho mình. Mình xấu xí, mình có lỗi thì mình không đáng được yêu là đúng quá rồi còn gì. Mình chưa từng thực sự đặt câu hỏi vì sao mình lại đối xử với mình như thế. Mình không thèm để ý có một nghịch lý là mình luôn sẵn sàng tha thứ cho người khác, có thể dễ dàng mở lòng với người khác, nâng đỡ người khác khi có thể… nhưng với mình thì tuyệt nhiên không. Động cơ đằng sau toàn bộ những hành xử bất công đó là gì? Nhìn lại, mình thấy mình có một sự hả hê khi mình trừng phạt mình như thế. Mình càng đánh mình mạnh bao nhiêu thì mình càng hả hê bấy nhiêu. Mình xấu mà, mình phải trừng trị mình là đúng rồi. Mình công tâm vậy mà! cái vỏ bọc thật đẹp đúng không? Đau thì đau nhưng vấn đề là mình thấy mình đúng, mình thà đau để bảo vệ cái đúng. Sao kì lạ vậy?
Mình nhớ lại câu chuyện mình đã được nghe lâu lắm rồi, là anh A có thù với anh B, để trả thù, anh A đã lấy búa đập vào chân của mình. Nếu anh B không hối lỗi, anh B không bị thiệt hại gì thì anh A sẽ đập mình mạnh hơn nữa để nhất quyết trả thù cho bằng được anh B. Nôm na cái lý của anh A là vậy. Hồi đó mình nghe mình chả link được gì với vấn đề của mình cả, ừ thì anh A bị khùng đó nhưng liên quan gì đến tôi? thật ra thì về lý mình vẫn hiểu về sự liên quan này nhưng cái hiểu đó nó chẳng có ý nghĩa gì với mình cả. Giờ lại tình cờ nhớ lại câu chuyện đó, mình buộc miệng, làm gì có cái chuyện vô lý như thế được? trả thù thì đánh B chứ sao đánh chính mình? không lẽ đánh B không được thì quay sang đánh mình sao? nói thế nào thì mình vẫn nuốt không trôi cái lý trong câu chuyện này. Rồi chuyện của mình, mình cũng đang đánh mình sao? tới chỗ này tự nhiên hệ thống nó rối, nó không muốn nhìn nữa. Mình không muốn ép mình vô một sự giả tạo nào nếu như mình biết nên mình tạm để đó vậy. Có một điều mình thấy rõ là cách trả thù của mình cũng y chang vậy. Mình lấy búa đập chân mình, nếu người ta không quan tâm thì mình sẽ đập mạnh hơn nữa. Nếu người ta vẫn không quan tâm thì mình cứ tăng cường hành hạ mình nhiều lên. Nếu không tác động được thì do mình đập mình chưa đủ mạnh mà thôi. Mình cố sống cố chết để tin một điều rằng mình đang đúng. Cứ hễ lật lại vấn đề là thấy sai tè le ra. Mình không muốn đập chân mình nữa đâu, đau lắm! Tất cả niềm tin của mình, nguyên cái hệ thống nhận thức đồ sộ này, có cái nào mình chứng kiến không? cái nào là mình chứng kiến, cái nào là của đi vay đi mượn? đã vay mượn mà làm như mình chứng kiến vậy á. Mình phải làm rõ, phải phân loại ra thôi.
Dạo này mình để ý có một cái biết nó hoạt động thường trực trong mình, làm cái giống ôn gì nó cũng biết hết. Nhiều khi mình nổi máu lên mình viết quá trời viết xong đến giữa chừng cái tiếng nói đó càng ngày càng rõ ràng hơn, “mày xạo, mày xạo đó", mình càng cố đấm ăn xôi thì nó càng nói to hơn. Vậy là mình phải ngưng lại, không viết tiếp được nữa. Thật là ghê gớm.
Có cái chuyện này nó trồi lên nên mình lại nhìn, những lúc mà mình rơi vào cơn đau khổ vô cùng tận, đến mức mình không thể ngủ được, cơn đau nó bắt mình phải dậy, phải chịu đựng cái sự thống khổ này. Cảm giác lúc đó nó ghê lắm, đã bao lần mình ước mình có thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ và quên hết, nhắm luôn đừng mở ra nữa. Và rồi mình giãy giụa trong nó, mình không thể chịu nổi nữa. Và rồi mình tìm cách thoát ra khỏi nó. Lúc đầu thì xử lý thô nhưng về sau thì tinh vi lắm. Mình nhớ đến chuyện này là vì mình thấy nó liên quan đến cụm từ “tiếng nói bên trong" á. Tất cả những gì phát ra bên trong mình, mình đều gọi là tiếng nói bên trong, mình bắt chước người ta, coi nó như người thầy tâm linh của mình á, nghe sang chảnh ghê, người thầy tâm linh thì nói gì mà chả đúng, phải nghe theo là đúng rồi. Xong hôm trước Đăng có hỏi mình “tự thoại" là gì? mình không trả lời được, nhưng mình cũng không có ý định bỏ qua nó, mình nghĩ hoài về cái khái niệm đó. Lúc đó mình cũng định trả lời là tiếng nói bên trong nhưng mình khựng lại, không chắc là đúng hay không nên để xem đã. Mình nhớ lại có nhiều đêm không ngủ được, cái kiểu đau khổ như mình tả ở trên ấy. Bắt đầu là một tràng “tiếng nói bên trong" nó trào lên, mình bật dậy viết còn không kịp, cảm giác lúc đó nhận ra nhiều ghê lắm, viết như rút hết ruột gan ra để viết vậy, như thể không viết ra là ngày mai nó sẽ mất hết, nhận ra quá trời nhận ra. Viết xong thấy người nhẹ nhõm rồi cũng đi ngủ được. Một điều vô cùng thất vọng là sáng ra tỉnh dậy đâu lại hoàn đó, giống như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cơn đau nó lại nổi lên nguyên vẹn, có khi còn đau hơn. Hóa ra là mình đã lừa được mình, thuyết phục được mình, tìm một đống lý lẽ để hợp lý những gì mình muốn cho là đúng. Một cú lừa cảm giác vô cùng tinh vi. Toàn bộ những gì mình viết ra đều không phải cho mình chứng kiến. Dụ dỗ được bản thân thì an tâm đi ngủ. Ai có ngờ đâu chỉ toàn là một đống lý lẽ do mình ngụy tạo. Lúc đó mình đau quá, mình chỉ biết làm sao cho nhanh chóng hết đau thôi, nếu không lỡ nó vượt ngưỡng thì mình không biết mình sẽ làm gì dại dột. Mình đã cảm thấy vô cùng bế tắc.Mình nghĩ chứ mình đau khổ như vầy mà ai cũng bó tay với mình là sao? sao không giúp đỡ mình? nói chung là cảm giác một bầu trời tối đen. Nhớ lại tình huống này mình mới thấy mình nhầm lẫn rồi, người thầy tâm linh trong cái khái niệm của mình không phải thế. Bản chất nó là một chuỗi giả dạng để lừa bịp mình thôi. Giải tỏa cảm xúc hay giải quyết vấn đề nó ở cái chỗ này.
Giờ thì mình ý thức lại, tóm lại là xem lại, những tiếng nói này nó từ đâu ra, có phải từ chứng kiến hay không? Bây giờ muốn chốt cái gì cũng phải xem là có thật sự chứng kiến hay không. Mình lại tự hỏi, mình lừa người khác để đạt mục đích gì đó của mình nghe còn hợp lý nhưng mình lừa mình thì vì mục đích gì? sao nghe nó lảng nhách vậy? Cái nào là ở trong kho lấy ra? cái nào là do nghe và tin người khác nói? rồi cái nào là từ cái tiếng nói fake kia tự nhào nặn rồi biến hình thành ông thầy tâm linh để mình cun cút nghe theo? cái nào là do mình chứng kiến? Mình đang sống chết bảo vệ cái gì? Sống đúng là sống như thế nào? làm sao để sống đúng? Giờ mình chỉ biết bám lấy cái công cụ chứng kiến này thôi. Tự nhiên lại nhớ đến cảm xúc hồi nãy, về con bánh bèo vô dụng trong mình. Vậy là nó đã được khóc rồi phải không? Trời ơi, phải lật lại hết. Cái nào dễ làm trước. Còn một câu chuyện về thái độ mình cần xử lý trước khi vào khóa mới nữa. Câu chuyện động cơ đằng sau việc không chấp nhận người khác làm thầy mình (trừ GV).