Từ bữa tham gia khóa học chứng kiến tới giờ hầu như ngày nào mình cũng suy tư về nó. Có rất nhiều câu hỏi nổi lên trong lòng mình xung quanh khóa học này. Hỏi vậy thôi chứ cũng chưa trả lời được, mình cứ ghim ở đó. Từ cái việc mình tham gia khóa học này để làm gì? tại sao khóa học lạ được đặt tên như vậy? mình thấy mình hiểu chứng kiến là gì rồi mà sao còn đi học làm gì nữa? Nếu như nói vì lý do nó là chương trình của TVN thì cũng chỉ đúng một phần rất nhỏ thôi. Có rất nhiều thắc mắc khởi lên rồi cứ để đó vậy. Trong mình có một ý muốn là mình sẽ tự tìm câu trả lời cho chính mình nên mình cũng không đi hỏi.
Trong tất cả những thắc mắc của mình thì cái thắc mắc lớn nhất là rõ ràng lúc nào mình cũng chứng kiến thì mình đi học chứng kiến để làm gì ta? Haizzz…. mình vẫn chưa có câu trả lời cho cái thắc mắc này của mình. Mình thấy tối hù nên lại để đó. Tự nhiên mình nghĩ, cái gì thấy là thấy, còn chưa thì biết là chưa chứ cố gắng dùng lý trí để tìm thì nó chẳng có ý nghĩa gì. Mình cảm thấy đó không phải của mình. Có trả lời đúng thì trong lòng cũng thấy không thông mà còn làm cho mình mệt thêm nữa. Trong lòng mình cũng thấy hoang mang lắm, có vẻ như mình chưa nhìn thấy được sự vi diệu của hai từ chứng kiến này chăng? có lúc mình thấy mình đã sử dụng được công cụ chứng kiến trong cuộc sống của mình, nhưng có lúc sao mình lại cảm thấy rối, mình không thật sự nắm bắt được nó. Rồi cái câu lúc nào mình cũng chứng kiến thì mình học chứng kiến nữa để làm gì nó cứ quần mình. Rồi cuối cùng chứng kiến có thật sự quan trọng với mình không? mình càng hỏi thì càng thấy tối thui. Mình đang bí!
Mình để ý có một vài thay đổi nho nhỏ trong cuộc sống của mình sau khóa học này. Mà giờ có hỏi thì mình cũng không biết liên kết các dữ kiện nó như thế nào nữa. Ví dụ như mình thấy tự nhiên mình nhạy hơn, cái chuông của mình nó kêu nhiều hơn. Mình đã hóa giải được một vài mối quan hệ mà trước đó nếu muốn không bực bội thì trước khi tương tác mình phải tác ý rồi phòng hộ tâm dữ lắm mới không rước bực vào thân. Nói đến đây thì mình lại nhớ đến câu mà lúc trước mình vẫn hay xài với người khác là “tôi chưa cho phép/chưa có nhu cầu bạn làm thầy tôi". Lúc đó mình thấy cái câu này nó thần thánh ghê lắm, mình nói chuyện với ai mà nghe mùi dạy dỗ là mình dùng câu này để chặn họng lại ngay. Vài tuần trước mình nghe chia sẻ của một bạn nôm na cũng vì cái ứng xử này với một bạn khác, bạn ấy thấy người kia sai vai trò với mình. mình nghe hết câu chuyện của bạn xong tự nhiên mình cảm thấy có vấn đề. Tự nhiên mình bật ra là ủa? chẳng phải mình luôn là học trò sao? cái gì mà không cho phép hay ai đó sai vai trò với mình? Mình thấy thật hay ghê! rõ ràng mình luôn là học trò mà? mình ngờ ngợ ra được cái câu xưa nay nghe rất nhiều là “ai cũng là thầy mình". Mình không nói về ứng xử vì ứng xử thì tùy hoàn cảnh, tùy mục tiêu giao tiếp của mình thôi. Còn trong nhận thức của mình thì mình vẫn luôn là học trò mà?
Mình nhớ lại những lần mình tương tác với người khác, ví dụ như một lần tương tác với HT mình cũng đã phát ra câu “tôi không cho phép bạn làm thầy tôi" thì lúc đó cái tôi mình lên ngút trời. Giờ nhìn lại mình lại thấy mình đang sai vai trò với chính mình đó. Mình rõ ràng luôn là học trò mà, mình thấy bản chất nó như vậy luôn đó. Vậy làm gì có chuyện cho phép hay không cho phép ai đó làm thầy mình? họ cũng chỉ là một tác động trong vô vàn tác động trong cuộc sống này. Những tác động khác chỉ là nó chưa đủ mạnh để lôi cái tôi mình ra thôi.
Hiện tại bây giờ, mình đang giữ cho mình trong sự ý thức đến việc chứng kiến để tránh bớt những sai lầm ko đáng có. Hóa giải được cái nào thì nhẹ lòng cái đó. Cái chỗ mà mình nói mình nhạy hơn cụ thể là mình thấy mình có một sự quan sát nội tâm một cách tự nhiên. Cái sự nhìn lại nó diễn ra nhiều hơn so với trước là gần như không. Mình luôn đòi người ta phải ứng xử theo cách mà mình muốn mà mình không biết là mình đòi đâu. Mình thấy mình đúng, họ sai. Khi mình thấy cái đòi đó vô lý tự nhiên nó mất.
Có một điều mình thắc mắc là với cái hiểu về chứng kiến hiện tại của mình nó có thật sự đúng chưa, đôi lúc mình cảm thấy bế tắc. Còn bí mật nào nữa về chứng kiến mà mình chưa biết không? mình sẽ đi tiếp như thế nào?
À, tự nhiên mình lại thận trọng với những kết luận của mình hơn. Mình bớt nói về những thứ mình chưa chứng kiến vì mình thấy mất thời gian và chẳng để làm gì. Mình để ý lại, trong cuộc sống có vô vàn thứ mình hiểu lầm người khác từ những việc rất nhỏ, rất đời thường. Mình luôn có xu hướng kết luận rồi ứng xử dựa trên kết luận đó cho đến khi mình may mắn biết được sự thật là mình đã hiểu lầm người ta. Cái xu hướng đó nó lẹ làng đến mức mà chỉ khi nhìn lại mình mới thấy được quá trình của nó, còn ngay lúc đó là nó đã ra cái ứng xử luôn rồi. Nó đã tác động mình rồi, mình đã đánh giá và bực bội người ta rồi. Có quá nhiều thứ mình phải xem lại, nhìn đến đâu thấy sai từa lưa đến đó nhưng cũng làm cho mình có sự đổi thay đến đó. Mình chợt nghĩ, khỏe vầy thì mình cố chấp làm chi.
Có cái gì đó trong mình vẫn chưa được thỏa mãn trong vụ chứng này. Mình có một cảm giác mình chưa thật sự thông suốt về nó.
Học ở đây thì mình cần chuẩn bị gì? mà thật ra học ở đâu thì mình cũng thấy cái không thể thiếu là một cái tâm mở, hay mình gọi đó là sự mở lòng. mình vẫn nghe TVN hay nhiều nơi khác nói là đi học với cái tâm như tờ giấy trắng, như em bé. Nghe thì có vẻ như mình hiểu lắm vậy nhưng giờ mình trải nghiệm mình mới thấy rõ ràng và nhất thiết phải như vậy. Còn nếu không thì đúng là chỉ mang danh đi học mà thôi. Thật ra mình thấy rằng việc đi học nói chung, mình rất dễ bị cái xu hướng áp đặt thiên kiến của mình vào việc giảng dạy của giảng viên. Tự nhiên mình thắc mắc, như thế nào là đi học nhỉ? cái hành động đến lớp và ngồi đó, cũng làm theo các nhiệm vụ của giảng viên này kia thì đã gọi là học chưa? mình có đọc một cái tus của TVN nói về việc đi học, thật sự là mình đã khó chịu khi đọc nó. Mình thấy giống như TVN đang chửi mình vậy. Bên ngoài thì mình tỏ vẻ bình thường nhưng bên trong rõ ràng mình biết mình bị đụng rồi. Tự nhiên hôm nay nói về việc đi học lại nhớ đến nó. Mình lờ mờ hiểu được học thật sự là như thế nào? học với tâm em bé là như thế nào? trong một lần trao đổi riêng với Đăng về khóa học vừa rồi, khi được chỉ ra thì mình mới thấy ồ, mình đã bỏ lỡ rất nhiều nội dung quan trọng. Nhìn lại thì tại lúc đó mình đâu có thực sự nghe? mình lo ngồi đánh giá tại sao giảng viên lại làm như vậy. Mà mình vẫn nghĩ là mình đang học nghiêm túc đấy. Hóa ra kết quả mình nhận được là một đống thiên kiến của mình chả liên quan gì đến nội dung chứng kiến.
Từ câu chuyện trao đổi đó, mình đã nghĩ rất nhiều. Có những thứ nó diễn ra tinh vi trong mình mà mình không thấy, mình cứ ngỡ là mình đang đúng rồi. Hóa ra chứng kiến cũng chỉ có thế mà thôi. Cái tâm thế học nó vô cùng quan trọng, nó gần như quyết định kết quả học tập của mình.
Một sai lầm nữa mà mình thấy là đâu đó sâu trong mình, mình vẫn nghĩ là mình học vì lợi ích của người khác dù rằng ý thức vẫn thấy là mình học vì mình. Mình che mắt mình kiểu gì mình cũng không biết luôn. Học không nghiêm túc nên giờ đây mình ngồi ôm một mớ bòng bong về chứng kiến, tưởng rõ nhưng hóa ra lại còn quá mơ hồ.
Giờ mình chỉ biết là mình ôm cái kim chỉ nam mà trong khóa học giảng viên chỉ cho mình: xem lại nhận thức nào có từ chứng kiến, nhận thức nào không có từ chứng kiến.
Mình cũng không biết mình trở nên thận trọng hơn từ lúc nào. Thận trọng với những suy nghĩ, nhận thức của mình ấy. Cũng không hẳn là vì sợ cái hiểu sai của mình ảnh hưởng đến người ta đâu. Mà là có nhiều lúc tự nhiên hiểu ra mình đã sai tự nhiên mất mấy ngày bức xúc, khó chịu. Rồi có những chuyện mình nghĩ là mình đúng mười mươi rồi thì hóa ra khi được chia sẻ một góc nhìn khác thì mình mới vỡ lẽ ra là mình ăn rồi đi dán nhãn cho người ta rồi ứng xử trên cái nhãn dán đó. Những cái sai lầm đó mình lại là người chịu thiệt hại đầu tiên, nhiều khi mình tức mà người ta có biết đâu. Người ta lo làm chuyện người ta, mình thì khơi khơi kết luận rồi bực bội là sao người ta không làm theo ý mình. Mình không muốn hành hạ mình theo kiểu cứ kết luận, cứ buồn phiền đi, đợi hiểu ra thì thay đổi nữa. Phải có cách gì khác chứ? đâu phải lúc nào mình cũng may mắn được khai ngộ hay được nói ra sự thật đâu. Rõ ràng trong cuộc sống, có quá nhiều trường hợp hận nhau cả đời đến khi nhận ra mình hiểu lầm người ta thì mọi thứ đã quá muộn màng. Mình không muốn rơi vào trường hợp như vậy.