- Bài tập:
05 nhận thức từ chứng kiến/không chứng kiến
- Mắt chứng kiến hình ảnh [anh thanh niên ngồi phía trước tôi đang bấm điện thoại]
Mắt không chứng kiến [anh ta đang nhắn tin cho người yêu]
- Tai chứng kiến âm thanh [hai người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh tôi đang trò chuyện]
Tai không chứng kiến [họ là hai người bạn thân]
- Mũi chứng kiến mùi hương [có mùi nước hoa phảng phất xung quanh tôi]
Mũi không chứng kiến [đó là một loại nước hoa đắt tiền]
- Lưỡi chứng kiến vị [vị của bánh mì tôi đang ăn hơi mặn]
Lưỡi không chứng kiến [người bán hàng đã cố tình cho quá nhiều nước tương trong bánh mì]
- Thân chứng kiến sự xúc chạm [ cái ghế tôi đang ngồi rất êm]
Thân không chứng kiến [cái ghế này mua rất đắt tiền]
- Ý chứng kiến [có một cảm giác vui vui khi tôi nhìn bức tranh treo trên tường]
Ý không chứng kiến [người treo bức tranh là một người rất tinh tế]
- TÔN TRỌNG ĐIỀU MÌNH CHỨNG KIẾN
@ Tôi CHỨNG KIẾN [giác quan] là [đối tượng], tôi KHÔNG CỐ Ý MUỐN TIN là [đối tượng].
Ví dụ: tôi chứng kiến [bằng mắt] là [chồng mình chở một cô gái khác], tôi không cố ý muốn tin là [chồng mình ngoại tình].
- Tôi chứng kiến [bằng mắt] là [anh thanh niên ngồi phía trước tôi đang bấm điện thoại], tôi không cố ý muốn tin là [anh ta đang nhắn tin cho người yêu].
- Tôi chứng kiến [bằng tai] là [hai người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh tôi đang trò chuyện], tôi không cố ý muốn tin là [họ là hai người bạn thân].
- Tôi chứng kiến [bằng mũi] là [có mùi nước hoa phảng phất xung quanh tôi], tôi không cố ý muốn tin là [đó là một loại nước hoa đắt tiền].
- Tôi chứng kiến [bằng lưỡi] là [vị bánh mì tôi đang ăn hơi mặn], tôi không cố ý muốn tin là [người bán hàng đã cố tình cho quá nhiều nước tương vào bánh mì].
- Tôi chứng kiến [bằng thân] là [cái ghế tôi đang ngồi rất êm], tôi không cố ý muốn tin là [cái ghế này mua rất đắt tiền].
- Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có một cảm giác vui vui khi tôi nhìn bức tranh treo trên tường], tôi không cố ý muốn tin là [người treo bức tranh là một người rất tinh tế].
@ Tôi không CHỨNG KIẾN [giác quan] là [đối tượng], tôi KHÔNG CỐ Ý MUỐN TIN là [đối tượng]
Ví dụ: Tôi không chứng kiến [bằng tai] là [chồng không yêu mình], tôi không cố ý muốn tin là [chồng không yêu mình]
- Tôi không chứng kiến [bằng mắt] là [anh thanh niên đang ngồi phía trước tôi đang nhắn tin cho người yêu], tôi không cố ý muốn tin là [anh ta đang nhắn tin cho người yêu]
- Tôi không chứng kiến [bằng tai] là [hai người phụ nữ ngồi bên cạnh bàn tôi đang trò chuyện là bạn thân], tôi không cố ý muốn tin là [họ là bạn thân].
- Tôi không chứng kiến [bằng mũi] là [mùi nước hoa phảng phất xung quanh tôi là loại nước hoa đắt tiền], tôi không cố ý muốn tin là [nó là loại nước hoa đắt tiền].
- Tôi không chứng kiến [bằng lưỡi] là [người bán hàng đã cố tình cho quá nhiều nước tương làm cho bánh mì của tôi bị mặn], tôi không cố ý muốn tin là [ người bán hàng đã cố ý cho nhiều nước tương vào bánh mì của tôi].
- Tôi không chứng kiến [bằng thân] là [cái ghế mà tôi ngồi và cảm thấy rất êm là mua rất đắt tiền], tôi không cố ý muốn tin là [cái ghế đó mua rất đắt tiền].
- Tôi không chứng kiến [bằng ý] là [người treo bức tranh trên tường là một người tinh tế], tôi không cố ý muốn tin là [anh ta/cô ta là một người tinh tế].
- KHÔNG TÔN TRỌNG ĐIỀU MÌNH CHỨNG KIẾN
@ Tôi CHỨNG KIẾN [giác quan] là [đối tượng], tôi CỐ Ý MUỐN TIN là [đối tượng]
Ví dụ: Tôi chứng kiến [bằng thân] là [tôi đang khó chịu trong người], tôi cố ý muốn tin là [tôi không có vấn đề gì]
- Tôi chứng kiến [bằng mắt] là [ anh thanh niên ngồi phía trước tôi đang bấm điện thoại], tôi cố ý muốn tin là [anh ta đang nhắn tin cho người yêu].
- Tôi chứng kiến [bằng tai] là [hai người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh tôi đang trò chuyện], tôi cố ý muốn tin là [họ là bạn thân].
- Tôi chứng kiến [bằng mũi] là [có mùi nước hoa phảng phất xung quanh tôi], tôi cố ý muốn tin là [đây là loại nước hoa đắt tiền].
- Tôi chứng kiến [bằng lưỡi] là [vị bánh mì tôi đang ăn hơi mặn], tôi cố ý muốn tin là [người bán hàng đã cố ý cho nhiều nước tương vào bánh mì của tôi]
- Tôi chứng kiến [bằng thân] là [cái ghế tôi đang ngồi rất êm], tôi cố ý muốn tin là [cái ghế đó rất đắt tiền].
- Tôi chứng kiến [bằng ý] là [có một cảm giác vui vui khi tôi nhìn bức tranh treo trên tường], tôi cố ý muốn tin là [người treo bức tranh là người tinh tế].
@ Tôi KHÔNG CHỨNG KIẾN [giác quan] là [đối tượng], tôi CỐ Ý MUỐN TIN là [đối tượng]
Ví dụ: Tôi không chứng kiến [bằng mũi] là [mùi hôi này trên người chồng mình], tôi cố ý muốn tin là [chồng mình ở dơ và luôn có mùi hôi]
-
Tôi không chứng kiến [bằng mắt] là [ anh thanh niên đang ngồi phía trước tôi đang nhắn tin cho người yêu], tôi cố ý muốn tin là [ anh ta đang nhắn tin cho người yêu].
-
Tôi không chứng kiến [bằng tai] là [hai người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh tôi đang trò chuyện là bạn thân], tôi cố ý muốn tin là [họ là bạn thân].
-
Tôi không chứng kiến [bằng mũi] là [mùi nước hoa đang phảng phất xung quanh tôi là một loại nước hoa đắt tiền], tôi cố ý muốn tin là [nó là một loại nước hoa đắt tiền]
-
Tôi không chứng kiến [bằng lưỡi] là [vị bánh mì bị mặn là do người bán đã cố tình cho nhiều nước tương vào], tôi cố ý muốn tin là [người bán hàng đã cố tình cho nhiều nước tương vào bánh mì của tôi]
-
Tôi không chứng kiến [bằng thân] là [cái ghế tôi đang ngồi có cảm giác rất êm là được mua rất đắt tiền], tôi cố ý muốn tin là [nó được mua rất đắt tiền]
-
Tôi không chứng kiến [bằng ý] là [người treo bức tranh trên tường là một người tinh tế], tôi cố ý muốn tin là [người đó là một người tinh tế]
-
Bài cảm nhận:
Làm sao để truy được file gốc?
Mình ấn tượng với bài của chị Tâm ở phần đầu nói về việc mình hoàn toàn có thể chứng kiến được file gốc ấy. Nó trùng với một thắc mắc trong lòng mà mình chưa có câu trả lời. Mình cũng mạnh dạn đoán là hầu hết các bạn trong lớp đều có thắc mắc như mình. Đó là làm sao có thể truy được file gốc? nhất là đối với những vấn đề phức tạp, liên quan đến niềm tin, những định kiến của bản thân mà nó đã đóng khung một cách chắc chắn trong nhận thức mình rồi. Thông thường cái mình nhận biết được chỉ là kết quả, mình không nhìn thấy được cái quá trình trước đó nó diễn ra như thế nào. Ví dụ như mình chỉ thấy có một nỗi buồn khởi lên trong lòng mình, mình nhận biết nó, còn nguyên cả khúc trước thì mình chịu. Khi đi truy tìm nguyên nhân thì mình chỉ thấy lý trí nó đang hoạt động, là một mớ kiến thức mà mình đã gom góp ở đâu đó. Có thể nó không sai nhưng mình thấy nó chẳng dính dáng gì với mình cả. Vậy thì giờ mình làm sao có thể truy được file gốc đây? Cái hệ thống tâm lý bên trong mình mình cảm giác như mình không thể nắm bắt được nó, nó chạy lẹ quá. Ví dụ như có những hoàn cảnh mình thấy rằng không nên để cho cảm xúc khó chịu đó ra nhưng mình không thắng lại kịp. Giống như ở đâu nó chực chờ sẵn, chỉ cần một cái kích nhẹ là nó ào ra luôn. Lúc đó mình như một nạn nhân phải ngồi chịu trận, đau đớn mà không biết phải làm sao, lý trí không thắng nổi.
Nói chung là mình thấy bên trong mình nó diễn ra một sự hỗn loạn, mình càng cố làm gì đó thì nó càng trở nên hỗn loạn hơn. Chỉ còn cách là chiều theo cảm xúc lúc đó, vì nó đã lên quá mạnh. Chờ cho cơn cuồng phong nó qua đi rồi mình mới bình tâm xem lại sau.
Mình có đang chứng kiến không?
Trong chuyến đi học lần này của mình, có vài điều mới mẻ diễn ra trong mình, mình thấy có vẻ như mình đã bình tĩnh hơn khi nhìn nhận mọi việc, mình không vội đi đến một kết luận nào mà mình thường xem xét kỹ lưỡng hơn. Hoặc có những vấn đề nó chạy ra kết luận lẹ quá thì sau đó mình nhìn lại, sự thật có đúng là như vậy không? mình có đang chứng kiến không? tự nhiên mình nổi lên một ý nghĩ, mình không muốn để cho tâm trạng mình xấu đi vì những kết luận mà mình không chứng kiến. Nếu nó quan trọng thì mình tìm hiểu, còn không thì mình cũng sẽ không cho phép nó làm cho mình bận tâm. Tự nhiên mình thấy mình đi phản ứng tiêu cực với những điều mình không chứng kiến thì mình bị khùng quá.
Thực hành chứng kiến trong cuộc sống
Mình cho rằng mình đã hiểu về chứng kiến, mình thấy nó dễ mà, thì mình chỉ cần nhìn trên đúng sự thật thôi, đừng suy diễn, thêm thắt thì thêm. Nó đơn giản như nhìn thấy cái ly thì nói cái ly, đừng nói cái chén là được, còn những gì mình tưởng tượng ra sau đó thì mình biết là được. Như vậy có gì đâu mà khó? Vậy mà khi đem nó vào cuộc sống thì mình thấy nó không đơn giản vậy. Có những trường hợp mình không xác nhận được là mình có thực sự chứng kiến hay không? hay cái mình kết luận đó nó đã mang một lớp áo niềm tin, quan điểm… rồi mà mình chưa thấy. Mà tới đây mình lại có câu hỏi, nếu tất cả mọi thứ mình đều nhìn trên chứng kiến thì có phát sinh vui buồn gì không nhỉ? vì rõ ràng, những ví dụ đơn giản nhất, mình thấy thì thấy vậy thôi, như một cái camera ghi lại những gì đang diễn ra thì đâu có phát sinh cảm xúc gì thêm sau đó? Vậy là những gì dẫn đến phản ứng buồn vui thì chưa phải là chứng kiến thật sự, chưa phải lớp cuối cùng rồi.
Mình sợ chứng kiến
Lúc đầu mình học về chứng kiến, tự nhiên mình lại thấy khó chấp nhận, vì mình nghĩ là nếu cuộc đời này nhìn tất cả mọi thứ đều quy về chứng kiến thì tẻ nhạt biết bao. Mình lại vốn là người bay bổng, mình chỉ thấy vui khi mình được bay bổng, tưởng tượng. Giờ học chứng kiến rồi mình phải cắt nó đi sao? vậy là trong mình nó có sự phản kháng với môn chứng kiến này. Học để biết, để ứng dụng được chỗ nào hay chỗ đó thôi, hoặc là ứng dụng cho… người khác. Chứng kiến chán òm á mà. Sau khi được đả thông cho cái chỗ chứng kiến, tưởng tượng, dự đoán nó cũng đều là công cụ thì mình hết anti chứng kiến. À vậy là mình chỉ cần phân biệt được đâu là chứng kiến, đâu là tưởng tượng, đâu là dự đoán là được. mình cần cái nào thì mình xài cái đó. Còn về ảo tưởng thì đương nhiên nó không cần thiết cho cuộc sống của mình rồi.
Lúc mình ngồi làm bài tập, mình cũng nghĩ là đơn giản thôi mà, giảng viên đã kêu mình đừng có phức tạp rồi, mình thấy có lý. Mình cần phải hiểu thật chắc chắn nó đã. Mình có bắt chước các bạn cho những ví dụ cao siêu á, để cho nó bớt đi cái cảm giác mình đang đi học mẫu giáo, nó mất giá trị quá đi. Khi tìm ví dụ và phân loại nó ra, mình mới thấy là mình chưa thật sự chắc chắn về nó. Nhưng rõ ràng là không làm thì mình không thể thấy được cái chưa chắc chắn đó.
Hiểu và thấy (chứng kiến)
Một cái cảm giác thật thú vị đã diễn ra trong mình khi mình thực hành ứng dụng chứng kiến trong cuộc sống. À thì ra trạng thái khi mình chứng kiến với mình hiểu nó khác nhau một trời một vực. Chứng kiến nó cho mình một cái thấy rất rõ ràng, rõ như ban ngày, như mình đang ngồi đây và nhìn thấy hết tất cả những đồ vật trước mắt mình vậy. Mình có thể mô tả cụ thể chi tiết từng thứ một. Mình không sợ bị chất vấn. Còn với cái hiểu thì nó không cho mình cảm giác đã đó, dù nó có đúng nhưng nó không có liên hệ gì với mình cả. Hai cái trạng thái hiểu và thấy nó quá là khác biệt. Cái thấy nó đã hơn nhiều. Đây là điều mà mình cảm thấy đau đầu và khó chịu bao năm qua, khi đi tìm hiểu một vấn đề thì cái đống nhận thức có sẵn trong kho nó tự động nhào ra, dĩ nhiên là nó không đem lại cho mình sự thay đổi nào cả. Cái gì mình cũng cảm thấy hiểu rồi dừng luôn ở đó. Mình rối mù không biết làm sao với cái hiện trạng đó. Giờ mình ứng dụng cái chứng kiến này, mình có thể phân biệt 2 trạng thái đó ở những vấn đề đơn giản.