Học mà không giữ tự chủ thì sẽ bị thay đổi

Nhìn lại nguyên buổi học với Đăng, thầy Quý ngày 16/12 vừa rồi mình thấy trong mình luôn ý thức để giữ sự tự chủ, ý thức liên tục để giữ sự thả lỏng. Y như lúc chơi xen kẻ ông nói gà bà nói vịt, hỏi đâu đáp đó mình sẽ luôn ghì để giữ sự tự chủ. Trước giờ mình luôn thấy đó là điều nên làm, hiểu nhiên cần phải giữ cho tới khi nghe thầy nói. Mình lợn cợn hoài về câu nói đó tính ra đã gần 3 ngày. Oh, mới tưởng mới suy tư 1 ngày hoá ra đã 3 ngày mà mình vẫn chưa cảm thấy chạm mấy. Mình có sự hiểu ở lý trí nhưng chưa chạm vào con tim. Việc suy tư của mình vẫn ở trên tầng lý trí.

Những điều mình đang thấy bằng lý trí về sự tự chủ và chứng kiến như sau. Sự tự chủ trong mình là được làm theo ý mình. Hiện tại mình đang thấy mình luôn tự chủ vì mình luôn làm theo ý mình. Vấn đề là khi những kết quả diễn ra mình không thích thì mình sẽ thấy kết quả khác ý mình, và mình suy ra lúc đó do mình không tự chủ nên mới có những kết quả đó. Đổ lỗi do mình không tự chủ xong đi rèn để có tự chủ. Chỗ này mình mới thấy mình bị nhầm lẫn khi chứng kiến ý mình với chứng kiến kết quả khi tư duy sau khi chứng kiến ý mình. Vì nhầm lẫn nên sự tự chủ hoạt động theo ý mà mình cho rằng mình chứng kiến. Tới đây mình thấy bài toán được giải bằng việc hiểu rõ về chứng kiến, cái gì mình chứng kiến và cái gì mình không chứng kiến/kết quả quá trình tư duy sau khi chứng kiến thì sự tự chủ trong mình sẽ trở nên sáng suốt theo điều chứng kiến, theo sự thật.

Đó là tầng lý trí, vậy tại sao con tim mình chưa thấy chạm. Con tim cảm thấy chưa làm được như vậy, chưa từng có trải nghiệm làm được như vậy nên không tin. Viết tới đây con tim cảm thấy nhẹ nhàng hơn vì được hiểu vì sao không chạm mấy hôm nay. Mình có niềm tin là mình cần có trải nghiệm hay có thể làm được thì mới chạm. Hay kiểu con tim mình phải làm được thì mới tin. Chỗ này mình thấy vẫn rối rối dễ đi vào ép mình phải tin. Hiện tại điều mình đang chứng kiến là tim mình chưa chạm với những điều lý trí suy luận.

Mình vừa nhìn lại thấy mình có sự đánh giá tim mình chậm chạp, không chạm nhanh nhanh để thay đổi nhanh nhanh, trải nghiệm cái thầy nói kiến thức xuyên thẳng xong bị thay đổi. Mình có mong muốn đó nên mình ép mình phải chạm nhanh nhanh, thay đổi nhanh nhanh. Vì vậy lý trí của mình mới có việc đi chứng minh liên tục với chính mình mấy ngày vừa qua, ép con tim học nhanh nhanh. Nhìn tới chỗ này mình thấy mình không có chứng kiến trong việc khám phá về sự tự chủ, về chứng kiến. Mình chỉ thấy điều mình chứng kiến là mong muốn học nhanh nhanh, khám phá chỗ này nhanh nhanh. Mà không chứng kiến xem mình đang chứng kiến gì về hai đối tượng “tự chủ” và “chứng kiến”.

Nhìn tiếp mình đang chứng kiến gì về hai đối tượng “tự chủ” và “chứng kiến”. Mình thấy cả hai đối tượng này đều có sẵn, luôn hoạt động trong mình, không cần mình tác ý. Cơ chế tự nhiên của tự chủ của mình là hoạt động theo sự chứng kiến ý. Và trong mình có sự tôn thờ với điều mình chứng kiến, xem nó là sự thật ngay liền và lập tức. Mình vừa có trải nghiệm đi siêu thị, nhân viên nói không tích điểm bằng số điện thoại mà phải cài app. Thế là mình khó chịu ngay tức thì. Trong mình nhầm chứng kiến là sự gây khó dễ của bạn nhân viên. Trong khi thực tế mình chie chứng kiến câu nói “bên em giờ tích điểm qua app, không dùng số điện thoại nữa”. Mình nhầm lẫn nên mình rất tức giận. Tới khi lấy xe nhìn lại thấy mình nhầm lẫn thì mình hết tức giận. Sự tự chủ của mình luôn ở đó hoạt động thay đổi theo cái mình chứng kiến/cho rằng mình chứng kiến. Nói và nhìn vào ví dụ thực tế mới xảy ra mình thấy chạm ngay. Đúng là như công thức chỉ cần thay đổi cái điều mình chứng kiến là kết quả đầu ra, ở đây là càm xúc, thay đổi theo một cách tự nhiên.
Trước giờ cái mình muốn là làm chủ cảm xúc của mình, không để nó nổi lên mà không theo ý mình thì giờ mình thấy được chìa khoá là ở chỗ hiểu rõ về chứng kiến. Hồi xưa mình từng có cảm nhận được chìa khoá chỗ này là sống theo sự thấy biết và tư duy như thật sẽ không stress. Nhưng mình không làm được vì mình có nhiều nhận thức sai lầm về chứng kiến. Mình nghĩ sống theo chứng kiến là không có cảm xúc vui buồn luôn, phải như tượng. Bữa thầy Quý nói chỗ này là mình chạm ngay. Giờ mình hết thấy việc sống theo chứng kiến là tượng mà nó là điều mình mong ước, sống thả lỏng không gồng mọi việc tự nhiên đúng ý mình.

1 Lượt thích

Buổi offline vừa rồi Hạnh nhận ra điều gì?

Buổi offline vừa rồi Hạnh nhận ra sự chứng kiến luôn ở trong mình và Hạnh đang xem nó là sự thật. Việc của mình là hiểu rõ về chứng kiến để không nhầm điều mình chứng kiến với kết quả của chứng kiến. Hạnh nhìn lại thấy mình chưa rõ về chứng kiến nên rất muốn được học lại, học sâu hơn về chứng kiến.

Hạnh nói rõ hơn câu này nhé.

Hạnh nhìn lại thấy mình chưa rõ về chứng kiến nên rất muốn được học lại, học sâu hơn về chứng kiến.

Thế nào là học? Thế nào là học lại? Thế nào là học sâu hơn?

Hạnh nói rõ hơn câu này nhé.

==> câu này của Hạnh là Hạnh thấy việc mình cần làm là mình không để mình bị nhầm lẫn hoặc ngay khi nhầm lẫn thì có thể phát hiện ra mình nhầm. Chỉ cần mình không bị nhầm lẫn giữa điều mình chứng kiến và kết quả của quá trình tư duy, suy tưởng, sau khi chứng kiến thì cảm xúc của mình sẽ tự động theo điều mình chứng kiến.

Hạnh nhìn lại thấy mình chưa rõ về chứng kiến nên rất muốn được học lại, học sâu hơn về chứng kiến.

Thế nào là học? Thế nào là học lại? Thế nào là học sâu hơn?
==> học là khám phá đối tượng mình đang muốn khám phá. Học lại là trước đó đã từng khám phá đối tượng đó rồi, giờ khám phá lại. Học sâu hơn là khám phá sâu hơn về đối tượng đó, trước đã có khám phá về đối tượng đó nhưng chỉ biết sơ sơ, nghe nói sơ sơ, chưa học chính thức đào sâu trên đối tượng. Nói đến đây Hạnh thấy trong Hạnh có một cái biết về đối tượng “chứng kiến” rồi, và mong muốn học lại, học sâu hơn là để xem điều mình biết có đúng không, mình đang dùng có bị sai không. Nói tới đây Hạnh thấy hơi lợn cợn, Hạnh đang học với việc giữ cái gì đó trong mình để đem ra so sánh, giống với việc học mà giữ sự tự chủ. Nhưng chưa rõ lắm

Tới hiện tại, mình càng thấy rõ có một cơ chế tự nhiên trong mình dựa trên điều mình chứng kiến. Cái gì mình cho là mình chứng kiến thì mình tỏ thái độ, có hành vi, cảm xúc theo ngay. Mình không còn ý ép mình ngay lúc nổi cảm xúc, thái độ, hành vi này kia lên phải nhìn thấy điều mình chứng kiến thật. Mình để cơ chế đó được hoạt động. Nhưng mình có lo lắng nếu cơ chế đó cứ thả ra tự do hoạt động, không ép thì liệu mình có làm tổn thương ai đó hay người thân của mình hay không? Nhìn lại mình thấy trước đây khi mình ép mình, mình cũng vẫn làm tổn thương người thân của mình mà mình nghĩ mình che dấu được. Nên hiện tại, mình cho phép mình để cơ chế tự nhiên trong mình được hoạt động, không ép mình không nóng tính, không hỗn xược, giữ các giá trị tốt đẹp của người con, người mẹ, người vợ. Mình cho phép cơ chế tự nhiên trong mình được hoạt động mà không có sự cản ngăn. Mình muốn được một lần thả lỏng xem thực sự chuyện gì sẽ xảy ra, có ghê gớm như mình tưởng tượng không.

Bên cạnh đó, mình muốn học về chứng kiến. Những bài tập mình đọc của mọi người hay quá nhưng mình chưa học nên không dám làm lung tung. Mình muốn được học chính thức.

Viết đến đây mình thấy mình chưa có ý muốn nhìn lại từng việc xảy ra trong một ngày. Xem rõ hơn cơ chế tự nhiên của mình về chứng kiến trong từng trường hợp đó. Việc này sẽ giúp mình làm rõ về “mình đang xem chứng kiến là sự thật”. Ohm, mình cứ lấy lý do mình bận, mệt và đợi để học chính thức. Nhưng với điều mình nhận ra sau buổi học hôm trước thì mình hoàn toàn có thể làm rõ, làm rõ trong mình. Tránh việc mình lấy kiến thức nghe được và xem đó là điều mình nhận ra.

Từ khi nhận ra trong mình có một cơ chế tự nhiên dựa trên việc mình tôn thờ điều mình chứng kiến thì mình hạn chế hay ít khi đánh giá thái độ, hành vi, cảm xúc của mình. Mình đơn giản biết rằng có lỗi đâu đó và mình chưa muôn sửa nên phản ứng, hành vi của mình đang như vậy và còn lặp lại như vậy. Mình cũng làm điều đó với chồng mình, hạn chế việc đánh giá thái độ, cảm xúc hành vi của anh hơn. Mối quan hệ của mình với anh dễ chịu hơn, lạ hơn. Vẫn hai con người nóng tính, cư xử lồi lõm nhưng đâu lại vào đấy. Không có ghim lại cảm xúc nào. Không khí gia đình bình thường. Lúc nào bực thì bực, xong quạo, rồi hết, rồi nói chuyện. Nó khác với hình dung trước đây của mình về gia đình mà vợ chồng không lớn tiếng, không tức giận, cùng tu tập, cùng tử tế, cùng ôn hoà. Mình cũng không còn muốn giữ hình ảnh đó luôn.

Mình tối nay ngồi xoá hết các trang facebook mình đã like mà giờ nhìn lại, mình không có kết nối hay hứng thú. Mình dọn rác và nhận ra mình không còn muốn chạy theo những cái mà mình cố đeo đuổi nữa. Mình hiện tại không muốn theo đuổi một điều gì cả, những khoá học về phát triển bản thân trước đây mình cũng không còn chạm tới. Mình thấy mình không kết nối nữa, những gì mình nghĩ mình học mình thấy nó vô nghĩa lúc này. Mình thấy những cái mình học như những trang facebook mình đã like để nhằm kiếm kiến thức, cập nhật những thông tin mà mình không thực sự quan tâm mấy, hay đã hết quan tâm. Mình thấy mình cứ ráng ép mình theo việc học phát triển bản thân vì tin vào người khác, chứ không tin vào chính mình, tin vào mong muốn của chính mình.

Lý tưởng với mình hiện tại không có. Mình không muốn theo đuổi một lý tưởng nào cả. Mình muốn thả lỏng để xem cơ chế tự nhiên trong mình đang như thế nào. Mình muốn chăm sóc sức khoẻ bản thân, gia đình nhỏ mình. Hết. Không muốn theo đuổi một lý tưởng cao vời nào cả. Trước đây, mình tin theo mọi người rằng ai cũng cần có lý tưởng, nên có lý tưởng, ước mơ cao đẹp. Nhưng nhìn lại, mình không có, không còn phù hợp ở trong cộng đồng những người theo đuổi lý tưởng nhưng vẫn cố gắng đua theo, ép mình. Mình không có lý tưởng và cũng chưa sẵn sàng cho một lý tưởng nào cả. Đó là lý do mình không muốn đi coach hay đi bán về lý tưởng cho ai khác. Trong mình từ đầu đã ép mình tin tưởng vào điều này rồi. Viết đến đây mình thấy vì trong mình có sự chứng kiến những suy nghĩ này nên hành động của mình là muốn ngắt kết nối với những nhóm nói về lý tưởng. Và mình không còn đánh giá mình đóng lòng khi ngắt kết nối với những nhóm trên.

Mình hiện tại đúng là muốn học theo ý mình, muốn thả lỏng để vào cơ chế tự nhiên trong mình.

Từ khi nhận ra trong mình có một cơ chế tự nhiên dựa trên việc mình tôn thờ điều mình chứng kiến

→ Việc nhận ra này cụ thể thế nào?

Và tại sao việc nhận ra này lại tác động đến những hành động của mình và cảm xúc của mình?

Mình muốn thả lỏng để xem cơ chế tự nhiên trong mình đang như thế nào.

→ Hạnh viết rõ hơn chỗ này nhé.

Mình hiện tại đúng là muốn học theo ý mình, muốn thả lỏng để vào cơ chế tự nhiên trong mình.

→ Trước đây mình học theo ý ai? Và học theo ý mình nghĩa là gì? Thả lỏng để vào cơ chế tự nhiên nghĩa là gì?

Từ khi nhận ra trong mình có một cơ chế tự nhiên dựa trên việc mình tôn thờ điều mình chứng kiến

→ Việc nhận ra này cụ thể thế nào?
→ Hạnh nằm thả lỏng xem lại sự tôn thờ điều mình chứng kiến, thấy rõ mình chứng kiến điều gì thì phản ứng của mình y ra như vậy. Xong tự nhiên chỗ này Hạnh nhận ra trong mình có cơ chế tự nhiên luôn hoạt động đúng y bóc quy tắc đó. Nó giống như việc lập trình sẵn, các cảm xúc khó chịu của Hạnh là do Hạnh chứng kiến điều này, điều kia. Nó hoàn toàn bình thường, một cơ chế bình thường, tự nhiên. Hay cuộc sống của mình đang có đau khổ cũng hoàn toàn bình thường vì trước đó mình lựa chọn vậy vậy, cơ chế tự nhiên của mình nó sẽ ra kết quả như vậy. Có một sự chấp nhận mình bình thường một cách tự nhiên khi nhận ra điều này.

Và tại sao việc nhận ra này lại tác động đến những hành động của mình và cảm xúc của mình?

==> Hạnh thấy lần đầu tiên Hạnh chấp nhận bản thân mình bình thường một cách rất bình thường. Không đánh giá cơ chế tự nhiên trong mình, không đánh giá kết quả của cơ chế đó. Biết nó đang có lỗi chứ không phải cơ chế đó bị sai hay gì. Nó hoạt động rất đúng luôn mà xưa giờ mình nghi ngờ nó hoạt động sai rồi ép mình đi sửa sai, sống với việc sửa sai mà không sống đúng với cơ chế tự nhiên trong mình. Việc sửa sai nó là quá trình nếu mình nhận ra thì cơ chế tự nhiên nó tự thay đổi, còn không thì cứ sống với cơ chế tự nhiên của mình. Ép, chống lại cũng không được. Nhìn thấy cơ chế tự nhiên trong mình là nhìn thấy cơ chế tự nhiên trong chồng, con mình luôn. Chồng nóng tính hay con ăn vạ mìn thấy nó bình thường, tự nhiên luôn. Việc nhận ra này nó làm Hạnh tôn trọng cơ chế tự nhiên trong mình một cách tự nhiên, giúp Hạnh thả lỏng để cơ chế đó tự hoạt động, không còn chống cự nên cảm xúc, hành động thay đổi theo.

Mình muốn thả lỏng để xem cơ chế tự nhiên trong mình đang như thế nào.

→ Hạnh viết rõ hơn chỗ này nhé.
==> Hạnh muốn thả lỏng, cho phép mình được sống với hiện trạng của mình. Cho mọi thứ được nổi lên xem có thật sự đáng sợ, có thực sự sẽ gây ra điều gì tồi tệ như nóng tính làm bậy gì đó không. Hạnh đang tin vào cơ chế tự nhiên trong mình và muốn được thả mình vào cơ chế đó hoàn toàn, không gồng ép, không chống cự. Để xem mình trong cơ chế tự nhiên đó đang như thế nào. Hạnh chưa muốn đi sửa lỗi mà chỉ muốn thả lỏng để cơ chế tự nhiên trong mình được hoạt động, mình không cố ép để không tốn sức, mệt người.

Mình hiện tại đúng là muốn học theo ý mình, muốn thả lỏng để vào cơ chế tự nhiên trong mình.

→ Trước đây mình học theo ý ai? Và học theo ý mình nghĩa là gì? Thả lỏng để vào cơ chế tự nhiên nghĩa là gì?
==> Trước đây Hạnh vẫn học theo ý mình nhưng không thấy đó là học theo ý mình hoặc thấy nhưng đánh giá việc học theo ý mình. Hiện tại Hạnh vẫn học theo ý mình nhưng biết mình đang học theo ý mình, không đánh giá mong muốn học của mình. Thả lỏng vào cơ chế tự nhiên nghĩa là mình có ý muốn học như thế nào thì học như thế đấy. Chứng kiến mình muốn học theo ý nào thì học theo ý đó. Chứng kiến mình đang muốn khám phá chủ đề nào thì học theo chủ đề đó, học theo sự hướng dẫn của thầy hay không học theo sự hướng dẫn của thầy, học có kế hoạch hay không có kế hoạch,… Học theo ý mình là học theo sự chứng kiến ý của mình.

Mình vừa cãi nhau với chồng nhẹ. Chuyện trong vòng 5’ và mình buồn ngay. Khác với mọi lần mình để mình buồn, hát vài bài buồn, khóc oà lên tủi thân. Xong bình tĩnh lại, rồi mình bình thường lại. Khác với những lần trước là mình giận, buồn, khóc tủi qua nhanh và thả lỏng hơn. Mình không đắm chìm trong nỗi buồn hay cơn giận. Những cảm xúc đó cứ nổi lên rồi chìm xuống. Mình vẫn còn hơi nhức đầu nhẹ vì trong mình có nhu cầu ép mình nhìn lại điều mình chứng kiến với không chứng kiến. Ừa, mình không muốn nhìn lại hay phân tích gì cả. Mình muốn được thả lỏng không chống đối lại cơ chế tự nhiên trong mình.
Mình với chồng mình hay cãi nhau như vậy lắm. Mấy chuyện bé tí tẹo, chủ yếu xoanh quanh thái độ, câu nói của người này người kia. Bình thường mình sẽ giận, im lặng cho tới khi nào anh xin lỗi. Hoặc sẽ đóng lòng luôn nếu anh không chịu xin lỗi. Phức tạp lắm. Hiện tại mình không có cơn giận dỗi hay gì trong lòng. Chỉ có sự ép mình chỗ nhìn lại thôi. Viết tới là mình muốn thả lỏng chỗ này để đầu nhẹ luôn. Mình hỏi tim mình muốn nhìn lại không? Tim nói không. Còn não thì sao? Không luôn. Vậy tụi mình thống nhất không nhìn lại bây giờ nha? Đồng ý. Hiện tại mình còn cơn đau đầu vật lý do trưa nay không ngủ, nhưng đang nhẹ dần thì phải.
Từ khi muốn khám phá cơ chế tự nhiên trong mình dựa trên điều mình chứng kiến. Mình thấy mối quan hệ với mình và chồng nhẹ nhàng hơn. May thay

Mình vừa nghĩ đến từ “tự chữa lành” khi nghĩ về viêc thả lỏng sống với cơ chế tự nhiên trong mình. Mình dâng lên cảm xúc xúc động, lâng lâng của tình yêu. Mình thấy sự liên kết của việc tự chữa lành và thả lỏng sống trong cơ chế tự nhiên. Đầu tiên là nó không gây hại thêm, sống thuận với cơ chế tự nhiên trong mình để không gây hại thêm. Đi sửa lỗi chỗ chứng kiến thì tự động cơ chế tự nhiên hoạt động đúng thì nó tự chữa lành. Trước giờ mình nói đến “tự chữa lành” nhưng hiểu là quay về bản thân chung chung, đi học thiền vậy thôi. Còn giờ mình thấy rõ điều mình đang thấy về tự chữa lành. Mình thấy ấm áp lắm vì thấy con đường đi. Niềm tin vào cơ chế tự nhiên trong mình mạnh mẽ như tin vào sự thật. Cái ly là cái ly vậy á. Mình còn thấy không cần phải gắn với việc mở lòng này kia luôn. Tin, tôn trọng vào cơ chế tự nhiên trong mình thì mình tin và tôn trọng cơ chế tự nhiên của người khác.

Ngồi liệt hcác điều mình chưa bao giờ nghĩ mình cần chứng kiến thì tới chỗ mình có nổi lên cái thấy là mình không có chứng kiến được đối tượng chứng kiến ở hiện tại ngay lúc nó diễn ra. Ví dụ mình đang viết như vậy. Khi mình có chứng kiến mình đang viết như vậy thì nó đã diễn ra rồi. Lúc nó diễn ra đối tượng chứng kiến trong mình vẫn đang hoạt động mà mình không ý thức được. Khi ý thức được là nó đã diễn ra rồi. Vậy khi đang nhìn bông hoa mình có cần suy tư mình đang nhìn bông hoa như này như này để thay đổi hiện tại nhìn hoa của mình được không? Không. Cái mình thay đổi và tương lai vài giây, vài phút tiếp theo khi nhìn bông hoa đó. Chỗ này sáng sáng mà mờ mờ. Mình chưa rõ lắm nhưng có nổi lên ý mình không can thiệp được hiện tại điều mình đang chứng kiến vậy cố gắng can thiệp để làm gì mà không tận hưởng nó. Việc mình để ý vào nhân thức “mình đang nhìn những bông hoa li ti trong đầu” là mình đã bỏ mất 1s ngắm mấy hoa li ti đó rồi. Phải hông? Chưa rõ. Mình thử thì thấy đúng là có rất nhiều ý nổi lên kéo mình ra khỏi việc ngắm hoa. Thay vì ngắm hoa thì mình cứ tập trung vào nhận thức nổi lên khi ngắm hoa. Oh. Tới đây thôi, để mình nhìn lại xem. Khi mình nhìn là là mình cũng nhìn lại ở hiện tại một đoạn phim ở quá khứ.

Tường thuật lại những suy nghĩ, hành vì của mình sau khi viết xong.

Viết xong mình đi ra rửa chén, đeo bao tay, rửa chén. Mình có nghĩ đến việc chỉ tập trung rửa chén chớ không phải hình ảnh mình rửa chén trong lúc mình rửa chén. Thì mình rửa chén xong hình ảnh mọi người bưng nước gấp quần áo chùi ly hiện lên. “À, ra là làm mấy việc đó để như ngắm hoa, tận hưởng trong khi làm việc khó khăn”. Cái minh “mình lại không tập trung rửa chén rồi. Quay lại”. Quay lại rửa được xíu, rửa cái bình nước. Xong lại “Oh, đang tập trung nè” “ê, lại không tập trung rồi”. “Ê sao các ý nổi lên tùm lum hết” “làm sao để nó không nổi lên”. “Nó không nổi lên hay nổi lên rồi trôi qua”. “Không biết”. “Khó ghê”. “Tâm trí mình loạn vãi, hèn gì tốn năng lượng” “nếu không chạy lung tung chắc sẽ bớt mệt và bớt bệnh”. “Lại đi quá xa rồi”. “Định tâm lại” mình nhớ đến thầy Minh Niệm nói lúc tâm xao nhãng thì định tâm lại. Cái mình tập trung vô rửa chén. Xong qua lau chùi bếp. Khúc này có ý nổi lên nhưng lặng hơn, mình không nhớ được gì. Nhớ được hình ảnh mình cặm cụi chùi vid mấy vết bẩn cứng đầu, dơ quá. “Chai xịt này được ghê” “dùng khăn này rồi bỏ luôn, khỏi giặt” “bao tay này tiện quá”. Nhớ tới đứa bạn lau chùi nhà bếp sạch sẽ sau mỗi lần nấu, dùng hàng AW. “Phương siêng ghê”. Lau ấm đun siêu tốc màu trắng “màu trắng dơ ghê” “thêm nước tẩy vào thử sạch không” “sạch nè, được” “cái nắp lau roido rửa lại cho khỏi dính xà bông. HN còn uống”. Ra rửa. “Mình rửa tay xà bông liên tục, hơi nhiều hèn gì viêm da”. “Chà hoài không ra lấy thử cài chà xoong” “ra nè, sạch ghê” “cái chà xoong dùng chà cái này với hộc rác được” “Chà lại cái tay cầm và xung quanh bếp luôn” “sạch hơn rồi”. “Rửa lại xà bông cục chà nồi” “thấy hơi rát tay” “lấy khăn lau lại mặt bếp” lau vũng nước này" “bỏ khăn vô sọc rác” “lấy khăn mới, một cái thôi” “nấu nước tắm cho Nam” “luộc rau củ đã” “nước tử trường xịn ghê” “mình muốn đi bán nước từ trường” “xịn quá” …

Cái đoạn này hay quá. Mình vừa nhớ lại đoạn phim đó và tưởng thuật lại. Cứ ý nào nổi lên thì hành động đi kèm. Sau khi thấy mệt vì các ý cứ nổi lên trong đầu mà chả biết làm sao cái mình BUÔNG XUÔI. Mệt quá kệ nó đi. Cái mình tập trung dọn dẹp, nấu ăn, tạp yoga rồi đi đón con. Hờ, cái đoạn đó mình không thấy mệt gì, thả lỏng ghê. Sau đó lúc rảnh mình nhớ lại khúc tâm trí loạn xạ rồi “mình học hoài mà tâm trí loạn ghê” “vô forum làm rõ đi” “mà không muốn viết” “vô SH kìa” “không muốn luôn” thế là mình đi giải trí đọc báo này kia. Xong bố con nó lên mình chơi với con cho con ngủ lại lôi ra. “Sao mình học bao năm mà cũng vậy” “sao Đăng học được” “chị L có đang tự chứng không” … xà quần một hồi mình lại đi đọc báo. Đọc chán chường không còn gì để đọc mình mới vô forum xem có gì hay. Rồi “thôi làm bài tập chứng kiến, để làm gì. Làm cho rồi”. “Mình có đang chứng tỏ mình học không” “chắc có” “giờ thích làm gì” “bài tập chứng kiến” rồi mình làm xong viết tường thuật trong chủ đề đó. Xong thấy trong lòng vẫn lăn tăn. “Mình vẫn muốn đào sâu chỗ ngắm hoa” “viết trong chủ đề đó hoài có phải do Đăng từng phản hồi không?” “Không” “Đăng như chị Liên trong forum học thôi”. Cái mình đi viết tường thuật và viết tới đây.

Nhìn lại mình thấy chỗ Buông xuôi lại làm mình tập trung vô dọn dẹp. Mình buông xuôi ý muốn “tập trung vào dọn dẹp, tập trung vào từng chút từng chút như lau ly”. Buồn cái ý muốn liên kết việc đang làm với caia mình nhận ra.

Nhìn lại đoạn vừa viết thì mình thấy ngay chỗ ngắm hoa mình không làm rõ tiếp dù trong mình có ý muốn làm rõ. “Đào sâu qua lại đi lan man” “dừng ở đây được rồi” mình đã nổi lên suy nghĩ đó nên dừng lại. Nhưng ý muốn đào sâu vẫn chi phối làm mình đào sâu bằng việc thực hành rửa chén, cái mình lại không tập trung rửa được. Vì sao nhỉ? Cái ý muốn tưởng đã dập tắt nhưng vẫn chi phối được. “Mình quan sát trong tình huống khác đi” mình có ý muốn này nổi lên nhưng nó lại không được mình ý thức lúc đó. Và nó chi phối ngầm. Nhưng khi mình rảnh kêu vào forum thì không vô. Chỗ này kỳ kỳ ta. Mình chứng kiến trong mình có sự chán nổi lên nữa. Mình chán vì mình chứng kiến thấy mình muốn thực hành mà không thực hành được. Thấy học bao năm tệ nên chán. Phần mình tập trung dọn dẹp thì mình lại không ý thức là mình đang thực hành nè. Là mình đang có hình dung trong đầu khi thực hành nó sẽ như vậy vậy, say mê vậy vậy, tập trung voi từng chi tiết vậy vậy. Mình vừa làm vừa biết mình làm vậy vậy nên hình ảnh khi mình thực sự tập trung không giống với hình ảnh mình hướng đến. Nó bình thường quá. Nên mình không chú ý đến. Chỗ này kỳ ghê. Mình CHỨNG KIẾN thấy mình tập trung dọn dẹp, mình CỐ Ý MUỐN TIN mình không tập trung dọn dẹp. Mình KHÔNG TÔN TRỌNG ĐIỀU MÌNH CHỨNG KIẾN.

Từ hồi cho con đi học, mình không đi làm trong tuần nên rảnh quá. Mình cứ nghĩ tranh thủ thời gian học ptbt. Nhưng rồi lúc mình chạm tới cơ chế tự nhiên trong mình dựa trên sự chứng kiến thì mình lại thấy có gì đó lấn cấn với suy nghĩ dành nhiều thời gian học ptbt trong mình. Mình có suy nghĩ nổi lên là “sinh hoạt đi làm việc nghỉ ngơi bình thường mới là ptbt chứ không phải dành thời gian ngồi học, ngồi làm bài tập này kia, suy tư này kia mới là ptbt”. Kiểu cuộc sống bình thường đang là ptbt chứ không phải cái gì đó tách khỏi cuộc sống bình thường này. Khoá học là thời gian để mình đi học để hiểu rõ về chứng kiến chứ không phải lúc nào cũng cắm mặt vào tìm hiểu đối tượng chứng kiến, rồi “sống, làm việc,…” khi nào. Lấn cấn ghê nhưng không rõ ràng. Mình đang chứng kiến cái suy nghĩ đó nổi lên nhưng không chứng kiến được đối tượng mình đang muốn nói tới nên mình chứng kiến thấy sự không rõ ràng trong mình một cách rất rõ :slight_smile: . Kiểu như nó không cái học rồi đi áp dụng như trước giờ, canh me bản thân để thức tỉnh, để áp dụng được điều đã học. Nó không có như vậy. Mình chỉ đơn giản là sống một cuộc đời bình thường. Trước đây mình luôn thấy ptbt là cái gì đó cao siêu, phải dành thời gian, gác lại công việc hay tập trung này kia. Giờ thì không thấy như vậy. Hay phải tìm môi trường mà ptbt được, hướng tới ptbt, đánh giá môi trường này môi trường kia. Giờ mình cũng không thấy như vậy luôn. À, đối tượng mình đang muốn nói đến là “phát triển bản thân”.mình muốn nhìn lại cái gọi là ptbt nó là gì? Mình đang chứng kiến nó là như thế nào? Muốn viết rõ hơn chỗ học rồi áp dụng ghê. Chỗ đó mình thấy trước giờ mình cho rằng nó là bình thường, là điều đúng đắn. Học là để mang ra áp dụng, sử dụng. Ptbt thì sâu hơn là thay đổi gốc vấn đề để có sự thay đổi từ bên ngoài. NHƯNG vấn đề là mình sẽ luôn đi áp dụng, áp dụng và áp dụng. Làm trong môi trường ptbt thì mình áp dụng nhanh hơn, nhận ra, coach ra xong mình đi áp dụng liền. Nên đâu có sống hay làm việc. Mà đi áp dụng điều mình biết để sống, để làm việc. Cứ học là đi áp dụng. Nên thay đổi mới lên xuống, tới lui, lộn xộn. Ngưng việc đi áp dụng thì sẽ không có thay đổi lên xuống, tới lui, lộn xộn. Sống đúng với cơ chế chứng kiến, với sự tự nhiên trong mình là xong. Học được thì sẽ tự đổi, không học được gì thì không đổi. Xong. Tự nhiên mình thấy việc sống nhẹ nhàng ghê. Trước giờ mình mang bao tải kiến thức ptbt nặng nề ghê. Giờ như buông xuống hết. Không cần phải nhớ để áp dụng điều gì. Nhẹ thiệt. Mình có cảm giác buông được cái gì đó nặng lắm luôn. Cứ ôm khư khư bao nhiêu năm, 10 năm hơn có. Xong áp dụng chỗ này áp dụng chỗ kia. Tào lao mà không thấy mình tào lao. Tự nhiên nghĩ đến tất cả việc học không chỉ ptbt, cứ ôm kiến thức rồi đi áp dụng. Nên mình mới thấy mình chẳng có kiến thức gì. Nhìn về những kiến thức đó đều không thấy sự rõ ràng. Nghĩa là có chứng kiến nó đâu. Vi diệu thiệt. Học chứng kiến vi diệu như vậy mà mình có biết đâu. Biết ơn Đăng và anh Quý ghê. Viết tới đây xong đi làm rõ về chứng kiến tiếp. Hehe