Trăng sáng trăng tròn trăng tròn trăng sáng, trăng sáng soi đường, đường ngập ánh trăng. Mình buồn vì tim mình đau, câu hát vang lên trong mình, lúc sáng còn không thấy liên quan chỉ là câu hát thôi mà, lúc tối thì thấy liên quan rồi, mình đang chứng kiến một cảm xúc buồn trong mình, mình đang có 1 cảm xúc buồn mình đang chứng kiến một cảm xúc buồn, mình buồn vì mình cảm thấy vì mình nghĩ ai đó không còn ủng hộ mình nữa, ai đó đang từ chối mình, mình không chứng kiến người đó ủng hộ mình, mình không chứng kiến người đó từ chối mình, chỉ là suy nghĩ của mình, mình nghĩ rằng suy nghĩ ấy là thật, suy nghĩ ấy là mình đang chứng kiến, mình đang chứng kiến suy nghĩ ấy, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nó không phải sự thật, cái sự đó không được mình chứng kiến, vậy mình đang nhầm lẫn suy nghĩ ấy là sự thật, mình đang nhầm lẫn rằng mình chứng kiến mà ra, suy nghĩ ấy do mình chứng kiến mà ra, không suy nghĩ ấy do mình suy ra mà ra, nó không phải do mình chứng kiến.
Mình buồn vì mình nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc không còn cánh cửa nào cho mình, mình sẽ bị chặn hết tất cả các đường, mình sẽ không thể vui vẻ lại như trước nữa, xong mình chìm vào đó, mình không chứng kiến mình đang không chứng kiến các con đường bị chặn hết, mình không thể vui vẻ như trước, mà cái mình được chứng kiến của buổi hôm qua là mình có thể vui được, mình lại thấy cởi mở, mình lại thấy có hy vọng, vậy suy nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc không còn cánh cửa nào cho mình, mình sẽ bị chặn hết tất cả các đường mình không thể vui vẻ lại chỉ là suy nghĩ nó không được mình chứng kiến, suy nghĩ này mình không chứng kiến. Mình vui vì mình nghĩ bạn ấy đang thích mình, mình vui vì mình nghĩ bạn ấy thích mình, niềm vui của mình đến từ việc mình nghĩ bạn ấy thích mình, nhưng mình không chứng kiến bạn ấy thích mình, mình không thấy bạn ấy thích mình hay không, chỉ là mình nghĩ chỉ là mình đoán và mình cho đó là thật, mình cho đó là thực tế, có thể bạn ấy không thích mình có thể bạn ấy cười với mình nhưng không thích mình, mình đang không chứng kiến chuyện bạn ấy thích mình. Niềm vui này sẽ tắt đến khi mình phát hiện bạn ấy không thích mình, lúc ấy mình sẽ hết vui mà lại buồn, buồn vì cảm giác mình đang bị phủ định, đang bị từ chối, lúc trước thì chấp nhận lúc này thì từ chối, mà bị từ chối thì buồn tự động, mình không chứng kiến bạn ấy từ chối mình, mình cũng không chứng kiến bạn ấy chấp nhận mình, không có thông tin nào từ phía bạn ấy cho mình biết bạn ấy đang từ chối hay chấp nhận mình, chỉ là do mình nghĩ ra và coi nó là sự thật ôm lấy nó, vui buồn theo nó, niềm vui nỗi buồn đến từ việc không chứng kiến, đến từ việc tưởng ra và cho nó là sự thật, đó là ảo tưởng, mà thầy nói ảo tưởng thì nên bỏ, nó khiến mình nhầm lẫn thật với giả giả với thật, chứng kiến với không chứng kiến không chứng kiến với chứng kiến, mà ở đây mình đang không chứng kiến chuyện bạn ấy chấp nhận mình hay bạn ấy từ chối mình.
Mình vui vì mình thấy mọi người cười nói với mình, mình nghĩ cười nói với mình là đang chấp nhận mình, không cười nói với mình là không chấp nhận mình, mình đang chứng kiến mọi người cười nói, đúng cái này mình thấy, mình thấy mọi người cười nói, mình chứng kiến mọi người cười nói, nhưng mình không chứng kiến mọi người chấp nhận mình, cười nói chỉ dừng lại ở cười nói thôi, không liên quan gì tới chuyện mọi người có chấp nhận mình hay không, mình không chứng kiến mình không được chứng kiến mọi người chấp nhận mình như nào, vậy cái mình chứng kiến là mọi người đang cười, cái mình không chứng kiến là mọi người đang chấp nhận mình.
Mình buồn vì mọi mọi người không cười nói với mình, cái mình đang chứng kiến là mọi người không cười nói, cái mình không chứng kiến là mọi người không chấp nhận mình, mình cho rằng không cười nói với mình là đang không chấp nhận mình, không mình không chứng kiến đoạn mọi người không chấp nhận mình, là do mình đang suy ra, do mình kéo theo ý mình, do mình thêm vào, do mình kết luận mà thành, mình không chứng kiến cái suy ra này, mình không chứng kiến cái kéo theo này, mình không chứng kiến cái thêm vào này, mình cũng không chứng kiến cái kết luận này.
Thả tim là chấp nhận, không thả tim là không chấp nhận, mình vui vì thấy tim thấy hình tim, mình buồn vì mình không thấy hình tim, mình vui vì mình thấy mình được chấp nhận mình buồn vì mình thấy mình không được chấp nhận. Hình tim là cái mình chứng kiến, không thấy hình tim cũng là cái mình chứng kiến, chấp nhận là thứ mình không chứng kiến, không chấp nhận cũng là thứ mình không chứng kiến, mình hoàn toàn mù mờ về chuyện chấp nhận hay không chấp nhận, nó chỉ là cái mình đang suy ra, mình cho đó là thật xong mình có cảm xúc lúc buồn lúc vui, cảm xúc là thứ mình cũng đang chứng kiến, nhưng suy nghĩ khúc giữa kia là thứ mình không chứng kiến, mình hoàn toàn mù mờ về nó, ôi kì, một thứ chứng kiến xong à khúc đầu là chứng kiến, khúc giữa không chứng kiến không thấy rõ, mù mờ xong khúc cuối lại là chứng kiến rồi mình kết luận nó là nguyên con sự thật. Có thông tin rõ ràng đầu đuôi, mất khúc giữ. Phân tích theo hướng này có vẻ như mình chưa thấy rõ lắm, tự nhiên cảm giác nó bí nó kiểu không có gì để viết, không thấy gì không thấy đường để đi, đoạn trên đang là từ cảm xúc truy lại suy nghĩ truy lại cái mình nghe thấy cảm thấy, kiểu cảm xúc là thật, là thực tế, nghe thấy cảm thấy là thực tế, xong suy nghĩ sau nghe thấy cảm thấy thì do mình thêm vào, cái mình thêm vào là cái mình đang tưởng tượng mà cho nó là thật, nó là ảo tưởng của mình. Không vẫn chưa rõ sao ấy. Thêm nhé, mình buồn vì thấy thái độ rụt rè của bạn ấy khi trả lời, nói chuyện với mình, nhìn thấy thái độ rụt rè là cái mình chứng kiến mình chứng kiến thái độ của bạn ấy rụt rè khi nói chuyện cùng mình, mình buồn vì mình nghĩ bạn ấy như vậy là đang không chấp nhận mình, cái mình không chứng kiến là bạn ấy đang không chấp nhận mình, mình không rõ bạn ấy có chấp nhận mình hay không, không rõ mà mình cho nó là thật, xong cái mình buồn theo thứ không rõ, mình buồn vô căn cứ. Nỗi buồn của mình đến từ một thứ mơ hồ không rõ ràng không chứng kiến. Mình buồn vì mình nghĩ thái độ rụt rè, ngập ngừng ấy là đang không chấp nhận mình, buồn là cảm xúc mình chứng kiến, rụt rè ngập ngừng là không chấp nhận mình cái này mình không chứng kiến.
Mình viết bài, mình thấy vui khi thấy hình tim được thả trên bài viết của mình, mình buồn khi mình không thấy hình tim nào, vui là cảm xúc mình chứng kiến, buồn cũng là cảm xúc mình chứng kiến, vui vì nghĩ hình tim chứng tỏ họ đang nghe đang chấp nhận mình, nhưng mình không chứng kiến đoạn họ có nghe có chấp nhận mình hay không, mình không chứng kiến họ chấp nhận mình, mình buồn vì mình nghĩ không thả tim là không chấp nhận, mình không chứng kiến đoạn người ta có chấp nhận mình hay không, thả tim hay không thả tim là cái mình chứng kiến, chấp nhận hay không chấp nhận là cái mình không chứng kiến.
Cười nói với mình nhiều, hay tìm gặp mình hay hỏi mình cái này cái kia là thứ mình chứng kiến, mình đang cho rằng đó là biểu hiện của chấp nhận của yêu thương, nhưng biểu hiện này nó không rõ nó mù mờ với mình, chỉ là mình đang cho rằng, đang nghĩ nó là, cái mình cho rằng nghĩ là này là cái mình không chứng kiến, mình không chứng kiến họ có chấp nhận mình không, mình không chứng kiến họ có yêu thương mình không, cái mình thấy cái mình chứng kiến nó có liên quan gì tới chuyện được chấp nhận hay không chấp nhận mình không rõ, mình không được chứng kiến, đoạn này bỏ qua, mù mờ mung lung bỏ qua chưa xét tới, cái mình thấy cái mình chứng kiến là họ cười nói, họ đưa mình cái này trao mình cái kia, vậy mình cũng bắt chước họ mà trao này đưa kia sao cho mình thấy vui, sao cho mình thấy thoải mái, sao cho mình không cần bất hối khi nghĩ lại thì nó không liên quan gì tới chuyện cảm xúc, không liên quan gì tới vui buồn, vì mình luôn hành động để sao mình vui được, sao cho hết mình.