Tường thuật chi tiết về nội dung nói chuyện và những gì diễn ra trong nội tâm lúc buổi học diễn ra thông qua 3 phần:
– Chứng kiến là làm hại mình?
– Tận hưởng cuộc sống
– Chứng kiến quá khứ
Mình không chắc nữa, đề bài đang là tường thuật lại buổi học bám sát vào 3 nội dung như chứng kiến là làm hại mình? Tận hưởng cuộc sống. Chứng kiến quá khứ, thì lúc này đây mình cảm giác mình không có trọn vẹn mà ghi lại được hết từng thứ trong buổi học vì lúc buổi học diễn ra mình lúc thì nghe lúc không muốn nghe, lúc nhìn lúc không muốn nhìn, cứ vô vô ra ra tuỳ ý tuỳ tiện, nhớ câu nói của Đăng kiểu như khi mình muốn kết nối hay giao tiếp với nhau thì mình cần làm rõ đối tượng mình được nghe, nhìn đối tượng ấy trong mình để xem nó như nào chưa thấy nó rõ thì đặt câu hỏi để làm rõ nó, để chắc chắn mình và đối phương đang nói đến cùng một đối tượng hoặc khi nhận việc mình cần nắm rõ đối tượng cần làm trong đầu, tiến trình ra sao rồi mới bắt tay vào làm, không rõ đối tượng không biết mình làm việc với đối tượng nào thì mình không thể hoàn thành công việc, đoạn này câu này kiểu nhớ mà cảm giác nó hơi lạc lạc. Rõ đối tượng để làm gì, à không nó liên quan gì tới chứng kiến, có phải rõ đối tượng là chứng kiến đối tượng không, có phải bước đầu mình làm rõ đối tượng trong mình, bước tiếp theo mới triển khai làm đối tượng hiện diện trong thực tế không, không rõ nhỉ, đoạn này mình chưa thấy nó rõ nữa. Câu hỏi đầu là chứng kiến là làm hại mình? Ừ thì mình đang học để hiểu chứng kiến, nếu nó làm hại mình thì mình học làm cái gì, nghe không hề có lý, nhưng khi nhìn vào trong mình thì mình đang ngầm cảm thấy mình không có ưa chứng kiến nhiều cho lắm từ khi mình bắt tay vào làm rõ nó, kiểu từ ngày mình làm bài tập và để ý tới chuyện chứng kiến thì mình không còn được ăn vạ xả láng không day dứt không bị cà giật mà nó kiểu nếu có ý muốn ăn vạ đổ lỗi cho người khác thì một đống câu hỏi kiểu như mình có chứng kiến không, mình có vui thật khi mình làm chuyện đó với người ta, mình có hối hận sau đó không, bây giờ sướng được bao lâu, sau này dằn vặt bao lâu, mình có đang nghĩ oan cho người ta không, mình có mắc lỗi thêm lỗi tội thêm tội không, đấy chưa làm đã có cả đống câu hỏi nhảy ra ngăn cản rồi thì làm sao vui sao đã cho nổi, nó ngăn cái đã tạm thời trước mắt của mình nên mình cũng không có vui gì mà chấp nhận nó ngay, rồi khi mình cố gắng duy trì giữ đều đặn việc tương tác với nó hàng ngày thì mình cảm thấy nó cũng được mỗi khi mình có những cảm xúc khó chịu nổi lên, mình dùng nó thì được yên ổn lúc đó, nhưng sau rồi lại cần làm tiếp, nó không có hết, nó không có triệt để, nó vẫn cần tiếp tục mà chưa biết tới khi nào là đủ, thế là mình sinh cái thắc mắc liệu mình có đang sai, khi mà đã cố gắng sao chưa hết được, nói chuyện với chị N, chị đặt câu hỏi mình mới rõ hơn mình đang có cái kì vọng vượt quá thực tế, mình kì vọng một vài lần dùng chứng kiến mà xử triệt để mọi thói quen mình nuôi dưỡng bao lâu, mình đang muốn dùng 1 vài lần mà được ngay như ý mình, xong rồi không cần làm gì cả, kiểu mình muốn đi vài bước xong chạy luôn, hoặc bò vài cái thì biết chạy, đại khái giống vậy thì nó không được hợp lý. Vậy sau khi nói chuyện thì còn thấy chứng kiến nó gây hại cho mình không, có ạ, vẫn thấy nó còn gây hại cho mình, nó gây hại chỗ nào, thì vẫn cái chỗ mình không được phép lăn đùng ăn vạ, hoặc đổ lỗi sai lên người khác, bắt người khác làm mình vừa ý, hoặc bắt người khác nhận trách nhiệm mỗi khi thu được một kết quả không như mong muốn ban đầu, rằng mình cần xem lại và nhận trách nhiệm về mình, tự nhận trách nhiệm và làm cho tới khi mình ưng ý thì thôi, mình muốn thì mình đi mà làm, cái này nó chưa thực tự giác tự nguyện cho lắm, kiểu mình vẫn còn cái mong muốn ai đó đỡ đằng sau, ai đó làm giùm làm hộ cho mình, thôi kệ nó đã, để đó tạm đã, giờ mình cảm giác mình cũng đang quá tải ấy, kiểu mít mít, tự nhiên muốn vào lớp để được thông mà sau buổi học lại còn thấy mình mít tịt hơn. Khúc tận hưởng cuộc sống thì sao, đoạn tận hưởng cuộc sống thì mình nhớ Đăng có hỏi ai đó, về quan điểm này, sao lại nói hiểu về chứng kiến là tận hưởng cuộc sống, thì mình cũng đang ú ớ chưa có rõ, ngồi nghe thì câu được câu mất, mà nó cũng kiểu khi mình dùng chứng kiến thì mình sẽ nhìn, quan sát đối tượng theo thời gian, nhìn đối tượng trong thực tế chứ không có lấy thông tin từ quá khứ ra xài rồi nhắm mắt lại, à nhớ lúc ấy thì có quan sát một cái cây thì phải, mình cũng nhìn mà nhìn qua online thấy cái cây đen xì xấu òm, xong mình cũng tự nói là mình thử nhìn coi nó như nào, nhìn nhìn xong mình ngáp ngắn ngáp dài mình chán nhìn mà nó có đẹp đâu, đúng hơn là mình không thấy nó đẹp, nhưng khi nghe các bạn kể lại thì trải nghiệm của các bạn nhiều lắm, gì mà thấy cây nó đẹp nó nhiều sức sống, nó có đến ti tỉ gì mà chi tiết, lá nó màu xanh, nó có mấy nhánh, nhánh tươi nhánh héo, chưa khi nào bạn thấy cái cây nó đẹp vậy, bên trái mấy lá bên phải mấy lá, tại đoạn này đang mải cảm thán bạn nên không nghe được chi tiết bạn nói gì, kiểu tới gần còn muốn hửi xem cây mùi gì, lại nhìn kĩ hơn được từng chi tiết nhỏ xung quanh cây nữa, nghe bất lực nhỉ, mình học online đâu có trực tiếp cầm sờ cái cây đâu, xong tới trải nghiệm quan sát cây bút, thì các bạn offline được quan sát lặp đi lặp lại, chứng kiến một đối tượng là cây bút nhiều lần, rồi được hỏi cảm nhận sao, lần đầu cầm bút cứ ngỡ mình biết hết về nó rồi, tới khi nghe hỏi mới thấy mình chưa biết, rồi quan sát lại, lại ngỡ nó rõ hơn thì cứ cho là hết rồi, lần nào cũng thấy mình đã hết đã tận nhưng tới khi hỏi tiếp thì vẫn ra được những chi tiết mình chưa quan sát tới mình chưa thấy hết, mỗi lần quan sát lại thấy cây viết nó có nhiều chi tiết mới lạ, cái gì mà yêu như lúc mới yêu, lúc nào cũng yêu như ngày đầu mới quen, kiểu mình luôn thấy người yêu mới mẻ thú vị mỗi ngày, mình luôn nhìn và quan sát họ chứ không phải nhìn một lần, nhìn lần đầu rồi đóng khung chốt lại mình đã hiểu đã biết về họ rồi từ chối nhìn từ chối quan sát nhắm mắt lại và kết luận họ nhàm chán, cái gì mà đừng coi thường những thứ giản đơn, đừng cho rằng những thứ giản đơn là không thú vị, kiểu khi hỏi về một đối tượng nếu mình chưa được chứng kiến thì mình sẽ trả lời là không biết, nhưng mình lại tự cảm thấy câu trả lời ấy quá dễ quá đơn giản nó chứng tỏ mình nhàm chán đơn điệu, mình chỉ thích những gì bóng bẩy phức tạp với hình ảnh cao siêu nhưng cái đơn điệu đơn giản kia mới là thực tế, đại khái mình nghe được vậy. Còn gì nữa không nhỉ, à tận hưởng cuộc sống là sao, sao gọi là tận hưởng cuộc sống, thì cái khái niệm này mình nhớ có thảo luận đầu giờ chiều, lúc nghỉ buổi trưa mình có để ý thấy mình không được tận hưởng khi ăn và rửa bát, trong mình có cái hối thúc nhanh nhanh để cho xong, nhanh nhanh không lỡ trễ giờ học buổi chiều, nhanh để làm được nhiều việc, nhanh để làm xong, để tới cái khác, vậy là mình không rõ mình ăn như nào, cơm ngon hay không ngon, nó có vị gì, mà kiểu vừa ăn vừa như có người đứng cạnh lôi kéo mình đứng dậy, hay vừa rửa bát vừa thấy cuống quýt lên để làm đủ từng đầu việc mình nghĩ mình cần làm, làm để làm gì khi mình không thật sự trọn vẹn với từng việc, làm cho đủ cho xong để đạt được điều gì, Đầu giờ chiều khi các bạn offline được trải nghiệm việc chứng kiến mình trèo cầu thang thì câu hỏi tới là mọi người cảm nhận sao khi leo cầu thang, vậy chứng kiến quá trình sống với chứng kiến hành động có phải là cảm nhận quá trình sống của mình không, cảm nhận từng hành động của mình có phải là chứng kiến không? Câu hỏi thì nhiều mình cảm giác mình không có dễ bắt được dễ kết nối làm như mình lạ với những từ ngữ mình được nghe lúc ấy. Mình có ý cố để nhớ cố để ghi cho hết những gì được nghe thì mình gần như ù đặc, quá tải và không ghi được thứ gì từ lớp học, thả ra kiểu nghe đi, tới đâu tới, đừng có ý tưởng ghi chép ra giấy hay cố nhớ lời ai hết, cứ để nó đi vào rồi đi ra, cái nào đọng lại thì đọng không thì thôi kệ nó đó, nhắc đến cả tỉ lần rồi nhưng thói quen của mình sẽ là thấy một câu nói hay hay kiểu thu hút cứ ngỡ mình hiểu nó là muốn lưu nó lại thành của mình, càng muốn lưu càng muốn giữ thì quên nó càng nhanh càng sạch, không nhớ được chút bóng dáng nào của nó, có chăng vì cố gắng nhớ mà chỉ nhớ được mỗi hình ảnh của giảng viên lúc đó. Túm lại mình có hiểu như nào là tận hưởng cuộc sống, và tại sao chứng kiến lại giúp mình à hiểu về chứng kiến sẽ giúp mình tận hưởng được cuộc sống không, không rõ lắm, cũng là nghe thầy nghe bạn nói mà hiểu hơn chút, kiểu khi mình quan sát, chỉ quan sát đối tượng bằng các giác quan, thấy đối tượng rõ ràng, không bị chi phối ảnh hưởng bởi thông tin cũ, bởi ý mình, bởi cảm xúc thì mình sẽ thấy đối tượng luôn mới mẻ đẹp đẽ thú vị trong mắt mình mỗi khi quan sát, và dấu hiệu của việc mình chưa tận hưởng cuộc sống là lúc mình thấy cảm xúc nhàm chán cũ rich không có cái gì để nhìn thêm nổi lên, những lúc ấy mình từ chối tận hưởng, mình từ chối nhìn thực tế đang xảy ra, mình đang nhắm mắt lại, mình muốn nhắm mắt và sử dụng những thông tin mình thu thập từ trước, mình có suy nghĩ mình biết rồi, mình thấy mình quan sát đủ rồi hoặc biết đủ về đối tượng rồi, không còn gì để mình khám phá thêm nữa. Cuối buổi là mục làm bài tập và chia sẻ về những nhận thức trong quá khứ của mình về không gian, đối tượng, người khác, bản thân, những nhận thức nào mình chứng kiến, và những nhận thức nào mình không chứng kiến. Chỉ ra đặc điểm để phân biệt sự khác nhau giữa những nhận thức do mình chứng kiến và nhận thức không do mình chứng kiến. Mình nhớ câu hỏi được lặp đi lặp lại là tại sao trong câu chuyện của Anna, với cô ấy thì cô ấy thấy sự thật là chồng mình ngoại tình, nhưng với những người đã dùng chứng kiến thì họ lại không thấy sự việc hay sự thật giống như cô ấy, vậy điểm khác nhau gì để khi mình nhìn vào mình biết Anna đang chứng kiến chuyện gì và không chứng kiến chuyện gì. Câu chuyện của Anna kể về cô ấy nhìn bằng mắt chồng mình chở một cô gái khác và cô ấy cho rằng chồng mình đang ngoại tình, ở đây mắt Anna chứng kiến chồng chở cô gái, mắt không chứng kiến chồng ngoại tình, vì hành động đó chưa đủ kết luận chồng cô ngoại tình. Có thể cô nhìn lầm người đang đi xe là chồng mình, muốn biết là chồng hay không thì cần tới nơi nhìn rõ, hoặc gọi điện cho chồng để xác nhận thêm thông tin, hoặc cần chứng kiến bằng mắt những hình ảnh thân mật khác, có nhiều dữ kiện được chứng kiến hơn mới làm cho sự việc được rõ ràng hơn, câu hỏi đặt ra là liệu có cách nào để nhìn vào là thấy ngay Anna đang chứng kiến chuyện gì và không chứng kiến chuyện gì được không, câu hỏi này tới mình thấy mông lung, mình không có câu trả lời ngay, từ từ các bạn chia sẻ, mọi người chia sẻ, mình bắt đầu hiểu hơn về chuyện để phân biệt thông tin hay nhận thức nào từ chứng kiến, nhận thức nào từ không chứng kiến, như một bảng tổng kết mọi người cùng làm vào cuối buổi, mình không có tham gia, mình tự nhiên kiểu ì ì lúc đó, rồi mình cũng rang ghi nó ra cho kiểu nhập vào đầu chút, nhưng thực mình không có hứng chép đi chép lại nó để học thuộc lòng, mình cũng làm biếng nhắc lại, nghe có vẻ hơi tiêu cực, mình có thái độ học kiểu không tích cực.