Phòng bên tơi giờ hoạt động, ban ngày thì ngủ êm ru, đêm rủ nhau tám chuyện xôm cả nhà, mấy bạn nhỏ thì chạy qua nhảy lại rầm rầm, thêm kiểu sàn chỉ đi thôi muốn như tưng tưng nữa chứ, lúc đầu mình nghĩ mình thử xem kiểu gì, bên ấy nói chuyện vô tư thật chứ, ai cũng nói to hết cỡ hết công suất thiếu điều hét vào tai người xung quanh, mình có khó chịu không nhỉ, không rõ nữa kiểu lúc đầu tự dưng hơi hơi không tập trung làm được nghe được gì nên hơi quạo, xong lát thấy âm thanh hỗn tạp ấy cũng vui vui, lâu lâu mình sẽ giỏng tai lên nghe họ đang nói kiểu gì, vui ấy, âm thanh chua lè chua lét mà vui vui yêu yêu sao đó, mấy bạn nhỏ thì khỏi nói yêu hết sức, đêm ngủ muộn sáng sớm tinh mơ đã thức nói chuyện một mình rồi, không chịu nổi nghe mấy âm thanh của các bạn ấy phát ra yêu không chịu được á, nghe đồn về kiểu sống cả nhà mấy thế hệ cả làng ở miền tây lâu rồi, nay được dịp cảm nhận rõ hơn, khi họ đi chơi nguyên nhà từ ông bà bố mẹ con cái, mỗi người nói một kiểu lào nhào lào nhào mà ra được cái âm thanh vui vui, đêm qua mình cũng thử xem mình phản ứng sao, công nhận không có dễ à nha, kiểu thi thoảng sẽ bị dựng dậy vì nghe tiếng chân bịch bịch đèn sáng trưng tiếng cửa mở ra mở vào rầm rầm, 1 2h sáng mà kiểu như giữa ban ngày, nhịp sống về đêm ợ, nghe họ mình nhiều khi không muốn làm việc của mình luôn, ngồi hóng nghe câu chuyện của họ xong tự cười lấy, kiểu không khép được miệng á, kì ha. Túm lại thì yêu, cả nguyên nhà này, cái giọng ai cũng chua chua đặc đặc mà lại ra được cái âm thanh vui nhộn yêu yêu. Hôm nay mình có dịp nói chuyện với bạn, à không mấy hôm nay, mà cũng không nhớ nữa, từ hôm nào đó, cho tới hôm nay thì nói chuyện qua lại nhiều hơn, kiểu mình nói chuyện sẽ theo lối của mình, đọc bài bạn viết có thắc mắc liền hỏi, thì cũng thử hỏi thôi, nếu bạn không thích bạn sẽ cho mình biết mình sẽ thôi, mà may bạn tạo điều kiện cho mình thắc mắc mình được đà lấn tới, mình muốn đòi hỏi bạn theo cách của mình, xong không được mình khó chịu bực bội bế tắc luôn, lúc ấy thì tốc độ còm men giảm xuống, mình bị khó chịu dí tới chân, xong mình tự hỏi liệu có sai ngay từ khi bắt đầu bước vô nhà bạn rồi không, vô nhà người ta mà bắt người ta theo tục nhà mình là sao, nhập gia tùy tục mà mình tính đảo lộn quy luật này sao, đảo được hông chời, không được không đảo được xong tự bế tắc tự khó chịu, ủa sao khổ dữ vậy, khi không rảnh quá vô nhà người ta làm một cái trò tự mình làm đau mình là sao nhỉ? Không biết đoạn này mình không phát hiện ra, cho tới khi mình thấy khó chịu lúc ấy dừng lại đặt câu hỏi nhìn đi nhìn lại mới có cái suy nghĩ bật lên mình đang làm cái chuyện không phải phận sự của mình gòi, đòi hỏi người khác theo luật của mình là không thể, thay đổi ai đó càng không thể, trèo đầu người đó cũng không thể luôn bởi không ai đồng ý cho phép người khác trèo đầu mình hết, có cái ý này cứ thế xài tự động không phát hiện, kiểu như chính mình không biết mình đang làm cái trò gì nữa, khi mình bế tắc thì mình cũng kiểu nói chuyện phăng ra mấy ngôn từ không có dễ nghe kiểu cũng đòi hỏi bạn ấy, nhưng mà bạn ấy dễ thương lắm, bạn ấy thế nào mà nhận hết phần thiệt về mình xong lại kiểu như để mình muốn tự tung tự tác thế nào cũng được ấy, bạn ấy cho phép lại còn kiểu túm lại kiểu bao la gì đó mình không thể làm vậy được, mình không có bao la mênh mông kiểu vậy, ai mà muốn trèo đầu mình muốn chỉnh mình mình sẽ chống đối tới cùng, không chống được thì mình né, hoặc chuồn thôi, chứ không có ngồi đó chịu trận lại càng không có kiểu như đang nhận lỗi như bạn ấy, khi bạn ấy kiểu bao dung thì mình thấy cái phần cao cao kiêu ngạo của mình được vuốt ve vỗ về, nhìn vào mấy cái ngôn từ hay cái icon mà tinh thần lên xuống, vẫn là cái thằng lao đao vì ngoại cảnh, nhưng mà có nha, có rất nhiều nha, tối bạn vô bình luận kiểu kêu mình viết ngắn gọn xúc tích lại mình không chịu luôn mình kiểu chống đối mình còn viết dài nữa, bạn không muốn bạn đừng đọc, thế bạn không có chặt ngang cái kiêu ngạo đó của mình, lại còn kiểu biết rồi biết rồi bạn muốn sao bạn làm vậy, đó mình được vuốt ve, cái kiêu ngạo bạn kiêu ngạo của mình được vuốt ve kiểu đó đó. Xong cái này, bạn kiêu ngạo này quyết định luôn cái tinh thần của mình hay sao ấy, khi nào kiêu ngạo được vuốt ve thì tinh thần của mình đi lên, giá trị của mình cao vút, khi nào kiêu ngạo bị đè bẹp không thấy đâu thì tinh thần đi xuống, rớt thê thảm. Phụ thuộc kiểu này tới khi nào, để người khác quyết định niềm vui hạnh phúc của mình đến bao giờ nhỉ? Không biết nữa nhưng mà lúc này không có muốn khác đi nhá, lúc này không có thấy động đậy tìm cách hay thay đổi hướng gì hết. Tối nay sau khi mình đăng một bài viết thì lát sau đang đi đường chị Hoài nhắn tin cho mình, chị hỏi mình có muốn học nữa hay không? Nhìn câu hỏi mình hơi ngạc nhiên xen lẫn khựng lại, có gì đó hơi khó chịu nổi lên, một cảm giác kiểu không thể hơn nữa cũng không thể cố nữa, chị viết gì thêm mình chỉ trả lời không chị, rồi chị viết tiếp kiểu không thấy mình tung tăng trong lớp học, không thấy mình giống khóa trước, kì cục mình có cảm giác kì cục khi nhìn cái tin nhắn, ủa là sao, chị đang thắc mắc mình hả, là chị không chấp nhận mình của bây giờ đúng hông, mình có chút chán nản, không buồn nói thêm, kiểu cơn chán của mình lên cao rồi ấy, chị hỏi luôn thêm câu nữa là cái gì mà ủa em có muốn nói chuyện tiếp không, không thì thôi nhé, ôi câu này hết sức đau í, chị đặt cho mình 2 câu hỏi có gì đó chạm chạm cơn khó chịu của mình, động đúng ông bạn chán của mình, mà hôm nay nó dâng lên mình chỉ trả lời vầng với không chị, rồi chị nói ok em, xin lỗi đã làm phiền em, kiểu vậy, mà sao mình nghe ra nó xa cách nó kiểu lại nhiều rào cản đến thế, mình cứ nghĩ mình với chị ấy có nhiều lúc thẳng thắn quá hơi mất lòng nhưng không đến nỗi dựng rào kiểu đó, nói chuyện kiểu rào đó với mình sẽ đi theo 2 hướng, một là mình sẽ nói thẳng cảm nhận suy nghĩ của mình, đối phương không chịu nổi sẽ ra đi luôn, coi như rụng mất người bạn nói chuyện, cắt mất một sự dựa dẫm chờ đợi trông mong của mình về người khác, 2 là cả đôi bên đều đồng ý buông rào xuống, ngồi lại chia sẻ cảm xúc suy nghĩ cho nhau nghe, rồi cùng nhau vượt qua, trước lúc trước đã có một lần mình và chị ấy làm được chuyện đó, lúc ấy sau khi có khúc mắc thì 2 chị em ngồi chia sẻ với nhau, sau thấy gần gũi thân thương nhau hơn, giờ thì không buồn, không buồn nói gì luôn ấy, là mình là mình không buồn chia sẻ, mình không muốn nói chuyện, mình không muốn tháo rào, mình đang kiểu em vậy đó, bây giờ em không có buồn làm gì hết á, cố gắng để làm gì, mùi mực hị đang viết mà cái âm thanh với mùi mực tra tấn mình ghê vậy đó, ôi phòng bên, tập đoàn phòng bên thật là biết cách hành mình mà. Bình thường không có khi nào ham mê mực hết, sao giờ tự dưng thèm mực với ly rượu nhỉ, hị hị, nói đến nhậu thì…. Câu chuyện tới đâu nhỉ, đang nói đoạn mình không muốn hạ rào, mình đang muốn kệ em em vậy đó, nếu là lúc trước mình sẽ vội vàng đi giải thích các kiểu xong tìm cách để 2 bên vui vẻ cởi mở với nhau mới chịu, còn hôm nay không thế, không buồn làm gì luôn, ngắn gọn thì sao, không muốn thì sao, nói chuyện thì đi tới đâu, liệu có như lúc trước không, nói thật nhiều rồi cuối cùng cũng đâu có đi cùng nhau, mỗi người một đường mỗi người một hướng kia mà, chị ấy có cuộc sống của chị ấy, mình có cuộc sống của mình, ai cũng bận rộn, vậy thì cố giữ cố níu để làm gì, đúng là gần đây mình thấy c ấy không còn tương tác mình nhiều như trước, chị ấy với mình bỏ qua nhau nhiều hơn trước, mình cũng không còn quan tâm và cần chị ấy nhiều như trước nữa, mình mệt ấy, mình làm nhiều thứ hơn nên mình không có rảnh đi lo ba cái vụ cảm xúc không vui với sự chú ý nữa ấy, sao nhỉ, tuy có lý do cho cái hành động này nhưng mình cảm giác kiểu như nó sao sao ấy, khi mà mình nhận được câu hỏi của chị ấy thì đâu đó trong mình nó không có ổn, mặc dù mình đã chọn phản ứng rồi nhưng nó không có yên, kiểu nó cứ dằn vặt sao đó, là câu hỏi ấy chạm mình đau hay mình có vết thương ở đó sẵn rồi, giờ có dịp mình được thấy?
phòng bên dễ thương, sáng sớm đã thì thầm to nhỏ, có chuyện mắc ị mắc tè mà cũng rôm rả nữa, tự dưng nghe được âm thanh ấy mình thấy mình thèm, mình thấy mình thiếu thiếu gì đó, tự dưng cảm giác muốn níu kéo, họ sắp rời đi rồi, khi họ tới có mang chút phiền cho mình, rồi vừa phiền vừa thấy rộn ràng, cả nhà họ thật yêu biết bao nhiêu
Em làm chị nhớ tới cái đoạn anh chị ở riêng, lúc đó chưa có Bánh. Sau này có Bánh rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. Nó là cảm giác tủi thân. Cảm thấy nhớ những ngày bé vui vẻ bên ba mẹ.
Cảm thấy thèm, được ở gần xum vầy với mọi người, mặc kệ cuộc sống sao cũng được ấy.
Nhưng mà khó, lúc mình được như thế, thì cảm thấy bình thường. Rồi mình còn khó chịu, nếu như họ nói mình này nọ, hoặc là cứ phải chứng kiến họ ép uổng con cái và anh em của họ.
Kiểu mình thích tự do, mà lại cũng thích xum vầy, hihihi. Tình cảm gia đình, dù cho là mâu thuẫn nhiều thế nào, dù là ko có gặp gỡ, mình vẫn thấy nó thiêng liêng và đáng trân trọng.
Nhưng điều kiện không cho phép, thì mình cũng tìm cách thôi, trong cái khó ló ra cái khôn.
Những ngày cận tết, hoặc các dịp lễ, anh chị thường chạy xe vào những con đường, những khu xóm, đi hết xóm này đến xóm kia, xem gia đình người ta tổ chức tết như thế nào, để nghe những âm thanh rôm rả.
Được chứng kiến vậy mình thấy đã quá trời, chứ bản thân mình mà ở trong cuộc, ví dụ ở cùng là sẽ bị đòi hỏi này kia ko còn tận hưởng được cảm giác rôm rả và xôm tụ ấy nữa đâu.
đọc đoạn chia sẻ của chị em mới nhớ về chuyện của em, ừ đúng là khi mình được hưởng bên gia đình, được có đầy đủ thì mình không có chịu an phận mà tận hưởng, cứ kiểu đòi hỏi nó hết luôn nguyên ngày, tới khi đi xa, tới khi không còn như vậy nữa thì lại ngồi tiếc nhớ lại, và cũng phát hiện ra lúc đó mình được may mắn quá trời, và bây giờ cũng may mắn là mình còn phát hiện ra kịp.