Không sống ở chỗ có kết luận thì mình có nhìn thấy mình kết luận không? Có.
Anna thấy chồng mình đưa cô gái vào khách sạn. Anna kết luận chồng ngoại tinh. Nếu là Anna thì như nào là không sống ở chỗ có kết luận. Anna thấy mình đã kết luận và không sống với kết luận đó. Kết luận nghĩa là thấy sự thật “chồng ngoại tình”. Anna không sống với kết luận đó. Quay lại chỗ mình chứng kiến điều gì và sống với nó. Nếu Anna quay lại và tiếp tục kết luận thì lùi lại tiếp. Nhưng không nhất thiết lùi về 0, chỉ cần đến chỗ Anna có thể bình tĩnh là được.
Ví dụ của mình. Mình kết luận chồng mình không yêu mình và mình sống với kết luận đó. Là mình không sống với chứng kiến. Lùi lại, mình thấy mình kết luận như vậy, nhưng mình chứng kiến điều gì? Mình chứng kiến anh nóng tính? Mình không có chứng kiến anh không yêu mình. Vẫn còn lợn cợn. Lùi tiếp, mình có chứng kiến anh nóng tính không? Mình chứng kiến hình ảnh anh đập đồ, gương mặt cau lại, lời nói khó nghe. Mình không chứng kiến kết luận anh nóng tính. Vẫn chưa đủ. Lùi tiếp. Mình có chứng kiến hình ảnh anh đập đồ, gương mặt cau lại, lời nó khó nghe không? Không. Mình nghe tiếng động, thấy quạt hư nên nghĩ anh đã đập mạnh. Nghe giọng nói nên nghĩ gương mặt cau lại, dữ dằn, khó chịu. Mình chứng kiến âm thanh to nhưng cho rằng lời nói khó nghe. Viết tới đây là mình thấy người thả lỏng hơn. Mình đã kết luận nhiều lớp, khi tách lớp thì mình thấy mình rời bỏ từng vùng mình kết luận. Tới chỗ kết luận mà mình thấy mình thả lỏng, bình tĩnh, không tức giận với anh nữa.
Qua hai ví dụ trên mình thấy được gì về đối tượng chứng kiến trong mình? Về trạng thái sống trong chứng kiến. Là mình thấy mình kết luận, nhưng chọn tách lớp để ra khỏi chỗ kết luận đó. Hành động tách lớp bước ra khỏi chỗ kết luận sẽ đưa mình đến chỗ sống trong chứng kiến. Mình tách lớp hay không tách lớp được đến đâu thì cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình chạy đến đó. Mình có muốn tách lớp hay không muốn thì cơ chế tự nhiên trong mình cũng sẽ theo luôn. Mình có quyền lựa chọn ngay chỗ thấy mình kết luận.
Mình có thể luôn chọn sống trong chứng kiến không? Kiểu sẽ không còn thấy mình kết luận nữa. Không thấy cái lớp mình kết luận không? Là luôn sống với lớp 0 mọi lúc mọi nơi thì sẽ không có kết luận, không nổi cảm xúc gì, lúc nào cũng chỉ quan sát trong chứng kiến. Cái mình thành cục đá. Hehe.
Kết luận là mình cho điều mình đang thấy về đối tượng là sự thật về đối tượng. Không kết luận là không cho điều mình đang thấy về đối tượng là sự thật về đối tượng.
Khác nhau. Không hề có kết luận nào là chỗ sống không có kết luận.
Sống trong chỗ không kết luận là mình đã kết luận có một chỗ là không có kết luận, thì thực chất là mình đang sống ở chỗ có kết luận “đây là chỗ không kết luận”.
Không sống trong chỗ kết luận là mình thấy mình đang kết luận gì thì bóc tách ra, tách lớp chứng kiến để mình thoát ra khỏi chỗ đã kết luận.
Giống nhau: cùng có tồn tại một kết luận
Khác nhau: một bên không nhận thức được, ảo tưởng mình không có kết luận. Một bên ý thức được mình đã có kết luận và thoát ra khỏi đó, cách thoát em đang nghĩ là bóc tách các lớp chứng kiến.
Khác nhau: một bên không nhận thức được, ảo tưởng mình không có kết luận. Một bên ý thức được mình đã có kết luận và thoát ra khỏi đó, cách thoát em đang nghĩ là bóc tách các lớp chứng kiến.
==> lúc mình có kết luận mình có sống trong chứng kiến không? Nếu không? Tại sao mình phải kết luận rồi thoát ra khỏi đó mà không phải là ngay từ đầu đã không có kết luận nào thì đâu cần thoát ra khỏi kết luận đó…,
Em chưa biết, theo lý thuyết thì là sống trong chứng kiến.
Em đang tìm cách theo hướng này: tìm hiểu những yếu tố nào dẫn đến 1 kết luận ra đời. Như vậy mình sẽ cắt những yếu tố đó thì kết luận sẽ không thể hình thành. Chị nghỉ thế nào về ý tưởng này?
OK em hiiii.
Theo chị, một yếu tố quan trọng dẫn tới 1 kết luận ra đời, đó là mình cho rằng mình có khả năng kết luận được. Nghĩa là mình có khả năng để đưa ra nhận định, cái nào là sự thật, cái nào ko là sự thật. Cái nào là đúng, cái nào là sai.
Lúc kết luận mình không sống trong chứng kiến.
Vì hiện tại cơ chế chứng kiến tự nhiên là lúc nào cũng kết luận nên cần thoát ra. Dựa trên thực tế ở hiện tại thì em nghĩ cách này phù hợp với em. Và nếu tìm chỗ để ngay từ đầu không kết luận thì nó dính vào chô không có kết luận thì cũng đã kết luận “đây là chỗ không có kết luận” rồi
===> theo như trí nhớ của mình, thì Thầy có nói thầy không có kết luận. Và sống trong chứng kiến thì không sống trong chỗ có kết luận, tức chỗ nào có kết luận thì không sống trong chứng kiến.
Thì theo đó mình có ý tưởng chỉ ngay từ đầu không có kết luận thì mới đáp ứng đc. Vì ngay lúc kết luận đã không sống trong chiến rồi, như vậy ta sẽ có qui trinh:
không sống trong chứng kiến( kết luận)——> sống trong chứng kiến (thoát ra khỏi kết luận) ——> không sống trong chứng kiến (kết luận tiếp) ———> sống trong chứng kiến (thoát ra khỏi kết luận, k kết luận nữa)
Sống trong chứng kiến (k tồn tại kết luận)…… như vậy sẽ sống trong chứng kiến xuyên suốt.
Theo bạn, qui trình nào đỡ mệt hơn? Hợp lý hơn?
Riêng bản thân mình, mình thấy cái thứ 2 khoẻ hơn.
Còn để biết đúng sai phải hỏi thầy. Hixxxx!!! Mình cũng chỉ đang học và tìm cách
===> lúc kết luận mình không sống trong chứng kiến, vậy tại sao bạn phải kết luận để bạn không sống trong chứng kiến làm chi?
===> nếu cơ chế tự nhiên của bạn đang là lúc nào cũng kết luận, tức là cơ chế mình lúc nào cũng sống không chứng kiến. Vậy tại sao bạn k nghỉ là cần phải thay đổi cơ chế đó, mà phải nương theo 1 cơ chế không sống trong chứng kiến để về chỗ sống trong chứng kiến
Theo bạn, sống trong chứng kiến và không sống trong chứng kiến có thể tồn tại cùng 1 lúc không?
Tại sao bạn phải giữ kết luận để mình không sống trong chứng kiến?