[Linh] - Cảm nhận buổi học bổ túc về chứng kiến ngày 25/02/2024

  • Mình vào lớp vừa mới cãi nhau xong về vụ đi học trễ, tâm trạng còn hơi khó chịu, may là vẫn còn thời gian, nhìn quanh thấy mọi người đã gần như đông đủ tự nghĩ không biết còn thiếu ai hay không, thầy Quý cũng nói là lớp này không được đi trễ, thông điệp này mình đã nhận từ lớp bổ túc trước. Mình cũng tò mò không biết hôm nay bổ túc thì sẽ học tiếp cái gì, thật ra trong mình luôn cảm thấy mình đã nắm được manh mối của cái chứng kiến này, từ đây đi sâu vào thôi, tuy không hoàn toàn rõ lắm, nhưng cũng không phải là một khái niệm khiến mình thấy hoang mang mâu thuẫn, lúc trước nếu mà như vậy thường thì mình sẽ không học được nữa, không thấy có gì mới để học, nhưng mình không hiểu sao gần đây dù là mình biết rồi nhưng khi vô học mình cũng có thể đặt cái biết của mình xuống để lắng nghe, và quả thật là chưa lần nào mình bị thất vọng vì đi học thêm, luôn có 1 cái gì đó mới xuất hiện nằm ngoài nhận thức của mình, tức là nếu mình cứ bình thường ở chỗ mình hiểu biết mà tự đi tiếp thì mình cảm thấy thoải mái, tuy nhiên mình cảm thấy không có nhiều động lực, khi nhắc tới việc đi học thì mình kiểu đã có kinh nghiệm nhiều lần đi học là nó có nhiều điều bất ngờ, mình cảm thấy đi học giống như mình được đặt vào 1 bối cảnh mà ở đó mình phải đi, phải đi theo sự điều hướng của thầy, và cứ theo hướng đó thì mình lại nhận ra nhiều ngóc ngách của vấn đề mà nếu là tự mình thì có thể sẽ rất lâu hoặc có thể mình đi vào 1 hướng nào đó, hoặc là không đi đâu cả mà chỉ nằm hưởng thụ, đó là kinh nghiệm của mình sau thời gian học ở đây, hãy đặt xuống những gì mình biết và hãy tập trung xem điều thầy muốn chỉ mình là cái gì, cần phải thoát khỏi những hiểu biết khi vào học thì lúc đó mới có hiệu quả được. Đang tường thuật tự nhiên mình lan man qua đoạn này nên mình quyết định biến bài này thành bài cảm nhận luôn cho nó liền mạch, vụ tường thuật viết sau vậy. Đang ngồi chờ xem tiếp theo thế nào thì thầy hỏi có biết vì sao có buổi học bổ túc hôm nay không, mình không biết nhưng mình nghĩ là học bổ túc tức là lớp trước bị thiếu cái gì đó nên mới bổ túc cho nó đầy đủ hơn, khi mình trả lời như vậy thì thầy nói không phải mà bổ túc là do lớp trước nếu học nghiêm túc thì sẽ tự nhận ra những gì ở đây, mà do mọi người học không đạt được kết quả cao nhất của lớp trước nên phải có lớp bổ túc này. Mình tự nhìn lại vậy là lớp trước mình học có gì đó chưa nghiêm túc sao, trong lớp học thì mình thấy mình đã hoàn toàn nghiêm túc rồi, tuy nhiên mình có cái bệnh lười làm bài tập về nhà, nhất là mấy vụ viết cảm nhận, viết tường thuật gì đó, mình cũng có miễn cưỡng làm mấy bài tập như tôi chứng kiến và tôi có ý muốn tin …, lại cái là làm bài tập này thì mình bị cuốn ngay vào đối tượng chứng kiến liền và từ đó mình lại thấy dễ chịu hơn khi sống trong chứng kiến, có cảm giác tiến thêm được vài bước, rồi sau đó thì thôi, bình thường có dịp thì sẽ đào sâu vào còn không thì mình cứ trôi theo công việc và cuộc sống thôi, nói chung nghe thầy nói thì hiểu là lớp đó đã đủ để mình có thể nhận kết quả cao nhất của cái hiểu về chứng kiến, ban đầu tính viết là kết quả cao nhất của chứng kiến nhưng thấy hình như không phải vậy, mình nhớ là lớp học đó cũng nói nó chỉ là lớp ABC thôi, chưa tới được cái cao nhất của chứng kiến đâu, mình mới sực nhớ ra tên gọi của lớp là hiểu về chứng kiến, như vậy cái cao nhất của lớp này chính là hiểu được về chứng kiến, nhưng vậy chưa đạt kết quả cao nhất tức là chưa hiểu về chứng kiến, mình lờ mờ nhận ra là dù mình có cái cảm ở bên trong nhưng khi cần nói, cần phát ngôn về chứng kiến thì vẫn không thể thông suốt 1 mạch được, cảm nhận nó vẫn còn lờ mờ lẫn vào cái này lẫn vào cái kia. Nhắc tới lớp trước mới nhớ ghi lại luôn cái này, mình cảm thấy cái key nhất của lớp trước là cái đoạn cho trải nghiệm chứng kiến và trải nghiệm không chứng kiến, ngay cái đoạn này mình phát hiện ra rằng thật ra mình vẫn chưa thâu tóm được khái niệm chứng kiến này, khái niệm chứng kiến này phải ngay chỗ trải nghiệm này mà làm rõ thì mới được, tuy nhiên sau đó mình cũng có nghĩ về nói trong cuộc sống nhưng chưa đi tới đâu cả, đây chính là chỗ mà mình nghĩ là chưa đạt được kết quả của lớp trước đây
  • Rồi lớp học bắt đầu với câu hỏi thế nào là chứng kiến, mình nghe các bạn trả lời chứng kiến là mình chứng kiến qua các giác quan, nhưng mình thấy như vậy chưa rõ, mình thấy chứng kiến nó là 1 trạng thái sống mà gần nhất là lần thầy cho trải nghiệm cái trạng thái sống trong chứng kiến lúc leo thang, theo mình chứng kiến là 1 trạng thái thì nó rõ hơn
  • Rồi thầy lại tiếp với thế nào là quan sát và thế nào chứng kiến, chỗ này thì mình nhớ rõ là mình không bị nhầm lẫn quan sát với chứng kiến, từ khi học chứng kiến tới giờ mình chỉ tập trung làm rõ nó là gì chứ mình không có ý định đi thực hành nó như mọi người , chỗ này phân biệt khá rõ giữa 1 bên là hành động còn 1 bên là trạng thái
  • Thầy lại tiếp với việc cùng lúc có thể làm 2 hành động hay không, mình nhìn vào thì thấy đúng là mình chưa có câu trả lời cho câu hỏi này thật, làm rõ hơn về hành động tức là phải có tác ý điều khiển, nhìn sâu vào thì có ngay câu trả lời là không thể, một thời điểm mình chỉ có thể chìm đắm vào 1 hành động mà thôi, cái cảm tưởng làm được là do mình tự chia tâm, hoặc hành động này là 1 chuỗi được định trước mà thôi
  • Ở đây mình lại muốn đúc kết lại 1 chút, mình cảm thấy cái giá trị của đi học là nằm ở đây, bình thường mình cũng biết là mình chưa rõ về chứng kiến lắm, nhưng mình cứ thong thả tới đâu hay tới đó còn đi học thì thầy có phương pháp mà cụ thể ở đây là chỉ vào những cái không phải là chứng kiến, những cái mà hàng ngày, hàng giờ nó đều diễn ra ở nơi mình nhưng mình chẳng mấy khi quan tâm xem nó là cái gì cả, nhờ thầy tạo duyên thì mình mới nhìn lại và từ đó mình tách được cái gì ra cái đó, đối tượng chứng kiến vì vậy mà càng ngày càng rõ hơn, đáng lý đó là việc mình cần phải tự làm nhưng mình tự làm thì nó kiểu cà nhây không có deadline, với mình cũng không dùng phương pháp tách chứng kiến ra khỏi những cái khác kiểu này, mà mình tập trung thẳng vào thế nào là chứng kiến luôn, ah tới đây mới thấy thật ra mình cũng có dùng cách tách đó chứ nhưng mình không tập trung vào tách lắm, nhất là những cái hay bị lẫn vào chứng kiến như quan sát, hành động, thật ra khi mình rõ được quan sát và hành động thì tự nhiên chứng kiến lại rõ hơn, thay vì chỉ tập trung vào chứng kiến suông mình nó
  • Sau đó không nhớ rõ là vụ gì nhưng có vụ thầy la bạn Hồng rất nhiều, cái này thì mình không lạ gì nữa ở đây đi học sai thì bị la, ngày xưa mình cũng khiếp vía với cái này vì lúc đó có biết mình sai cái gì đâu, thấy mình hành xử bình thường mà, nhưng giờ nhận ra cái bình thường đó chính là cái có lỗi chứ không phải đợi khi mình thấy có lỗi nó mới là lỗi, và việc bị la để chỉ lỗi chính là được học, ở đó mình phải nhìn lại xem điều thầy nói có đúng không và tự mình phải làm rõ điều này, tiếp theo thì tới gì mình cũng không rõ, chỉ nhớ thầy cho mọi người nghỉ đi ăn trưa, nhưng Tâm nói là chưa học được gì đó nên muốn học thêm, mình thì đói bụng chỉ muốn đi ăn, sau đó học tiếp cái gì thì không nhớ rõ
  • Tiếp đến là buổi chiều, buổi sáng còn đang choáng ngợp với nhiều cái mới lạ, các pháp đó vẫn chưa được phân tách rõ lắm, nhưng có 1 đống đối tượng để quan sát, chưa biết chiều là cái gì đây, nhưng vẫn rất hào hứng, tuy nhiên lại không nhớ được rõ ràng lắm, nhớ là đầu tiên thầy hỏi phân biệt giữa quan sát trong chứng kiến và quan sát trong cảm nhận thì hỏi mọi người , riêng mình thì có câu trả lời luôn là quan sát trong chứng kiến là quan sát trong trạng thái chứng kiến , mình thì có cái hiểu về cảm nhận, cảm nhận nó là 1 sự đáp ứng tự nhiên của mình với 1 sự kiện, 1 đối tượng nào đó được mình nhìn thấy, nghe thấy, và khi mình quan sát đối tượng đó trong cảm nhận tức là nó có liên hệ với cảm xúc, liên hệ với bản thân mình với vui buồn … Tuy nhiên mình không chia sẻ câu trả lời này, mình có cái tính là không thích chia sẻ câu trả lời mà cứ muốn đi thêm vào nữa xem còn gì không, thích nghiền ngẫm vấn đề 1 mình hơn là chia sẻ và thảo luận, nếu yêu cầu là trả lời thì mình sẽ trả lời trên cái hiện có của mình, nếu không có yêu cầu thì mình cũng không có nhu cầu chia sẻ luôn
  • Tiếp theo là tới vấn đề về kết luận, ah chỗ này mình mới nhớ ra kết thúc cái lớp buổi sáng là vấn đề gì đó về việc Tâm hỏi vụ gì thầy nói buổi trưa mình nhìn thấy đàn chuồn chuồn và chiều mưa sau đó mình kết luận trưa mình nhìn thấy đàn chuồn chuồn và chiều mưa thì có phải là chứng kiến không, mà hình như đoạn này buổi chiều thì phải, chắc là nhớ nhầm có cái khúc gì đó cũng thảo luận vào buổi trưa. Tâm hỏi nếu mình nhìn thấy đàn chuồn chuồn và mình nói mình nhìn thấy đàn chuồn chuồn thì sao đó có phải là kết luận không ? Câu hỏi này thú vị ghê, chính mình cũng có hỏi nhưng mình không hỏi ra luôn được như vậy, thầy giao làm rõ câu hỏi này và trả lời. Chà tới vụ kết luận này có vẻ nhiều cái hay ho. Trước đó mình cũng đã nhận ra chứng kiến thì không có kết luận, mình thấy đây là 2 cái khác nhau, kết luận tức là mình nhìn nhận, đúc kết 1 cái gì đó , còn chứng kiến nó là 1 trạng thái có sẵn nơi mình, luôn luôn có thì 2 cái này không thể là 1 được, mình biết nó khác nhưng còn mối liên hệ của nó thì như thế nào ? chỗ này mình chưa rõ, nhân câu hỏi này đi làm rõ luôn, vừa viết cảm nhận vừa làm rõ mà cũng ráng nhớ coi lúc đó trong mình như thế nào. Mình nhớ là sau khi mình đã ra 1 kết luận là chứng kiến thì không phải kết luận thì mình cứ ráng giữ sao cho 2 cái đó không trộn lẫn vào nhau, lời nói cũng phải theo đó thì vẫn còn 1 cảm giác hơi vướng vướng như vậy có cái gì đó chưa thông ở đây, chỉ thấy là khi trong kết luận thì mọi thứ sau đó là từ kết luận mà ra, cái chứng kiến không phải là cái nền chi phối nữa, nhưng nếu chỉ có chứng kiến suông thì những hoạt động khác làm sao sinh khởi, mà nếu không có các hoạt động khác thì khác gì cục đá, không thể giải quyết được việc gì, như vậy ở đây còn 1 thiếu sót gì đó về cái hiểu chứng kiến, cho đến khi thầy nói với Tâm khi Tâm đang hỏi Thảo về vấn đề con chuồn chuồn thì thầy nói để thầy trả lời cho Thảo, chỗ này thầy có nói thầy thầy sao thì nói vậy chứ không có kết luận, chỗ này mình có 1 sự nhận ra ah thì ra nãy giờ mình cố ngăn luôn cái việc mình nói về cái mình chứng kiến, như vậy khi mình nói từ chỗ mình chứng kiến nó khác với kết luận, mình có 1 sự nhầm lẫn giữa nói năng, tư duy làm rõ vấn đề với kết luận, mình vẫn chưa rõ về kết luận lắm, nó y như trải nghiệm lúc sáng, muốn làm rõ cái này thì có khi phải làm rõ cái khác để thấy nó khác nhau như thế nào, như vậy kết luận là 1 dạng hoạt động nó thường đi liền với quá trình mình suy nghĩ nói năng, trong đó xuất hiện 1 lòng tin về những gì được nói được nghĩ đó là 1 sự thật, nó khác với việc nói nghĩ trong chứng kiến , chỉ nói nghĩ trên đối tượng được nhìn thấy mà không có 1 lòng tin về những cái đó là 1 sự thật, ở đây nó khác nhau chỗ đó , 1 chỗ rất khó nhận ra, nếu không có người dẫn dắt để mình nhìn vào
  • Tới đây mình lại quan sát lại vậy nãy giờ mình viết ở trên đó thì là chứng kiến hay là kết luận, nó không thể hiện ra ở chỗ đó được, nó là cái ở bên trong mình, bên trong mình hiện nay đang hoạt động 1 cách tự động và lòng tin cũng có 1 cách tự động, nếu còn lòng tin này về việc những gì mình biết là 1 sự thật thì khi đó là kết luận không còn là chứng kiến nữa
  • Lớp học kết thúc với việc phân biệt chỗ sống trong chỗ không có kết luận và sống trong chỗ không kết luận, mình nhớ là như vậy và sau đó là làm thế nào để sống trong chỗ không có kết luận, tới đây mình cũng thấy hơi oải rồi, cũng muốn về nghỉ ngơi rồi từ từ làm rõ, nhưng mình cũng có cái hướng, hôm nay học thu hoạch được nhiều ghê toàn mấy cái bất ngờ không, nhưng mà sao trong lòng vẫn chưa có động lực mãnh liệt lắm, thôi cứ vậy cho nó thoải mái, thật ra mình cần nhận rõ hơn cái giá trị của chứng kiến này và cái nguy hiểm của ảo tưởng thì mình mới có động lực được, còn hiện giờ động lực của mình đến từ việc thích thú với những cái mới, những pháp mới được phát hiện ra nơi mình như chứng kiến, quan sát, hành động, kết luận …

Đoạn này hay ghê :speech_balloon:

1 Lượt thích

[quote=“linh, post:1, topic:354”]
Lớp học kết thúc với việc phân biệt chỗ sống trong chỗ không có kết luận và sống trong chỗ không kết luận, mình nhớ là như vậy và sau đó là làm thế nào để sống trong chỗ không có kết luận, tới đây mình cũng thấy hơi oải rồi, cũng muốn về nghỉ ngơi rồi từ từ làm rõ, nhưng mình cũng có cái hướng, hôm nay học thu hoạch được nhiều ghê toàn mấy cái bất ngờ không

  1. Theo anh thì “không sống trong chỗ có kết luận” và “Sống trong chỗ không có kết luận” là giống nhau hay khác nhau? Vì sao?

Lúc post xong mình cũng sực nhớ hình như có chút nhầm lẫn về cái chỗ sống này, nhưng đúng là nhận thức của mình là về “sống trong chỗ không có kết luận”, còn cái thầy nói là về “không sống trong chỗ có kết luận”, hiện mình cũng chưa rõ được chỗ này, nhưng bạn hỏi mình để ý lại thì 2 cái này có khác nhau về mặt từ ngữ, nhưng mình đang hiểu nó giống nhau, theo mình bản chất nó là chỗ không có nhận thức tự cho là mình biết, tuy nhiên để thống nhất thì mình gọi chỗ sống đó là “không sống trong chỗ có kết luận” nha. Mà theo bạn thì 2 cái này có khác nhau không, và khác nhau như thế nào ?

1 Lượt thích

Sao tự dưng lại đi tìm chỗ không có nhận thức tự cho là mình biết để làm chi vậy anh? :crazy_face: :crazy_face: :crazy_face:

Vì theo mình tự cho mình biết là nguồn gốc sinh ra các kết luận

Nếu anh đã có kết luận như này rồi, liệu là anh có thể tìm ra nguồn gốc thật sự của việc sinh ra kết luận ko?

Sao em biết anh có kết luận như vậy ?

Em nói anh là em biết anh có kết luận như vậy khi nào?

Câu nói “Nếu anh đã có kết luận như này rồi” là dựa vào đâu mà nói lên ?

Dựa vào đâu thì cũng đâu có chắc chắn là dựa vào em biết anh có kết luận như vậy, phải không anh?

câu này hỏi em dựa vào đâu mà, em không có thông tin để trả lời hay sao, mà em lại nói đi đâu vậy ?

câu này hỏi em dựa vào đâu mà, em không có thông tin để trả lời hay sao, mà em lại nói đi đâu vậy ?

Về mặt lôgic thì em thấy cuộc sống không thể nào không có kết luận được nhưng nếu mà lấy kết luận đó làm cái luôn đúng và mình nhìn mọi thứ qua cái kết luận đó thì là không ổn, bởi vì lúc đó mình sẽ dừng sự chứng kiến lại vì coi kết luận là đúng rồi thì còn đi chứng kiến làm gì nữa.
Vậy, em đang hiểu cái chỗ không sống trong chỗ có kết luận là mình không lấy kết luận đó làm một cái điều luôn đúng mà kết luận đó của mình chỉ có giá trị tại thời điểm đó mà thôi.
Còn sống trong chỗ không có kết luận thì em thấy là không đúng, không ổn vì kết quả của quá trình chứng kiến, tư duy nó sẽ ra một nhận thức và cái nhận thức đó là một kết luận.

Qua bài viết của bạn thì mình thấy ở đây có 3 cách hiểu về kết luận, 2 cái đầu là mình viết theo cái hiểu của mình, còn số 3 là mình viết lại cái hiểu của bạn về kết luận

  1. Kết luận là một nhận thức được hình thành từ quá trình đúc kết của nhiều thông tin khác nhau, nó có thể đúng mà cũng có thể sai, chỗ này thì mình điểm khác với bạn là mình không xem tất cả mọi nhận thức đều là kết luận, ví dụ mắt nhận thức các màu sắc hình ảnh, tai nghe các âm thanh thì những cái được nhận thức đó mình gọi là phản ánh, tự thân nó thì không phải là kết luận được mà kết luận là 1 quá trình xử lý của ý để đưa ra 1 nhận thức nào đó từ những cái được phản ánh
  2. Kết luận là niềm tin rằng những nhận thức được ý xử lý đúc kết ở trên là 1 sự thật, là đúng
  3. Còn theo cái hiểu của bạn ở trên thì mọi nhận thức mình có được đều là kết luận
    Như vậy nếu hiểu kết luận theo nghĩa 1 thì ở đây sống với chỗ không có kết luận là không đúng vì mình phải dừng quá trình xử lý đúc kết của ý.
    Nếu hiểu kết luận theo nghĩa 2 thì “sống ở chỗ không có kết luận” là mình sống ở chỗ không có những niềm tin cho rằng những nhận thức được ý xử lý đúc kết là 1 sự thật, theo mình nó tương đồng với “không sống trong chỗ có kết luận”
    Nếu hiểu kết luận theo nghĩa 3 thì khi sống là phải luôn luôn kết luận, cho nên “không sống ở chỗ kết luận” tức là không để cho kết luận ảnh hưởng vào mình, tức là không xem nó luôn đúng
    Không biết mình viết vậy bạn thấy sao ?
1 Lượt thích

CÂU HỎI

  1. Anh đang quan niệm kết luận là gì?
  2. Thế nào là không sống trong chỗ có kết luận?
  3. Thế nào là sống trong chỗ không có kết luận?

“Tự cho mình biết là nguồn gốc sinh ra các kết luận” 1. Anh thấy cơ chế này diễn ra như thế nào, anh chia sẻ thêm được không?
2. Đó có phải là một kết luận trong anh không?