- Khi post bài facebook trong chứng kiến tức là mình chỉ sống với những gì mình chứng kiến gồm lý do vì sao mình post bài lên facebook và mình thực hiện post để đạt được mục tiêu của mình, trong mình không có các kết luận về mình, về người khác
- Không trong chứng kiến mình sẽ có những cảm nhận như trước giờ mình có bao giờ viết về những gì mình làm, tâm tư tình cảm, suy nghĩ, cảm nhận của mình lên thế này đâu, mọi người nhìn vào sẽ thấy gì … mình có bị đánh giá hay có làm mọi người cảm thấy quái lạ không, mọi người biết về mình thì mình bị làm sao ?
Đang tính để trôi thêm 1 thời gian nữa xem có muốn làm bài không thì làm, không thì thôi vậy chắc chỉ học tới đây đủ rồi, nhưng càng về cuối càng nghĩ ủa nếu không học tiếp thì sao, các vấn đề bản thân vẫn chưa được giải quyết mà, khi học vỡ ra quá nhiều điều mới, quá nhiều điều nếu không có người dẫn dắt thì chắc còn lâu mình mới nhìn vào, nhận ra những điều này đã giúp mình biết bao nhiêu, nhưng mình vẫn chưa đi đến điểm chắc chắn có thể tự đi được, nếu còn buông lung thì sẽ còn muôn vàn vấn đề mình chưa giải quyết nó nằm ở đó mà mình có biết đâu, nó sẽ âm thầm dẫn hướng mình đi vào chỗ nào đó, thôi dù sao đi nữa của phải cố gắng, dù thích hay không thì nó có lợi mình cứ phải làm thôi. Có quá nhiều vấn đề mình không biết là mình không biết mà chỉ có đi học nó mới được phơi bày lên, nếu mình tự tìm mà trong 1 mớ ảo tưởng kèm theo không có nhiều động lực thì cũng không biết đến khi nào, mình phải tự thừa nhận là mình là kẻ không biết đường, vẫn còn cần sụ hướng dẫn để có thể thoát khỏi ảo tưởng
- Làm sao để sống ở chỗ không có kết luận ?
- Theo mình chỗ sống không có kết luận là chỗ sống trong chứng kiến, trong chứng kiến thì không có kết luận, cho nên để sống trong chỗ không có kết luận cần làm rõ chỗ sống trong chứng kiến và đồng thời làm rõ thế nào là kết luận
- Kết luận là 1 nhận thức phát sinh tự nhiên nội dung của nó có bản chất là 1 nhận thức khẳng định về 1 đối tượng nào đó, cái nền của kết luận này là 1 nhận thức tự công nhận là mình biết, mình đang biết, mình đã biết, và cái mình biết là 1 cái gì đó khách quan độc lập với mình
- Vì đối với mình nó vốn đã là khách quan độc lập với mình nên mình đâu cần phải quan tâm đến nó có phải là khách quan hay không nữa, nhận thức cho rằng mình biết về cái khách quan đó là kết luận
- Khi mình không quan tâm đến nhận thức này tức là mình đang sống trong kết luận, nếu mình quan tâm đến nhận thức này tức là nhận thức cho rằng cái mình biết là khách quan với mình thì lúc đó mình mới có thể phát hiện ra là không có 1 cơ sở nào, 1 bằng chứng nào cho việc mình tự cho rằng những gì mình biết thì khách quan với mình hay là 1 sự thật được
- Nếu mình luôn nhớ rằng mình không có cơ sở nào để cho rằng những gì mình biết là 1 sự thật thì lúc đó mình mới sống trong chỗ không có kết luận