Nói về sức khỏe thân thể thì mình đang bỏ túi vài loại bệnh mà bệnh nào bác sĩ cũng chê, uống thuốc cầm chừng thì được nhưng khỏi thì bác sĩ nói rất khó. Dạo gần đây mình quay trở lại lớp học và mình có để ý sức khỏe mình có dấu hiệu tích cực. Mình chia sẻ một trải nghiệm cụ thể của một bệnh trước, mấy bệnh còn lại mình đang trong quá trình theo dõi.
Chuyện là hôm đó mình thực hành ở một quán cafe, một thời tập của mình thường sẽ là 3 tiếng. Ngồi phòng máy lạnh nên là mình sẽ mắc tiểu hơn là ngồi phòng bình thường. Mình biết bệnh mình nên thường trước buổi tập mình không uống nhiều nước để khỏi mất công đi tè nhiều trong quá trình tập. Mà mình nhớ hôm đó mình cũng chưa ăn chiều + không uống nhiều nước + không gọi nước ở quán mà chỉ gọi một phần bánh ngọt cho con mình. Combo 3 không đó khiến cho mình rất an tâm là có thể ngồi lâu được, chỉ 3 tiếng thôi mà, mình chỉ nhấp một miếng nước trà cho đỡ khô miệng thôi. Nhưng rồi đến khoảng 1 nửa thời gian mình vẫn phải đi tè vì mắc quá. Bực nhỉ? đã chuẩn bị đến thế rồi vẫn mắc. Sau cái lần đi ấy thì mình yên tâm hơn, vì còn 1 tiếng rưỡi nữa thôi mà. Thế nên là mình cứ cặm cụi ngồi làm mà không để ý đến cơn mắc tè của mình tiếp sau đó, có cảm giác nhưng mình nghĩ hôm nay mình nạp rất ít nước, mà đã đi một lần giữa giờ rồi nên chắc không sao đâu, hết giờ rồi thì đi luôn. Và chuyện gì đến cũng đã đến. Mình không đi tè được mặc dù rất mắc. Hơi cáu rồi đấy, kiểu bị trời hành ấy nhỉ? Nhắm không xong mình mới bảo con gái thôi đi về nhà (vì lần trước mình cũng bị, ở quán không đi được nhưng về nhà lại êm sau một hồi cố gắng, có thể là do không gian quen thuộc nên nó mới chịu ra). Thế nhưng hôm nay khác, mình đã tin rằng về nhà sẽ được giống như lần trước, mắc tè mà cũng đòi toilet nhà mình mới chịu, cái nết của mình đâu có thế, mình cũng dễ thích nghi lắm mà sao lần này kỳ vậy? Chốt lại là toilet nhà mà lần này nó nhất quyết không chịu ra cho dù mình đã áp dụng rất nhiều cách mà mình đọc được trên mạng. Mình cũng hiểu mình sẽ phải làm gì tiếp theo rồi, lúc đó chỉ có mình và con gái ở nhà. Mình định bụng sẽ bắt Grab đi bệnh viên để nhờ bác sỹ đưa dụng cụ chuyên dụng vào rút nước tiểu ra như mọi khi. Sau 2 lần mình để quá nặng mình mới đi cấp cứu thì những lần về sau mình nhắm không xong là mình đi chủ động luôn, lên chờ bác sỹ giải cứu nữa là vừa. Vì thường họ sẽ ưu tiên những trường hợp nguy hiểm tính mạng trước.
Mình đã xác định nhờ sự can thiệp của bác sỹ rồi và mình định ngồi nghỉ một chút sẽ bắt xe đi, cùng với một chút hy vọng nhỏ xíu là biết đâu trong lúc ngồi chờ đợi thì đi được thì sao? họ đưa ống vào cũng thốn lắm, gặp mấy cô bé thực tập nữa, nó rút ra một phát mà mình tức điên muốn la làng lên, lại còn rối rít xin lỗi. Ôi đi bênh viện mình ghét nhất gặp mấy em thực tập, chả an tâm một tí nào, làm chân tay lóng nga lóng ngóng, giật một phát đau bỏ mẹ. Lúc mình ngồi thừ ra đấy, cũng hơi buồn, cứ thỉnh thoảng lại đi bệnh viện cái vụ này, mình chán ghê. Thôi không hy vọng gì nữa rồi, mình bỏ luôn cái hy vọng đó luôn. Tự nhiên mình rơi vào cái trạng thái buông thả hoàn toàn, chả mong muốn gì nữa hết. Mình ngồi thừ trước cửa phòng vệ sinh ấy, và rồi mình nghe một dòng nước từ trong người mình chảy ra. Cảm giác lúc đó thế nào nhỉ? ở đâu mà túa ra dữ vậy nè? Lúc đó ình định đứng dậy đi vào toilet để tiếp tục nhưng cũng tỉnh lại ngay, một dòng ý nghĩ chạy xẹt nhanh trong đầu mình, không được, vẫn cứ ngồi yên và thả lỏng y chang như lúc nãy, không thay đổi bất cứ một cái gì hết. Xác định vậy xong là mình ngồi yên tận hưởng, nha dơ cùng lắm tí nữa dọn. Cái cảm giác mắc tè mà không thể đi tè được nó thật kinh khủng làm sao, nó bức bí khó chịu vô cùng. Thì giờ đây là cảm giác thả mình tận hưởng, cho dòng nước nó mặc nhiên chảy ra. Nó đã gì đâu. Xong là sướng ơi là sướng. Không phải đi bệnh viện nữa rồi. Con gái mình nó bảo: ủa mẹ, mẹ tè ra sàn nhà hả? MÌnh bảo đâu? mẹ lau nhà thôi. Nó lại bảo sao con nghe mùi hôi hôi… Nhưng mình đang nhẹ hết cả người đây.
Sau khi thay đồ, dọn dẹp xong tự nhiên mình tự hỏi, ủa rồi rốt cục mình có bệnh không ta? sao vừa rồi xử lý ngon lành vậy? mình mới review lại cái lúc ấy như thế nào. À là mình đã buông hết, không cố gắng hay nỗ lực gì nữa, đã cố gắng tác ý rồi làm đủ trò mà nó nhất quyết không ra. Vậy là trong mình nảy lên một ý nghĩ, hình như mình biết nguyên nhân của bệnh này rồi nè, ít nhất là cái nguyên lý của nó. Như một ém bé nó mắc tè thì nó tè tự động, một người sống thực vật họ cũng tè tự động, nó giống như cơ chế cấu tạo các bộ phận, chức năng cơ thể mình nó thiết kế vốn đã hoàn hảo rồi vậy. Mình rút ra được một kinh nghiệm là thả lỏng, buông hết thì tự nhiên cơ thể mình nó sẽ làm cái việc của nó.
Cũng từ đó, mình không còn sợ uống nhiều nước và nhất là uống nước ban đêm nữa, mình cũng không ngại uống nước ngọt, ăn trái cây buổi tối, ăn cơm thì mình ăn rất ít canh… những thứ mà nó kích thích mình phải đi tè rất nhiều. Nhất là khi ở tỏng phòng máy lạnh thì xác định mình ngủ không yên giấc luôn vì cứ phải tỉnh giấc đi hoài. Mình đi bệnh viện vì nguyên nhân này nhiều đến nỗi mình ám ảnh luôn, hôm nào lỡ thèm trái cây hay đi uống cafe tối là mình đặt hẹn đồng hồ để dậy đi tè luôn đó. Vì mình sợ mình mệt, mình ngủ quên hay mình nằm ráng thì tiên lượng sẽ lãnh hậu quả. Vậy từ bỏ cái nỗi sợ vừa thèm uống nước mà phải đi tè liên tục mà có khi làm cái gì đó say mê mà quên mất là thật sự rất khốn khổ. vừa làm vừa sợ, phải để ý đến việc đi tè chủ động nên lại chả được thoải mái tí nào.
Cho đến ngày hôm qua, buổi tối mình say sưa làm mấy việc của mình mãi đến gần 3h sáng mình mới đi ngủ nên rất là mệt, trước đó lại còn ăn trái cây và món nước, nhưng mình nghĩ là không có vấn đề gì đâu, cải thiện nhiều rồi mà, thôi cứ ăn, cùng lắm thì chịu khó dậy đi thôi chứ đang đói và thèm mà, cộng thêm kinh nghiệm xử lý lần trước nên lại có chút chủ quan. Thức khuya mệt nên là mình cứ nằm lăn qua lăn lại cho đến khi mắc quá không ngủ được nữa mình mới chịu mò dậy, lúc đó là hơn 4h sáng, trời ạ, mình đâu nghĩ là nước trong người nó đòi ra nhanh vậy trời? Không ra được sau một hồi mình cũng ngồi làm đủ kiểu trong toilet, lần này mà phải đi bệnh viện là quê lắm đó nha. Thôi cứ bình tĩnh xử lý thôi, theo kinh nghiệm lần trước, mình tác ý thả lỏng các kiểu nhưng không được, hoang mang thế, mình nói trong đầu: tao không muốn đi bệnh viện đâu, nhanh cho tao còn đi ngủ tiếp chứ, đừng có làm tao quê thế chứ? cái tư thế ngồi trên bồn cầu nó không cho mình cái tâm thế thoải mái nhất nên mình lại di chuyển xuống sàn, mình chọn một tư thế ngồi mà đối với mình là buông thả nhất, cái này quan trọng là phải buông thả được toàn thân, không gồng bất cứ một chỗ nào. Và đã có chút kết quả, nó ra từ từ được một chút rồi lại thôi. Ui mình chưa hết mắc tè mà, tiếp đi chứ? nhưng không được rồi, đây chưa phải là trạng thái buông hẳn, vẫn còn dùng lục của 2 tay chống ra sau. Ok, mục tiêu là phải buông được, phải ở được cái trạng thái của lần trước. Mà mình mệt quá đi, đang buồn ngủ quá đi. Mình lấy hẳn một cái gối kê phía trước của phòng vệ sinh và bắt đầu nằm xuống (y chang tư thế nằm trên bàn đẻ), mình buông nhẹ từ từ và toàn thân, mình không can thiệp vào việc xử lý của cơ thể cho việc này nữa, mình nằm thả lỏng, nhắm mắt giống như nằm bãi biển vậy trời, buông hết và nghỉ ngơi, và rồi cũng từ từ nó lại ra, vui mừng khôn xiếc, ngay cái vui mừng đó mà mình mất luôn cái trạng thái tận hưởng, nói mặc kệ rồi mà khi nó ra được thì mình vui mừng như đạt được một chiến tích vậy đó. Ngay đó là trạng thái tận hưởng mất luôn và cái van nó đóng lại luôn. Ơ hay, tao vẫn chưa hết mắc tè! vừa nói xong mình biết mình cũng cần phải làm gì rồi. Mình đưa tay ấn mạnh phần bụng, thì nó xịt tự nhiên y chang như mình bóp bóng đẩy nước ra vậy đó. Sau khi một lượng lớn nước được tống ra thì mình cũng đã thoải mái hơn rất nhiều rồi nhưng nhu cầu đi tè vẫn còn nên là mình lại nằm và tác ý thả lỏng, lại buông hết, mặc kệ hết. Thế là một ít còn sót lại nó ra nốt. Mình thở phào nhẹ nhõm, vệ sinh xong xuôi lại lên giường đánh một giấc tới sáng hẳn.
Cũng nhân cái chuyện này mà mình có thêm niềm tin là các bệnh khác của mình có thể chữa được, cuối cùng rắc rối là do mình phải không? mình có bệnh hay không? bệnh tật nguyên nhân sâu xa của nó là do đâu? mình chợt nghi ngờ về cái mặc định của mình về bệnh tật, liệu có phải là do cơ địa hay cái gì đó mà mình không thể kiểm soát được không? là một nhận thức nào đó trong mình chưa thông nên mới gây ra bệnh và bệnh càng nặng thêm không? là một tai họa từ đâu giáng xuống đầu mình không? mình hồ nghi về những suy nghĩ về bệnh mà mình cho là sự thật, nó như một tai họa giáng xuống mình chứ không phải do mình đã tạo ra nó. Mình còn nhiều thứ để kể về sức khỏe sau khoảng thời gian mình quay trở lại học, nhưng cái này đang là rõ nhất.
Bệnh của mình bác sỹ kê là viêm bàng quang, bí tiểu với cái gì đó liên quan đến đường tiểu mà mình quên rồi. Từ hồi nào giờ mình không nghĩ đó là bệnh cho đến khi mình phải đi cấp cứu vì không thể tiểu được. Nhìn thì thấy nó nhẹ vậy chứ nó cũng ảnh hưởng đến cuộc sống mình rất nhiều, mình đi máy bay vài tiếng mình cũng bị, đi xe đường dài mà không có nhà vệ sịnh mình cũng bị… bất tiện vô cùng mà càng ngày càng nặng nữa chứ. từ nhỏ giờ rất hiếm khi mình được ngủ đẫy một giác từ đêm đến sáng mà không phải thức dậy đi tè ít nhất 1 lần, đã vậy đi lúc nào mình cũng cảm thấy không hết, cảm giác nó không được thỏa mãn ấy vì nó còn mà nó không chịu ra. Mình nghĩ do cơ địa mình thế nên đâu có thăm khám làm gì. Đến khi cách đây vài năm mình phải đi cấp cứu khi cái bụng mình trương cứng và vô cùng khó chịu, chân bước đi không nổi nữa thì lúc đó mới biết là mình bệnh lâu rồi.