Mình vừa chứng kiến việc bác bỏ cái xoạch việc chứng kiến và tách lớp các thông tin trong một tình huống rất thực tế.
Mình nằm nói chuyện với mẹ và mình thấy điên tiết lên khi mẹ cứ nói thế này thế kia. Mình nổi điên thật sự, mình chứng kiến cơn điên, chứng kiến mình lớn tiếng công kích lại nhưng mẹ vẫn thản nhiên đối đáp tỉnh bơ. Mình chứng kiến sự bốc hỏa tới mức có một dòng suy nghĩ nổi lên: “Hay là mình gom đồ bỏ về SG lập tức ngay bây giờ, chứ điên quá chịu ko nổi”. Mình chứng kiến 1 sự lựa chọn là làm hay ko làm theo suy nghĩ này. Mình chứng kiến việc tạm dừng cơn điên để suy nghĩ phân tích thêm, rồi mình chứng kiến kết quả phân tích là ko nên làm vậy, vừa mệt mình vì trời tối đen như mực, ở miệt quê xe cộ ko có, ôm đồ ra đường chỉ vừa lạnh vừa muỗi, với lại giờ này nổi trận lôi đình bỏ đi vậy thì chỉ mắc công vài bữa hết cơn lại tự trách, rồi phải đi xin lỗi hoặc ít nhất là chủ động làm lành… Ôi thôi mệt chết đi được. Mình phát hiện ra mình làm chủ suy nghĩ và hành động, mình ko cần chạy theo các dòng suy nghĩ khi nổi điên như trước giờ nữa. Mình có thể thả cho suy nghĩ điên tiết nổi lên, nhưng mình có cái quyền làm hay ko làm, chứ ko phải cứ suy nghĩ tác động thì mình hiển nhiên sẽ làm theo nó như vậy.
Okie mình chứng kiến quyết định ứng xử bình tĩnh lại, chỉ nổi điên bên trong chứ hạ hỏa bớt ở lời nói, thái độ và hành động bên ngoài. Rồi mình chứng kiến 1 dòng suy nghĩ nổi lên: “Hay mình dùng chứng kiến để phân tích, tách lớp lại hồi nãy mẹ nói gì được không? Mình đang ko chịu chứng kiến âm thanh nè, mình xử lý xẹt xẹt hết rồi nên mới bực bội nổi điên như vậy nè”.
Rồi mình chứng kiến tiếp 1 dòng suy nghĩ phản bác: “Không. Chứng kiến là lừa đảo, đừng lừa tao nữa! Tao thấy rõ ràng mẹ xỉa xói móc mỉa chê trách đòi hỏi tao như vậy, mẹ luôn ko hài lòng với tao, mẹ luôn theo phe cả thiên hạ để làm hại tao, mẹ muốn tao phải cho cả thế giới này lên đầu tao ngồi, tao phải là 1 đứa nhu mì hiền lành nhẹ nhàng với tất cả mọi người thì mới vừa lòng mẹ, dù tao thấy thiên hạ ăn hiếp tao mà tao xử họ thì cũng là tao sai. Mày muốn bắt tao chứng kiến gì ở đây, muốn lừa tao sao? Đừng lấy chứng kiến ra làm công cụ lừa gạt tao, tao cóc tin đâu. Đừng lấy chứng kiến ra để nói rằng mẹ ko như vậy, chỉ là âm thanh thôi, mẹ ko có ý chèn ép chê trách gì tao hết. Tao cóc tin!!! Chứng kiến là ánh trăng lừa dối, nó muốn lừa tao!!”
Mình chứng kiến quá trình bác bỏ, chống đối, chỉ trích công cụ chứng kiến như vầy nè. Rồi mình lại chứng kiến tiếp một thắc mắc khác hiện lên ngay sau đó: “Chết cha, mình đang có 1 nhận thức chứng kiến là lừa đảo, làm hại mình ư? Có phải nó ngầm chi phối ko ta? Giờ làm sao nhỉ, chứ chửi nó vầy rồi xài nó kiểu gì, lại còn có ý định muốn sống luôn với nó. Hơ hơ”.
Rồi mình ngồi chứng kiến lại vì sao tình huống này thì mình quyết tâm ko chịu tách lớp chứng kiến và xử lý. Lúc này mình chứng kiến thấy mình có sẵn 1 mặc định: Mẹ là như vậy, mẹ luôn là như vậy, từ xưa đến giờ mẹ đối với mình luôn luôn như thế, mẹ luôn là người làm hại mình nhiều nhất (bằng lời lẽ, ngôn từ) mà mình ko xử được thôi. Mình ko muốn thấy nhận thức này sai, dường như mình thấy nó đúng hẳn luôn á.
Mình chứng kiến thấy mặc định này, mình chứng kiến việc mình chưa muốn dùng chứng kiến ở đây để tháo gỡ mặc định. Mình chứng kiến thấy có một nhận thức rằng: Level mẹ mạnh quá, mình chơi ko nổi. Trình kiến giải với mẹ chắc là cái thứ khó nhằn nhất luôn quá, bây giờ mình đóng lỗ tai thôi còn chưa được, mẹ nói vài câu là rớt đài chết ngắt, thì xài chứng kiến kiểu gì???
Thật ra tình huống của mẹ thì cũng chưa cấp thiết lắm, vì mình biết muốn xử lý cái này ko phải nói vài câu hay gỡ vài bữa là hết hẳn đâu. Mình chỉ muốn tập trung trước vào cái chỗ “nhận thức bác bỏ chứng kiến”, nhờ sự kiện này mà nó lộ ra cho mình thấy dễ hơn. Mình chứng kiến có một số nhận thức rào cản khiến mình chưa muốn dùng công cụ chứng kiến trong một số khu vực, hoặc là chưa quyết định sống luôn với nó rồi. Mình cứ viết ra trước rồi từ từ xem xét lại sau:
-
Chứng kiến kéo mọi thứ về trạng thái bình thường, ko buồn ko vui, nên mình ko thích trạng thái này cho lắm, mình thích vui.
-
Chứng kiến là ánh trăng lừa dối, nó khiến mọi thứ mặc định cốt lõi xưa nay của mình sụp đổ.
-
Chứng kiến khiến niềm tin sụp đổ, mình bị mất niềm tin. Đôi khi niềm tin cũng là 1 thứ rất quan trọng để mình sống và hướng đến nó.
-
Mình sợ ở trong chứng kiến luôn thì mình hoàn toàn ko còn cảm giác thấy ý của người khác nữa, lỡ họ ăn hiếp mình thì sao, mình ngu ngơ khờ khạo thua họ rồi sao.
-
Mình sợ ở trong chứng kiến luôn thì người ta to tiếng với mình, mình cũng ko có nhu cầu chửi lại. Người ta chơi xấu với mình thì mình mất nhu cầu phản đòn.
-
Mình sợ ở trong chứng kiến luôn thì mình mất sự phòng thủ với thế giới này, với loài người.
-
Mình sợ ở trong chứng kiến luôn thì mình bị làm hại. Vì thật ra điều chứng kiến mới là thật đối với mình, còn suy đoán hay tưởng tượng thì ko thật. Nếu mình chứng kiến mọi thứ như nó là… thì có khi nào mình sống trong nguy hiểm hơn không?!
Mình đang chứng kiến thấy có một nhận thức rằng: Mình chưa biết sống luôn trong chứng kiến thì có thật sự an toàn và có lợi cho mình hơn không, hay nó sẽ có phần nào rủi ro nguy hiểm. Việc sống luôn trong chứng kiến thì anh Quý với chị Đăng có từng nói rồi, nhưng đó là điều của họ, còn mình vẫn chưa chứng kiến được rằng việc sống luôn trong chứng kiến thì an toàn. Cho nên mình đang chứng kiến thấy những sự hoài nghi.
Mình vừa chứng kiến có một dòng suy nghĩ nổi lên: “Mình xạo quá, mình có biết sống trong chứng kiến là an toàn mà, mình xạo chi vậy, chẳng qua ở chỗ này thì ko được nhận thức theo ý mình mà thôi.”
Mình vừa chứng kiến có một suy nghĩ khác nổi lên: “Ủa đang ngồi coi lại xem thử có cái gì chi phối ngầm khiến mình chưa lựa chọn sống luôn trong chứng kiến mà, tự nhiên lên chửi “xạo” chi vậy?! Hơ hơ”
Tóm lại, mình đang chứng kiến cả đống thứ chơi chơi vui vui vậy thôi, có lúc nào ko chứng kiến đâu à. Vấn đề là có lúc mình tách ra được hẳn hoi các đối tượng và mình chứng kiến nó, còn có lúc quên ko tách hoặc dính quá chưa kịp tách/chưa chịu tách thì hơi vật vã hòa quyện vậy thôi. Chỉ hy vọng là mấy lúc chưa kịp tách mà vô cơn thì có thể “làm ơn làm phước” thả suy nghĩ chứ kiểm soát cái hành động giùm, đừng có làm gì quá lố để rồi sau đó đi chịu trách nhiệm, xử lý hậu quả, mệt dữ thần lắm mấy cha ơi! Như kiểu ăn rồi ko quản được tụi suy nghĩ hành vi, ko chịu quản tụi nó á, ăn rồi đi quậy phá thì sau đó phải chịu trách nhiệm, ôi thôi mệt nha! Chơi game là để vui, chứ đừng chơi để mắc mệt, hihii.