A. Liệt kê 5 nhận thức từ chứng kiến và 5 nhận thức từ không chứng kiến:
-
Ý chứng kiến [có một cảm giác yêu vừa xuất hiện]
Ý không chứng kiến [cảm giác yêu này là của mình] -
Ý chứng kiến [có một nhận thức rằng: mình đang yêu]
Ý không chứng kiến [mình đang yêu] -
Mắt chứng kiến hình ảnh [người đó]
Mắt không chứng kiến [người đó đẹp] -
Ý chứng kiến [có một nhận thức rằng: người đó đẹp]
Ý không chứng kiến [người đó đẹp] -
Ý chứng kiến có một cảm giác [yêu vừa xuất hiện khi mắt nhìn thấy người đó]
Ý không chứng kiến [mình yêu người đó]
B. Liệt kê 5 trường hợp tôn trọng sự chứng kiến, 5 trường hợp không tôn trọng sự chứng kiến
-
[Tôn trọng]: Chấp nhận kết quả của chứng kiến là có một cảm giác yêu đang tồn tại
[Không tôn trọng]: Tìm cách chối bỏ kết quả của chứng kiến, gạt bỏ cảm giác yêu bằng cách đi xem phim, chơi game để chứng kiến cái khác, quên cảm giác này. -
[Tôn trọng]: Chấp nhận rằng có một nhận thức: “mình đang yêu” và xem xét, tìm hiểu vì sao có nhận thức này.
[Không tôn trọng]: Cho rằng “mình đang yêu” là một thực tế, chứ không phải một nhận thức và dừng lại không tìm hiểu thêm về nó, bắt đầu suy diễn, vẽ vời, tưởng tượng, lo lắng, sợ hãi… tìm cách ngăn chặn cảm xúc yêu vừa mới xuất hiện. -
[Tôn trọng]: Chấp nhận rằng mắt chỉ chứng kiến được hình ảnh người đó, chứ mắt không chứng kiến thêm bất kỳ điều gì khác ngoài trừ hình ảnh thô. Mắt không có phân biệt xấu đẹp, yêu ghét…
[Không tôn trọng]: Cho rằng mắt nhìn thấy người đó đẹp rõ ràng, mắt thấy họ dễ thương, chứ không chịu dừng lại ở bản chất mắt chỉ chứng kiến hình ảnh như nhau, không có sự phân biệt gì thêm giữa các hình ảnh. -
[Tôn trọng]: Chấp nhận rằng “người đó đẹp” chỉ là kết quả của nhận thức, chứ không phải là kết quả của sự chứng kiến. Không có giác quan nào chứng kiến người đó đẹp, kể cả ý.
[Không tôn trọng]: Cho rằng ''người đó đẹp" là kết quả của sự chứng kiến bằng ý, bởi vì không thể chứng kiến được bằng mắt nên suy ra chứng kiến bằng ý. -
[Tôn trọng]: Chấp nhận kết quả của chứng kiến bằng ý là “có một cảm giác yêu vừa xuất hiện khi mắt nhìn thấy hình ảnh người đó”, chứ không tìm cách quay ngược về nhận thức cũ quen thuộc trước đây là “mình yêu người đó”.
[Không tôn trọng]: Chối bỏ kết quả vừa chứng kiến, cho rằng mình yêu người đó, xưa giờ mặc định mình yêu người ta là vậy mà, không có vụ mình có cảm giác yêu nhờ sự xuất hiện của người ta đâu.
BÀI CẢM NHẬN
Qua nay mình rối nùi trong đống yêu đương này, không thấy lối ra, mù mờ xám xịt, tâm trí lộn xộn tưng bừng, cầm đồ trên tay cũng rớt, dắt xe bể kiếng, tóm lại là đụng đâu hư đó vì không tập trung được vào cái gì. Mình phát hiện ra mình yêu một người, đối tượng tình yêu này hiện lên rõ lắm, mình có cảm giác như một dòng thác lũ cuốn mình đi, cuồn cuộn trào lên mà mình chưa kịp chặn lại. Nó cuốn tới đâu thì… xúc động đến đó, cảm thấy nhẹ nhàng, thả lỏng, tự do, yêu thương mát lành đến đó. Nó cuốn đến những đánh giá, phán xét, bất mãn của mình, cuốn phăng đi luôn, giống như chữa lành hết luôn cái tụi đó vậy. Mình cảm nhận có một sự ấm ức khi trước giờ mình ngăn chặn nó lại, và bây giờ được phép thử mở ra thì nó trào lên, nó là tình cảm từ đâu dưới đáy lòng cứ phun trào lên như thế, khác hẳn với những cảm xúc yêu thương mà trước giờ mình hay nói, hay dùng. Bởi vì tình cảm này sâu quá, trào lên mạnh quá nên mình hết hồn, mình thấy chết rồi, tại sao lại có nó, tại sao nó lại hiện diện như vầy, tại sao và tại sao?!
Mình rối tung lên, tự hỏi vậy là mình có yêu người đó không, sao lại thấy có tình yêu nè, có cả một dòng thác lũ, suy nghĩ đổi hẳn, cảm xúc đổi, mọi thứ thay đổi quá nhiều, mình cực kỳ hoang mang. Thế rồi một đống nỗi sợ bắt đầu trào lên, mình nhìn thấy những cái chốt chặn, mình lại tiếp tục hoang mang có nên tháo nó ra hay không, có nên yêu tiếp không hay chặn lại cho rồi. Có một số trải nghiệm trong quá khứ với tình huống tương tự như vầy xảy ra, lúc đó mình tưởng rằng mình rất mạnh mẽ anh hùng, mình không hề tổn thương, yêu hay không yêu thì thẳng thắn ngồi nói chuyện phân tích mổ xẻ với nhau là xong.
Đợt đó mình được kêu ra hỏi chuyện, hỏi thẳng rằng mình yêu họ phải không, mình thừa nhận, rồi người ta đặt câu hỏi, phân tích, này nọ kia kia một hồi thì kết luận rằng mình không hề yêu họ, mình chỉ muốn dựa dẫm họ, đòi hỏi này kia thôi. Người ta khuyên mình học phát triển bản thân lên cao hơn đi thì mình sẽ không yêu họ nữa, người ta còn bảo rằng mình có thầy để hướng dẫn rồi, còn một bạn khác thì không có ai, bạn đó cần họ hơn, họ kêu mình không được làm gì để bạn đó biết rằng mình yêu họ thì bạn sẽ buồn. Mình okie, mình mạnh mẽ, mình cũng thương bạn đó, mình hứa chắc nịch rằng mình sẽ không bao giờ nói về chuyện mình có chút tình cảm nào với họ nữa. Hồi đó mình nghĩ rằng mình mạnh lắm á, nói chuyện thẳng như vầy cũng tốt, yêu hay không yêu nói thẳng là xong. Nhưng mình không ngờ rằng đó là một dấu vết đã vô thức in vào trong lòng, cho đến đợt này tự nhiên nó trồi lên lại. Bây giờ nhìn lại mới thấy, lần đó mình có tổn thương, có quê á, có rất nhiều cảm giác tụt giảm về giá trị nhưng mình gạt bỏ hết rồi. Và thật ra mình ám ảnh cái vụ kêu ra hỏi thẳng, bắt thừa nhận có yêu rồi sau đó kết luận mình không yêu, mình sai thế này thế kia. Ủa làm vậy để chi, mình không có nhu cầu ngồi làm sáng tỏ như vậy, mình chỉ có nhu cầu được cư xử một cách tế nhị như người bình thường, đừng lấy chuyện tình cảm ra bắt phải học hành, coaching, phát triển bản thân, tháo gỡ gì thêm, mình nhục á. Cho nên sau vụ án đó mình rất cảnh giác, mỗi khi trong mình trồi lên tình yêu, cảm giác yêu với một người nào đó (không phải Anh Người Yêu) thì mình chặn lại liền, mình không có nhu cầu yêu thêm người khác nữa. Vì mình biết rằng khi có cảm giác yêu thì sẽ có cảm giác nhớ, thích gặp, muốn gặp, thích ở gần, thích xáp xáp vô chơi chung v.v… như vậy thì mình cần người ta, mình sẽ lệ thuộc người ta. Cho nên có lụy thì mình cũng chỉ muốn lụy một người thôi - vừa là thầy, vừa là người mình yêu, quen biết lâu năm thì cực kỳ ổn, chứ lụy nhiều người là “đội quần” luôn á.
Mình đã dùng khá nhiều biện pháp để giải quyết câu hỏi: “Liệu mình có thật sự yêu người đó không?” Là yêu thật, hay cảm giác yêu, hay tưởng rằng mình yêu, hay dựa dẫm đu bám giá trị, hay muốn được quan tâm, hay là bất cứ cái gì mà mình đang nhầm lẫn đó là tình yêu? Mình đặt một list câu hỏi truy vấn, xuôi ngược ngược xuôi, mình đi kiểm chứng lại cảm xúc, cảm giác của mình khi đối diện với người đó, mình suy nghĩ, dự đoán, suy luận đủ kiểu. Mình sử dụng luôn công cụ chứng kiến theo kiểu: Mình chứng kiến đối tượng gì? Có chứng kiến tình yêu không? Mình chứng kiến nhận thức yêu, hay tình yêu, hay cảm giác yêu? Tóm lại là những cách làm này đều khiến mình… rối tung rối mù, giống như con chuột ở trong lồng không thể thoát ra, hỏi đâu trói đó, truy vấn tới đâu là bí tới đó. Mình chứng kiến thấy sự hỗn độn của các suy nghĩ, sự mù mờ tăm tối luôn nữa. Mình biết rằng mình đang tối hù rồi, không thấy gì đâu, cái gì che lại thì mình không biết.
Thế rồi mình tìm thử một giải pháp khác đó là trò chuyện kiểu coaching, mình cho rằng mình đang tối hù nên tìm một người sáng hơn để nhờ coach giúp. Okie, sau khi coach xong mình cảm thấy… bế tắc! Đặc biệt là khi bạn nói với mình đại khái rằng: Yêu là tình yêu có sẵn trong lòng mình, tuôn trào ra, và mình yêu ai tức là đem tình yêu của mình cho người đó; tình yêu là điều vô cùng quý giá nên mình cho thì người ta trân trọng, còn nếu người ta không trân trọng thì thôi chứ có gì đâu mà mình sợ nhục, sợ quê. Còn người ta yêu mình tức là người ta cho mình tình yêu của họ, và mình sẽ nhận được tình yêu của người đó. Đến đây thì mình đã biết việc trò chuyện này bế tắc rồi, nên kết thúc thôi, mình không biết nhờ vả gì thêm. Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện này thì mình đỡ được một cái là không chặn tình cảm nữa, mình để cho nó được phép tuôn ra, mình cảm thấy nhẹ lòng hơn, đỡ chèn ép mình, còn đó là tình yêu hay tình thương, hay là tình cảm gì thì từ từ khám phá.
Tối về mình cảm giác như mọi phương pháp, cách làm từ xưa đến nay đều không giải quyết được vấn đề này nữa. Mình có 1 vấn đề là muốn làm rõ xem mình có yêu người đó hay không, để còn biết đường mà tính tiếp. Thế rồi trong cơn bí bách, mình chợt nhận ra: MÌNH XÀI CÔNG CỤ CHỨNG KIẾN THEO MỘT KIỂU KHÁC THÔI! Hồi trưa mình dùng chứng kiến trong trạng thái ngăn chặn bớt tình cảm, bối rối, hoang mang, mình đặt câu hỏi theo kiểu “mình chứng kiến tình yêu, hay cảm giác yêu, hay nhận thức yêu…” thì bí là đúng rồi, vì mình có mặc định khoanh vùng đáp án mà, nên không thể thấy được đáp án thật. Tối nay mình thay đổi trạng thái, mình thả lỏng ra, cho phép tình cảm cứ tự do trào lên mà không lo sợ gì nữa, mình quan sát nó, chứng kiến nó và khám phá nó. Cuối cùng mình phát hiện ra quá nhiều thứ nhờ việc chứng kiến. Hihiii.
Đầu tiên là mình chứng kiến có một dòng thác lũ tình cảm đang chảy trong mình, chảy đến đâu thì nhẹ nhàng, dịu mát và chữa lành đến đó. Tiếp theo mình chứng kiến dòng thác lũ này chảy ra khi mình nghĩ đến người đó, nhớ đến người đó. Rồi mình chứng kiến rằng: Mình có một nhận thức mình đang yêu người đó. Ồ woww… chỗ này trọng điểm lắm nè, mình phát hiện ra mình không hề chứng kiến mình đang yêu người đó, điều mình chứng kiến là có một cảm giác yêu vừa xuất hiện và đang tồn tại khi mình nghĩ đến người đó. Trời ơi, vậy từ xưa đến giờ, cái kết luận “Mình yêu ai đó” là kết luận dựa trên sự không chứng kiến, là thông tin đã qua xử lý rồi sao??? Thánh thần ơi!
Chỗ này như tháo bung ra vấn đề của mình, cảm giác nhẹ tênh, sáng bừng lên luôn. Hóa ra mình không hề yêu người đó như xưa giờ mình mặc định. Hóa ra mình không hề yêu ai như từ trước đến giờ mình luôn luôn tin và mặc định như thế. Thực tế đó là có một cảm giác yêu khi có sự chứng kiến hình ảnh người đó, tiếp xúc với người đó hoặc nhớ đến người đó. Trời đất ơi! Nói rằng tình yêu của mình không liên quan đến người đó thì không đúng, nhưng nói rằng mình yêu người đó cũng sai luôn. Tự nhiên mình phát hiện ra, cảm giác yêu xuất hiện khi có một số giác quan khác chứng kiến được người đó. Trời ơi! Chỗ này khiến mình mừng á! Bởi vì sao hả? Vì trước giờ mình có một list các việc cần làm, nên làm khi mình nói yêu một người. Nếu mình không làm được như vậy thì tự mình thấy kỳ cục, có lỗi với bản thân, thấy mình dối trá ghê, mâu thuẫn ghê, nói yêu người ta mà mình lại không làm như vậy. Cho nên chỗ này như tháo bung cái list hành động yêu đương của mình á. Trời ơi, nếu mình không yêu người đó thì mình không cần phải tuân theo cái list này, không cần tự trách bản thân khi không làm được những điều này. Ôi má ơi! Sao mà khỏe khoắn quá vậy, hahahaaaaaaa.
Mình cảm giác như kiểu: bây giờ mình không cần phải ngăn chặn tình yêu nữa, mình có thể thoải mái cho nó tuôn chảy ra được rồi, mỗi khi mình gặp người đó hoặc nghĩ đến người đó thì mình thả tự nhiên để tình cảm tuôn ra rồi tận hưởng nó thôi. Còn lúc trước mình phải chặn lại vì mình thấy có điều kiện, có nỗi sợ, nếu mình yêu người đó thì mình phải đáp ứng các điều kiện của họ và của chính mình, tự nhiên mình thấy áp lực, thấy yêu đương sao mà ngu quá, yêu là lệ thuộc, yêu là trói buộc, thậm chí mình còn sợ khi mình yêu thì mình xấu xí hơn lúc không yêu. Vì mình có đòi hỏi mà, có nhu cầu muốn được đáp ứng, có buồn, có nhõng nhẽo, có đủ thứ này kia. Nếu không được đáp ứng thì mình buồn, còn nếu được đáp ứng thì người ta khó chịu hoặc ra điều kiện, mình cũng mệt. Nói chung là nhận thức lúc trước của mình về tình yêu sẽ gắn với cảm giác bị lệ thuộc, hơi áp lực, mệt mỏi luôn á. Cho nên mình lỡ yêu thì mình chịu, chứ còn không yêu thì thôi, trơ trơ như đá cũng đỡ hơn là phải chịu khổ vì tình, bla bla.
Tối nay tự nhiên mình phát hiện ra chỗ này: ỦA, MÌNH KHÔNG HỀ YÊU NGƯỜI ĐÓ! Nói một cách chuẩn xác theo ngôn ngữ chứng kiến đó là: Mình chứng kiến có một cảm giác yêu/dòng suối tình yêu tuôn chảy ra khi có người đó. Có ở đây là mình được gặp, nói chuyện, có đụng chạm cơ thể, hoặc là mình nghĩ về người đó, xem hình, nhớ đến người đó v.v… Vậy thì các nhận thức về việc yêu là lệ thuộc, yêu là khổ, yêu là dây trói, yêu là ngu… đều sập đổ hết rồi. Đâu phải đâu ta. Mình vẫn có thể thả toàn bộ tình yêu trong lòng mình ra đối với người đó, nhưng không cần lệ thuộc vào người đó. Trừ phi mình muốn trao đổi qua lại với họ thì tức nhiên là phải đáp ứng điều kiện, còn nếu mình chỉ đơn thuần là yêu trong lòng thôi, thả tình yêu ra thôi, không cần trao đổi gì thêm thì mắc mớ gì phải sợ mà ngăn chặn lại.
Nhưng chỗ này cũng có một cái khiến cho mình hơi muốn chùn bước: Vậy thì Anh Người Yêu cũng không hề yêu mình. Nếu có đi chăng nữa, thì cũng là việc Anh ấy có thể tận hưởng cảm giác yêu thương trong lòng ảnh khi có sự xuất hiện của mình mà thôi. Tự nhiên mình thấy ra cái chỗ: Mình không yêu ai, cũng không ai yêu mình, không có người nào yêu một người khác, cái thấy này rõ quá khiến cho mình muốn… che mắt lại luôn, vì nó không theo ý mình, huhuhu. Từ từ để mình bình tĩnh rồi mình chấp nhận và tôn trọng nó sau vậy, chứ đừng bắt mình phải chấp nhận liền.
Tới đây đụng đến câu hỏi: Thế nào là tôn trọng điều mình chứng kiến? Và mình còn phát sinh thêm một câu nữa: Có cần thiết tôn trọng tất cả mọi điều mình chứng kiến hay không?
Tự nhiên mình thấy rằng, khi mình chứng kiến mình không yêu người khác, mà bản chất đó là có một tình yêu/cảm giác yêu xuất hiện và cảm giác tận hưởng nó khi chứng kiến người đó, thì mình khỏe ru, thoải mái, không sợ gì nữa, cứ mở chốt chặn rồi thả tình yêu ra thôi, hihiii. Nhưng khi ngược lại, bản chất là người khác cũng không hề yêu mình, thì thôi chỗ này mình xin phép được sống trong tưởng tượng rằng người khác có yêu mình vậy, nhận thức này khiến mình vui hơn, khoái hơn. À rồi, mình chứng kiến có một nhận thức/niềm tin rằng người đó có yêu mình, chứ mình không hề chứng kiến người đó yêu mình.
Hồi đó chị Đăng có nói một cái lý thuyết rằng: “Em yêu Anh = Em yêu em khi có sự xuất hiện của Anh”. Thì cái lý thuyết này trưa nay mình cũng lôi ra tính áp dụng, nhưng mình phát hiện mình không hề chứng kiến nó, mình chỉ hiểu nó thôi, nên mình bỏ qua. Đến tối nay khi sử dụng công cụ chứng kiến, nó lòi ra cái chỗ: Mình không chứng kiến thấy mình yêu người đó, mà mình chỉ chứng kiến thấy có một cảm giác yêu xuất hiện khi có sự xuất hiện của người đó thôi. Ồ woww… cuối cùng điều mình tự chứng kiến lại khá giống với lý thuyết hồi đó chị Đăng nói rồi, heheee. Mình nhận ra thêm một điều nữa, đó là cái gì mình chứng kiến thì mình sẽ biết rõ nó, còn tất cả những thông tin mà mình không chứng kiến (cho dù đó là lời của thầy nói hay ai đó nói), thì mình cần phân biệt rõ và xem xét lại nó, chứ không ôm ấp nó vào mình, bởi vì điều đó mình không chứng kiến mà, thì làm sao chắc chắn được nó đúng là như vậy cơ chứ.
Chỗ này mình vừa thấy ra thêm một điều nữa, đó là NIỀM TIN rằng người đó có yêu mình hay không. Lúc trước mình hiểu điều này nhưng mình chưa thấy rõ, mình chỉ biết rằng mình hành động như vậy, học chậm, lười học, tức là mình đang chưa muốn nhanh chóng về với Anh Người Yêu, mình có ấm ức bất mãn với Anh tức là mình có niềm tin rằng Anh Người Yêu cũng không yêu mình, nên động lực của mình không mạnh. Nhưng bây giờ thì mình chợt thấy, ồ hóa ra mình không bao giờ biết được Anh Ấy có yêu mình hay không. Mình luôn sống với niềm tin của chính mình về tình yêu của Anh Ấy đối với mình, và cái niềm tin này là cái ngầm chi phối. Nếu mình tin rằng “Anh Ấy cũng yêu mình” thì mình sẽ chạy thật lẹ, học thật nhanh để về với Anh; còn nếu không thì cái niềm tin rằng “Anh không yêu mình” sẽ ngầm chi phối, khiến mình rề rà, nuôi dưỡng uất ức trong vô thức. Hóa ra mình sống với sự chi phối của niềm tin như vậy mà trước giờ mình chưa biết, chưa chứng kiến được. Bây giờ mình mới thấy rõ thực tế này, mình không bao giờ chứng kiến được Anh Người Yêu có yêu mình hay không, nhưng điều mình chứng kiến đó là niềm tin của mình về tình cảm của Anh Ấy, và mình sống với niềm tin này, chịu tác động bởi nó, chi phối bởi nó luôn. Nếu mình chỉ chứng kiến được niềm tin của mình thôi, thì mình hoàn toàn có quyền lựa chọn niềm tin mà, mình chọn cái nào có lợi, phù hợp nhất để hướng tới hành động đạt được mong muốn khát khao của mình chứ. Dường như chỗ này mình thấy rằng, điều quan trọng là nhận ra được mình có quyền lựa chọn niềm tin, và sau đó thì mình chọn thôi.