Hôm nay anh Quý nhắn tin cho mình: “em xác định các điểm mốc thay đổi của em trong thời gian qua, và lý do của sự thay đổi nhé”
Lúc nhận yêu cầu này mình hơi hoang mang, mình không biết viết cái gì, lấy điểm mốc từ lúc nào trời, thời gian qua là tính từ khoảng thời gian nào nhỉ? Tính từ lúc mình lau bình được rồi, là chỉ mới chưa được 1 tuần nay, hay là tính từ trước đó nữa khi mình chưa làm được rồi tới lúc làm được, hay là tính từ trước trước đó nữa từ lúc mình chưa có động lực gì hết luôn á, cho tới khi mình có động lực thì từng bước mình mới có thay đổi như vầy. Thôi thì mình muốn viết gì mình viết, dù sao mình cũng thích viết dài dòng lê thê kể lể mà, hihi. Chứ gạch đầu dòng vài cột mốc trong một tuần trở lại đây từ lúc lau bình thì thấy chẳng có gì để viết luôn á, mấy cái đó mình có nhắn telegram cho anh Quý hết rồi mà, không lẽ giờ đi copy lại từng ngày thì nó tào lao quá.
Khi mình ngồi nhìn lại mọi thứ, thì mình thấy rằng trước đây mình đi học nhưng không có động lực gì cả, nếu có thì cũng chỉ là một chút động lực nhất thời tại thời điểm đó, chứ nó không có mãnh liệt thôi thúc giống như bây giờ. Hồi đó mình đi học vì cái gì ta? Vì tò mò, muốn biết khám phá bản thể là học cái gì nên đâm đầu vô học, muốn tìm cách hết stress chứ căng thẳng quá rồi. Mình có một cục vấn đề to lớn liên quan đến tình yêu, thêm một cục vấn đề khác là mình không biết mình sống để làm gì, tại sao phải sống, sống chỉ để ăn ngủ, đi làm kiếm tiền cũng chỉ để có tiền ăn ngủ, rồi đi chơi, rồi già yếu bệnh tật chết chóc, mình không thấy ý nghĩa gì của việc được sinh ra và phải sống ở trên đời này cả. 2 cục vấn đề này khiến cho mình luôn ở trong trạng thái buông thả, mặc kệ mọi thứ, vui được lúc nào thì vui vì mình cũng chẳng biết làm cái gì, mình thật sự muốn gì nữa mà. Rồi lúc đi học thì mình thấy có được nhiều lợi ích, mình có nhận ra cái này cái kia, mình vui hơn, có lúc yêu đời hơn, thấy cuộc sống ý nghĩa hơn v.v… mình thấy việc học này sang chảnh quá, mà cũng xịn nữa, rõ ràng là nó có lợi ích với mình thật, nên mình luôn muốn học tiếp. Tuy nhiên, đi đến một lúc thì mình khựng lại vì gặp phải khó khăn, bởi vì anh Quý có những bài test cực kỳ khó khăn để giúp mình phát hiện ra những niềm tin giới hạn của bản thân mình. Mình không có thực hành được xuyên suốt 2-3 giờ. Tức là ép mình thì được, dùng ý chí thì tàm tạm, nhưng mà mình mệt lắm, mình luôn cảm thấy bị hành xác, mấy cái trò của anh Quý đưa ra từ trước tới giờ có trò nào là ko hành xác đâu. Từ hồi xưa, thời chat với chatbot dài dài cho tới sau này, trò nào cũng hành xác, mình mệt gần chết, sợ gần chết, có lúc đầu học trên moodle, học trả lời mấy câu hỏi rồi thảo luận này kia thì còn dễ nha, vì cái gì xài não thì mình thấy dễ, xài tới thân xác là mình thấy khó khăn lắm rồi. Đó là lý do mà tuy mình rất muốn học tiếp nhưng mình đụng phải chỗ thực hành này, mình bị gãy hoài, mình không có học lên được nữa.
Rồi mình được nói rằng tại vì mình không có động lực nên không qua được á, vì mình ko thật sự muốn vượt qua các bài thực hành, cho nên việc của mình là phải làm sao mình thật sự muốn và khơi được động lực. Okie, mình bắt đầu đi tìm động lực, chứ giờ đứng yên chỗ đó rồi, ép mình làm cũng không nổi thì phải tìm động lực thôi. Mà mình tìm hoài tìm mãi đâu có biết động lực nằm ở chỗ nào, rồi mình thấy à tình yêu, mình đam mê yêu đương suốt ngày mà, cho nên chắc là động lực của mình sẽ nằm ở chỗ tình yêu. Hồi đó lý trí mình xác định rằng mình yêu Anh Người Yêu, mình muốn yêu Anh Người Yêu, mình muốn cửa đổ Anh Người Yêu này nọ, mình muốn cưới được Anh Người Yêu v.v… cho nên mình thấy à chỗ này mượn Anh Người Yêu làm động lực cũng được, để học lên tiếp. Mình ngồi vẽ vời ra kế hoạch làm lành với Anh Người Yêu rồi từng bước cưa đổ Anh Người Yêu như thế nào, viết thì hay lắm, cũng khóc lóc sướt mướt quyết tâm này kia, nhưng mà mình cũng không làm được. Thậm chí khi đối mặt với bài thực hành, mình bực quá, thôi dẹp Anh Người Yêu qua một bên luôn đi, khỏi cần Anh Người Yêu đổ mình nữa, chơi vầy cũng đủ vui rồi, khỏi cưới gì hết, khỏi cần Anh Người Yêu nói chuyện lại với mình luôn, chứ muốn Anh Người Yêu nói chuyện lại với mình mà mình phải qua mấy bài tập hành xác này á hả, làm vài lần thôi chứ làm hoài ai chịu cho nổi, mệt chết đi được. Thế là có nhiều lúc mình dẹp Anh Người Yêu qua 1 bên luôn á, mình xác định okie cả đời này mình chỉ đi tia Anh Người Yêu suốt vậy thôi, nếu điều kiện hàn gắn là mình phải có trí tuệ sáng để thấy con đường, mà muốn có trí tuệ thì phải làm được các bài thực hành này… thì thôi dẹp mọe luôn đi, khỏi hàn gắn nữa, mệt quá hà, gặp một chút mỗi ngày cũng đủ vui rồi, mình ko có muốn bị hành xác đâu. Xong tới lúc mình học lớp tự do, lại một lần nữa phải cần động lực để vô thực hành, chứ tự do ở điều kiện bình thường thì không được. Mình thấy má ơi, lại tới cái trò động lực nữa hả, xưa giờ mình khơi động lực hoài mà nó trớt quớt hoài, đâu có ra đâu trời ơi. Đêm đó mình cũng ngồi sướt mướt viết lại kế hoạch làm vợ của Anh Người Yêu này nọ đồ hay ho dữ lắm, nhưng mà viết xong tự mình cảm thấy có gì đó hơi cấn cấn, hơi diễn diễn sao á, mình biết luôn chứ, nhưng mà thôi cứ gửi bài cảm nhận lên đi, cứ lấy mục tiêu làm vợ Anh Người Yêu để đi qua các bài thực hành, chứ bây giờ không bám vô đó thì không biết bám vô đâu luôn nữa, mình ko thấy có lý do gì để vượt khó học giỏi hết á, trong khi mấy bài thực hành cực kỳ khó khăn, kinh khủng, kinh dị, mình cực kỳ ghét tụi nó, ko lẽ nói thù tụi nó luôn thì kỳ chứ. Trời ơi mình đã đi ca thán xỉa xói tụi nó ở khắp nơi, thậm chí hôm bữa Hội ngộ Thiền lần 1, lúc nói về việc hồi xưa học nằm gai nếm mật mình còn cực kỳ tâm đắc, ra vẻ như kiểu ừ hồi đó học sai rồi, học thực hành như vậy là sai rồi, thầy dạy sai rồi, mấy cái đó khó như quỷ, hành xác như quỷ ai mà làm cho được. Đợt đó hình như mới học tới tự do hay sao á, mình cũng ko nhớ nữa, nhưng đại khái mình nghĩ cái khóa Thiền Đột phá này là sẽ được tự do vui chơi làm theo ý mình này kia, bữa giờ mở tự do, rồi dòng chảy, lương tri này nọ xịn quá mà, sướng quá mà. Ai có dè đâu… một thời gian sau, thầy lại đưa bài tập thực hành. Đù móa, lại là bưng nước, xếp quần áo, lau bình, đồ chữ, ngồi quán hơi thở. Trời đất ơi tưởng thoát nạn rồi, ai dè học tự do cho đã cuối cùng kiếp nạn cũng quay trở lại. Trời ơi là trời! Cuối cùng vẫn phải học mấy cái thứ thực hành liên tục mấy tiếng đồng hồ đó sao, huhu, trời ơi buồn hết mấy khúc luôn. Vừa buồn vừa sợ, biết mình làm không nổi rồi, rén chứ sao không rén, mục tiêu thì nói vậy thôi chứ trong lòng mình vẫn thấy trời ơi nó thảm lắm, làm sao đưa được cái cảm giác tự do vô mấy việc đó đây. Vì sự thảm hại và bắt buộc phải thực hành như vầy, mình mới nghĩ ra cái động lực làm vợ Anh Người Yêu để có lý do ráng học thực hành á. Mà… nó cũng xu cà na thảm hại ghê, đi không được bao nhiêu, vẫn ngán như thường.
6/7: anh Quý nhắn cho mình là nếu mình không muốn học thì cứ nghỉ đi, tận hưởng sự tự do mà mình đã có được đó đi, đừng ép mình nữa. Nhưng mình cảm thấy không cam tâm, không thể chấp nhận thất bại một cách dễ dàng như vậy được. Mình quyết tâm phải chiến thắng mấy cái thử thách khó chịu này của anh Quý.
8/7: Mình bắt đầu làm bạn với cái chén và cái khăn, mình lấy nó ra chơi, lau lau, nhìn ngắm, mình đi tới đâu đem nó theo tới đó, tối còn ôm ngủ chung nữa, mình muốn làm bạn với tụi nó trước để không cảm thấy sợ tụi nó nữa. Nhớ lại anh Quý có chia sẻ bí quyết để vượt qua các bài test đó là thực hành nó giống như đang chơi game. Thế là mình muốn tìm lại xem mình đã từng chơi game chưa, mình chơi game gì, chơi như thế nào, tâm thế của mình lúc chơi game ra sao, để rồi mình sẽ nhìn xem trò game đó có gì giống và khác so với việc lau bình, từ đó mình sẽ đi tháo gỡ lau bình làm sao để có thể thấy được nó là game và mình chơi được lau bình trong 2 tiếng luôn. Mình đã nhớ ra các trò game Line 98 và Candy Crush Saga mà hồi trước mình chơi. Đây là những trò mà mình ấn tượng mạnh nhất vì mình chơi nó một cách say mê, đắm đuối, chơi bỏ ăn bỏ ngủ, chơi đến mức cúp học luôn mà, mình chơi mọi lúc mọi nơi khi tay có thể cầm điện thoại được. Hồi đó mình còn ví von rằng, thời gian dành cho việc chơi Candy mà mình đầu tư học tiếng Anh thì điểm Candy bao nhiêu, điểm Toeic của mình sẽ bấy nhiêu. Mỗi ngày mình dành mấy tiếng đồng hồ chơi nó, chơi suốt 4 năm đại học, mình cày sâu cuốc bẫm dữ lắm với mục tiêu chơi đến khi nào hết cửa mới chịu dừng, coi thử trò này kết thúc như thế nào.
Candy Crush Saga là cái trò mà mình nghiện ngập, đắm chìm suốt 4 năm đại học, nó là cái trò mà mình vô cùng tâm huyết, có thể bỏ ăn bỏ ngủ, thậm chí cúp học để nằm ở nhà chơi thôi. Hồi đó mình chưa có điện thoại smartphone, mình vô tình chơi nó bằng laptop và bị nghiện, thế là ngày nào cũng phải mở laptop lên chơi, và chơi nó cũng không hề dễ dàng gì đâu nhá. Nó chỉ có tối đa 5 mạng để chơi thôi, hết 5 mạng này thì cách 30 phút mới cho thêm 1 mạng. Mình phải đánh giá cao sự thông minh của bản thân (và bất chấp có thể làm hư hỏng laptop hay điện thoại), khi mình còn 1 mạng cuối cùng, mình đã ăn gian mở thêm 5 tabs nữa, thế là mình có thêm 5 mạng nữa để chơi, tức là cứ chơi hết mạng này mà thua, mình mở qua tab khác chơi tiếp. Sau khi mình chơi hết 5-6 mạng đó thì thời gian cũng gần 30 phút để nó phục hồi cho mình 1 mạng rồi, và mình tiếp tục ăn gian mở thêm 5 tabs như vậy. Một số ngày mạng yếu quá, hơi lag, mình chỉ có thể mở được 2-3 tabs, hoặc là laptop của mình chạy không nổi, tuy nhiên mình chưa bao giờ bỏ cuộc. Mình chơi được hơn 100 cửa, đến năm 2 đại học thì nhỏ bạn thân ở chung phòng trọ mua 1 cái smartphone khá xịn, mình đã mặt dày năn nỉ bạn cho mượn điện thoại để chơi. Mình chờ bạn học bài hoặc đi ngủ, bạn ko bấm điện thoại nữa thì mình lập tức mượn. Chơi bằng điện thoại dễ ăn gian hơn laptop, mỗi khi mình hết 5 mạng, mình sẽ chỉnh thời gian của điện thoại tăng thêm 2 giờ, lúc đó nó phục hồi mạng lại cho mình chơi rồi, cứ chỉnh như vậy có khi mình thức suốt đêm để cày game luôn nữa, vì đâu bao giờ hết mạng chơi. Có nhiều lần chơi xong quên không chỉnh lại giờ hệ thống cho nhỏ bạn, nó chửi mình cũng dữ lắm, nó sợ hư điện thoại, nhiều khi mở ra giờ mình chơi Candy đã lố hơn 6 tháng so với thời gian thực tế luôn nữa. Cũng hên con bạn này nhà giàu và là tuýp người xài đồ như công cụ, chứ không phải kiểu người coi đồ vật là con cưng như mình, bởi vậy nó cũng cho mình mượn điện thoại chơi suốt luôn, thậm chí có mấy bữa mình ghiền quá còn năn nỉ nó đi học thì để điện thoại ở nhà cho mình mượn chơi với.
Candy Crush Saga là một thứ gì đó cuốn hút không thể tả, không phải bản chất nó cuốn, mà vì mình đã lỡ chơi rồi, mình muốn chơi cho đến tận cùng, chơi tới khi nào mình thắng hoàn toàn tuyệt đối, qua hết tất cả các cửa ải mới thôi. Hồi đó mình chơi xịn sò tới mức độ hệ thống không viết kịp game cho mình chơi luôn nữa, mình phải chờ 3 ngày, 7 ngày, có khi cả tháng trời nó mới viết thêm cho mình 10 cửa mới. Mà mình ko hiểu sao nó ko hết cửa ta, cứ ra mới hoài, mà ra lâu ghê, làm hại mình cứ hóng lên hóng xuống để chơi, mình quyết tâm phải chơi cho hết cái game này mới đổi qua game khác. Xưa nay xu hướng của mình đã không chơi game thì thôi, nếu chơi là phải cày cắm đầu chơi cho hết cửa mình mới chịu được, chứ bỏ lỡ giữa chừng thì tức lắm, mình ko cam tâm. Vậy nên hồi nhỏ chơi mấy trò điện tử gắn với ti vi á, mình chơi bằng đĩa mà, nên luôn có thời gian cày tới hết cửa mới nghỉ, có thể bỏ ăn cơm bỏ đi tắm, bị chửi cắm đầu vẫn ráng ngồi chơi. Mình còn nhớ lúc chơi game trên máy tính bàn, nó là những cái game offline bình thường thôi hà, có đợt mình chơi bắn vịt từ 12h trưa đến 6h sáng hôm sau, chơi muốn trắng con mắt, bưng tô cơm vừa ăn vừa chơi, vậy đó mà qua hết cửa mới chịu đi ngủ, hihi. Mình tự biết cái nết chơi game của mình hơi bất ổn nên xưa giờ mình ít chơi game lắm, còn Candy Crush Saga là hồi đại học con bạn cùng phòng dụ dỗ mình chơi thử, ai dè chơi xong mình lại tiếp tục nghiện còn nó thì chán 80 đời kiếp rồi, nên mình cày game một mình thôi. Nhắc tới chơi game là mắt sáng rỡ, đầu óc tỉnh táo lạ thường, tinh thần phấn chấn phơi phới hẳn, hihi.
Cảm giác trong lúc chơi game thì khỏi phải bàn, tức nhiên là thích rồi, nhưng cái chủ đạo là mình cực kỳ tập trung nha, từng cái bấm, từng nước đi, mình luôn ngồi tính toán xem xét kỹ lưỡng cẩn thận rồi mới đi á, mình thấy nó kích thích trí não hoạt động dữ lắm. Mình có cảm giác thả lỏng, vui mà, có khi mình chơi tới mức cứng đơ cái cổ, tê cứng cánh tay, bởi vì mình nằm chơi ở một tư thế quá lâu nên thân thể của mình bị đơ hết luôn á. Trời ạ, chơi game một lúc lại phải ngồi xoa bóp tay chân rồi mới chơi tiếp tục, hì hì. Mình cảm giác trong lúc chơi game thì thời gian trôi qua vùn vụt, nhanh hết hồn, đang trưa nắng mới chơi chút xíu mà chiều rồi, tính chơi thêm chút nữa rồi đi tắm thì nhìn lại đồng hồ nửa đêm luôn. Hời ơi… cũng hên lúc đó đã lên SG học rồi, ko ở chung với ba mẹ nên ko ai quản, ko bị chửi, muốn ăn ngủ giờ này hay thức xuyên đêm rồi sáng bữa sau cúp học cũng được, hì hì. Mình cảm giác vô cùng cuốn hút vào trò Candy luôn á, nó như có một ma lực hay mê lực gì đó hút mình vào, con mắt mình cắm vào cái điện thoại không nhìn lên một chút nào, cắm tới mức đơ luôn cái cổ là biết rồi, hichic. Lúc mình chơi thắng và qua cửa thì mình vui, tức nhiên rồi, khoái chứ. Còn lúc mình chơi thua thì mình hơi cay một chút, nhưng mà ko sao, mình chơi lại, chơi tiếp, mình coi lại tại sao hồi nãy thua, mình đi nước nào mà bị thua vậy, yêu cầu của cửa ải đó là gì, với yêu cầu này thì làm sao thắng. À xưa nay trong logic tư duy của mình hay có phương pháp tư duy ngược, tức là mình lấy từ mục tiêu/kết quả rồi suy ngược lên trên cách làm, suy cho đến cái chỗ mình đang đứng á, thì mình sẽ có được một lộ trình trong tay, thế là từ đó mình đi cho tới mục tiêu thôi. Hồi thời đi học, mấy môn tự nhiên như Toán, Lý, Hóa, mình học tàm tạm thôi chứ ko quá xuất sắc, nên mấy bài khó mình hay copy đáp án của bạn, rồi từ cái đáp án đó mình tìm cách suy ngược lên cách làm, miễn sao mình hợp thức hóa được đáp số là được. Nhưng mà vui lắm nha, cái trò suy ngược của mình đỉnh cao luôn á, hồi đi thi Đại Học mà mình còn ăn gian, liếc nhìn bài của đứa bàn trên được, nhưng liếc được đáp số thôi hà, không sao hết, đỉnh cao của mình là có đáp số suy ngược ra cách giải, dù ai chửi gì thì chửi, bần cùng phải sinh đạo tặc thôi, dốt mà muốn thi đậu thì đành chịu, hì hì. Cho nên khi chơi Candy cũng vậy, thường nó sẽ có yêu cầu qua cửa ở mỗi ván, mình bước vô sẽ nhìn xem yêu cầu đó là gì, từ yêu cầu đó mình tìm cách làm sao cho tối ưu nhất, thế rồi mình chơi nó thôi, hihi.
Candy là trò chơi xài rất nhiều não, logic, suy luận đường đi nước bước luôn á, chứ nó ko phải một trò giải trí thông thường đơn giản chơi ngu ngu là được đâu. Vậy mà mình cũng chơi được hơn 2000 cửa ải rồi và đến nay vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mỗi khi rảnh rỗi mình vẫn lôi nó ra chơi tiếp, hì hì. Tuy rằng nó xài não của mình hơi nhiều, nhưng mình ko thấy mệt nha. Tuy mình luôn phải tính toán từng bước đi, nhưng mà mình thoải mái, mình vui, mình càng chơi càng khoái chí. Có lúc mình mượn nó để suy nghĩ, tức là tay thì bấm chơi và đầu óc thì miên man suy nghĩ, nhưng cũng ko nhiều đâu, phần lớn vô chơi nó là cắm đầu chơi thôi, chẳng có nghĩ ngợi gì nữa, chơi vừa vui vừa có cảm giác mình tài giỏi quá, thông minh quá, khó vậy cũng qua cửa được, hihi.
Còn cái trò Line 98 thì đơn giản hơn, ít xài não, giao diện cũng quá đơn giản như cờ caro vậy á, nhưng nó lại có một sự cuốn hút khác. Nét cuốn hút của nó nằm ở chỗ không hề có điểm thưởng, chơi bao nhiêu vòng tròn thì được bấy nhiêu điểm thôi. Nghĩ sao mỗi hàng được có 5 điểm, mà khung điểm maximum của nó lên đến 7 con số, tức là mình muốn đi hết cửa ải của nó thì mình phải đạt được 9999999 điểm, đồng nghĩa với bao nhiêu đó vòng tròn thẳng hàng. Hơ hơ.
Trò Line 98, nó chỉ là các vòng tròn màu thôi mà, cứ 5 màu thẳng hàng nhau (ngang, dọc, chéo) là nó biến mất và được 5 điểm. Mình vô cùng đam mê trò chơi này, nó ko có gì khó khăn thử thách hết á, chơi một lát mà mình tính ngu hoặc đi nhầm vài cục vòng tròn thì màn hình đầy hết các cục tròn và chết. Nó ko hề có điểm thưởng gì cả, cứ hễ 5 cục thẳng hàng thì 5 điểm, mà mình làm được 6 cục hay 7 cục thì cũng chỉ được 6-7 điểm thôi. Mình nhớ năm ngoái lúc mới chơi, mình được cao lắm là 100-200 điểm. Rồi sau đó mình nâng dần thành tích lên, tập trung hơn, tính toán đường đi nước bước kỹ hơn, tính kỹ từng cái bấm ngón tay, từng vòng tròn chứ ko còn chơi đại đại nữa. Mình nâng dần thành tích lên 300 điểm, rồi 500 điểm, đến khi mình chơi được hơn 1000 điểm, mình sướng vô cùng. Trời đất ơi, lúc trước chết hoài ở 50-80 điểm, mỗi lần lên hơn 100 điểm là khoái lắm rồi, bây giờ đã được hơn 1000 điểm rồi nè, trời ơi mình giỏi quá, sướng quá, thích quá, hí hí. Mình cứ tiếp tục chơi như vậy, cái trò này dường như là thiên thu bất tận, ko có điểm kết thúc luôn, không có cửa cuối cùng vì nó chỉ đơn giản dễ òm như vậy, chơi hoài hoài thôi á. Đến lúc mình chơi được hơn 5000 điểm thì mình mới phát hiện ra nó có cơ chế lưu lại điểm và vòng chơi hiện tại, để có gì lần sau mở ra chơi tiếp tục chứ ko phải chơi lại từ đầu, trời ơi mình lại cực kỳ khoái nữa. Mình lưu lại và cứ chơi, đến bây giờ mình phát hiện ra, điểm số kỷ lục của mình ở trò chơi này đang là: 309.000 điểm và mình cũng ko có dấu hiệu dừng lại, mình ko hề chán nó.
Chèn ơi! Lúc chơi ko để ý thì thôi, chứ bây giờ nhìn lại mới thấy hết hồn hết vía. Trò chơi ko hề có điểm thưởng, vậy mà mình chơi hơn 309.000 điểm rồi, tức là mình đã sắp xếp cho hơn 309.000 cục vòng tròn thẳng hàng với nhau rồi á hả? Trời ơi nhiều lắm đó, so với những ngày đầu mới chơi được 100-200 điểm là mừng, thì bây giờ nhìn lại bao nhiêu đó không là ruồi muỗi gì cả. Cứ mỗi một lần mình vào chơi thì ít nhất cũng phải tăng thêm 2000-5000 điểm nữa mình mới dừng lại đi làm việc khác. Mình cứ đắm chìm trong cái trò Line 98 này như thế, hễ mỗi lần vô chơi là ko gì có thể kéo mình ra được đâu. Mình nhớ lại có nhiều lúc ngồi chơi hoặc nằm chơi đã đời, đến khi bắt buộc phải đi làm việc khác thì mình phát hiện ra khuỷu tay của mình đơ cứng luôn rồi á, hoặc là cổ tay của mình cũng cứng nữa. Tức là mình cầm điện thoại quá lâu để chơi mà không để ý gì cả, nên các bộ phận trên cánh tay của mình lâu không hoạt động nó đơ lại hồi nào mà mình ko hay biết gì luôn. Trời ơi nhiều lúc chơi game xong phải ngồi bóp tay cho giãn gân cốt rồi mới đi làm cái khác được, tức là mình có thể nằm chơi trò đó xuyên suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cảm giác trong lúc chơi thì trò này không hấp dẫn bằng trò Candy, không có nhiều màu sắc lung linh lấp lánh, nhưng mà cảm giác cuốn hút của mình vào trong nó thì vẫn rất sâu đậm, mình thậm chí có lúc còn bị cuốn vô mấy tiếng đồng hồ nữa mà. À nhớ rồi, từ dạo dịch covid nổi lên, mình nghe clip của Ngược Chiều Tivi nhưng tay chân thì còn rảnh rỗi dư dả quá, thế là lỗ tai vừa nghe clip, mình vừa chơi Line 98 này vì nó dùng não của mình ko nhiều, tính toán cũng vừa phải thôi, mình có thể vừa nghe vừa chơi nó cùng lúc, riết rồi thành thói quen, mỗi khi mình nghe clip gì đó là mình sẽ mở trò này lên chơi song song, hoặc là khi mình chờ đợi ai thì mình cũng chơi trò này. Mình cảm giác khi chơi nó rất thoải mái nhưng không phải phế thải nha, tức là mình vẫn cần có đầu óc, có chút tính toán, có tập trung, nhưng vẫn ko đến mức quá căng thẳng và khó khăn. Nó cho mình cảm giác cuốn hút rất kỳ lạ, nó quá đơn giản và dễ dàng, cực kỳ đơn giản luôn á, tới mức mà nhiều người chơi sẽ rất nhanh chán vì có mấy cái chấm tròn như chơi cờ caro thôi mà, tuy nhiên mình cũng ko hiểu sao mình lại bị cuốn hút bởi cái trò vô cùng đơn giản nhưng không có hồi kết này. Thường mình chơi nó sẽ có cảm giác giống như được nghỉ ngơi, mình thả lỏng được nha, mình có thể vừa chơi nó vừa suy nghĩ linh tinh, hoặc kết hợp chơi nó với nghe cái gì khác, cũng có lúc mình chỉ muốn chơi nó thôi mà ko hề làm gì thêm nữa cả, thì mình cũng cắm đầu vào nó mà chơi suốt như vậy. Mình ko biết nó có cái gì lôi cuốn mình nữa, hình như cái tâm thế của mình đặt vào nó quá nhiều, tự mình bị hút vô nó hay sao á.
Thế nhưng trước đây, khi anh Quý hỏi: em đã từng chơi game nào một cách say mê chưa? thì mình chối bỏ chúng vì mình có nhận định cho rằng việc thực hành chỉ là công cụ thôi, việc nổi lên suy nghĩ gì, vấn đề gì mới quan trọng và là mục tiêu cốt lõi. Vì vậy mình luôn ủng hộ và bảo vệ các suy nghĩ trong lúc thực hành, mình cho rằng nó mới là quan trọng, mình cần thanh lọc nhận thức sai lầm nhờ vào các suy nghĩ này mà, nó không nổi lên, mình không xử lý, không tranh thủ lúc thực hành đầu óc vắng lặng thanh tịnh để xử lý tụi nó thì còn đợi đến khi nào. Lúc trước mình bị mặc định về mục đích của việc thực hành che lấp, cho nên mình tìm đủ mọi cách ra sức bảo vệ cái nhận thức sâu trong lòng mình rằng thực hành chỉ là công cụ thôi mà, mục đích là giúp suy nghĩ nổi lên để thanh lọc suy nghĩ và nhận thức sai lầm mà. Nếu mình vô thực hành mà không nổi lên suy nghĩ gì hết thì đâu có được, nó không đúng mục tiêu, nó không giúp mình thanh lọc suy nghĩ, nó không hiện lên những vấn đề, ấm ức từ xa xưa của mình v.v… Bởi vì có nhận thức này chi phối nên vô thức mình cho rằng mình không thể nào thực hành được khi anh Quý yêu cầu trong lúc thực hành xuyên suốt 2 tiếng đó phải đi trơn tru, không được nổi lên suy nghĩ. Mình thấy yêu cầu này quá mâu thuẫn với mục đích của việc thực hành mà mình tự hiểu, cho nên mình không thể làm được. Mình có thêm một sợi dây trói rằng mình ko thể nào thực hành được xuyên suốt như vậy đâu, mình ko thể nào dừng được việc suy nghĩ, nếu mình thực hành mà ko nổi lên vấn đề gì hết thì làm sao biết mình có vấn đề ở đâu mà hóa giải nó đây. Chính vì những suy nghĩ đó, cho nên khi anh Quý cứ liên tục hỏi mình rằng: tại sao em ko thấy gấp quần áo là game? trước giờ em có chơi game chưa? em có tập trung chơi game không? vấn đề của em cần giải quyết ở chỗ không thấy thực hành là game á v.v… Lúc đó mình nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn ko nhớ ra được có hoạt động nào mình yêu thích, có game nào mình chơi tập trung đúng nghĩa đâu. Chỗ này một cách tự nhiên mình chối bỏ các trò game Line 98 và Candy mà mình đã chơi**, bởi vì** nếu mình nhớ ra nó thì mình sẽ biết được trạng thái chơi game nhập tâm là như thế nào, nó không có suy nghĩ nổi lên. Nếu nhớ được thì sẽ so sánh được với việc thực hành, và thực hành xếp đồ phải giống như chơi game tức là không có suy nghĩ nữa. Nhưng nếu như vậy thì sẽ mâu thuẫn với mục đích của việc thực hành (do mình hiểu nhầm xưa giờ) là để cho suy nghĩ, uất ức, nhận thức sai lầm nổi lên và xử lý chúng. Do đó trong vô thức của mình đã quên mất tiu 2 trò game này luôn, để giữ cho mình không trả lời được các câu hỏi của anh Quý, giữ cho mình không bị buộc phải bỏ hết các suy nghĩ, từ đó nó bảo vệ được nhận thức của mình về mục tiêu và ý nghĩa của việc thực hành. (Mà xưa nay mình cho là mình nhận thức đúng mục đích của việc thực hành không hà, chứ mình không nghĩ là mình nhận thức sai về nó đâu)
Thế rồi, mình tự hỏi trò lau chén khác với những cái game kia ở chỗ nào, tại sao mình không chơi nó được. Mình thấy lau chén thì chán mà, cái chén nhìn nó không có gì mới. Nhưng rồi mình lại tự hỏi, các trò game kia cũng có bao nhiêu hình ảnh màu sắc đó thôi, chỉ có mấy động tác bấm bấm, vậy sao mình ko chán, mình chơi suốt mấy năm trời vẫn hào hứng say mê. Tự nhiên mình có một chút thấy rằng ờ bản chất trò game và cái chén là giống nhau, cũng chỉ có bao nhiêu đó, việc mình thấy lau chén bị chán là do tâm thế của mình thôi, chứ còn chơi game mình đâu có chán. Lúc này mình tháo gỡ mặc định mình không thể lau chén được. Ừ ha, mình thấy rằng việc không lau được là do niềm tin giới hạn, chứ không phải bản chất mình không chơi được trò này, mình bỏ cái niềm tin không làm được trước đã rồi tính gì tính sau.