9-10/7: Mình ôm kè kè cái chén đi khắp nơi, trưa dậy ngồi võng cũng lau được một chút rồi chán, chiều lau chút thì buồn ngủ, mình đã làm rất nhiều trò, mình đem cái chén ra công viên ngồi lau luôn nữa, mình tính đổi cảnh thử coi có đỡ chán hơn không. Lúc ở nhà lau được tầm 10 phút, ra công viên cũng cỡ 15 phút là cùng, thậm chí nửa đêm nửa hôm mình cũng vác cái chén với cái khăn ra ngồi công viên than thở tìm cách thế nọ thế kia. Sau đó, mình nghĩ có lẽ do mình chán ghét, khó chịu, tránh né tụi nó cho nên mới bị chán như vậy. Trước đây mình không có nhu cầu thực hành các bài này, mình ghét tụi nó lắm, mình né tụi nó như cùi như hủi, mình không muốn tiếp xúc gần nữa là. Mình thấy tụi nó chỉ là hành xác mình thôi, mình mặc định lau bình chán dữ lắm, lại đau tay, mỏi cổ, mỏi lưng, rồi buồn ngủ nữa. Mình chưa từng lau bình bao giờ nhưng mình nghe nhiều người review than thở trước đó rồi, mình cảm thấy ghét tụi nó nhiều hơn qua lời kể của mọi người. Đến lúc mình thử lau chén thì buồn ngủ thật, chán thật, không thể nào lau nổi nó quá 10 phút. Nhưng lúc đó trong lòng mình đã phát sinh một nhu cầu rất cấp thiết: mình phải vượt qua được bài tập lau bình này, không thể nào không qua. Mà muốn qua thì không thể ghét nó được nữa, không né tránh được, mình phải đối diện với nó rồi tìm cách vượt qua nó thôi. Vì vậy mà mình thay đổi hẳn cảm giác, mình thấy rằng mình cần yêu thích nó trước thì mình mới chịu chơi với nó, chứ còn ghét nó thì nhìn thôi cũng bực bội rồi, đừng nói là đụng tay vô. Mình đi ngược từ mục đích truy dài lên trên: muốn qua bài test ← phải làm nhuần nhuyễn ← phải biết cách làm và làm được ← phải tìm hiểu, nghiên cứu mới biết cách làm ← phải kề cận với nó mới tìm hiểu được ← phải yêu thích nó mới ở gần với nó, kề cận nó được. Vì mục tiêu bắt buộc phải vượt qua bài test lau bình này nên mình thay đổi tâm thế. Mình chuyển từ cảm giác chán ghét, khó chịu, tránh né tụi nó, đổi qua chỗ yêu thích, muốn ở gần, kề cận, tìm hiểu, nghiên cứu, làm tới làm lui để tìm cách vượt qua. Lúc đó mình nhìn ngắm nó trước, xong rồi vô lau, mình có một sự cố gắng để làm và lần nào cũng được cao lắm 15 phút là chán quá chán, không cố nổi nữa. Mình có nhìn nó là game, nhưng dường như cái nhìn này vẫn là một sự cố gắng gì đó mà mình không ý thức được, cho nên dù mình tự nhủ rằng mình đang chơi game lau chén thì mình cũng văng ra. Mình cứ lấy nó ra chơi từng chút như vậy, khi nào chán thì cất, lát sau muốn chơi thì lại lôi ra, mình cứ làm bạn với nó và tìm cách chơi nó.
11/7: Anh Quý kêu mình đọc lại các đoạn mình viết về vô ngã và tình yêu, rồi anh Quý hỏi mình là khi nhìn vào việc lau bình thì em có thấy nó là vô ngã và tình yêu không? em hãy sống trong tình yêu của em đối với việc lau bình nhé…
Thế là mình tự suy ra một phương pháp là nếu mình nhìn thấy việc lau bình cũng là vô ngã và tình yêu giống như lần trước mình nhìn Anh Người Yêu, thì chắc là mình sẽ lau được xuyên suốt trong 2 tiếng. Thế là mình đổi qua cách khác, mình nhìn nó là vô ngã và tình yêu giống như Anh Người Yêu, hihi. Thời gian lau chén của mình tăng lên được 15-30 phút lận, mình mừng lắm á, tới đó mới buồn ngủ, mới bị chán và khó chịu tới mức phải dừng lại nha. Nhưng mà lúc này mình chia ra 3 đối tượng riêng lẻ để nhìn, cái chén nè, cái khăn, rồi cái tay, mình ngồi nhìn tụi nó trước, nhìn cho tới lúc mình thấy tụi nó tan ra, mình có cảm giác yêu thì mình mới bắt đầu lau chén, cho nên lúc này mình có cảm giác lau chén trong tình yêu á, được một lát sau chắc tình yêu tan biến hết rồi, mình lại thấy cái chén, cái khăn và cái tay là có thật cho nên mình bị chán.
12/7: Cách nhìn cái chén, cái khăn và cái tay của mình là vô ngã và tình yêu, nó không giúp mình lau chén được suốt 2 giờ, nó chỉ được có 30 phút thôi, và khi mình vào zoom báo cáo thì anh Quý nói rằng làm không được 2 tiếng là cách đó không đúng, phải tìm cách khác. Nên mình nghĩ rằng mình cần thay đổi cách làm, cho đến khi nào mình lau chén được xuyên suốt 2 tiếng thì cách đó là đúng, còn nếu mình làm chưa được thì cách đó sai, cần đổi cách khác. Lúc này mục tiêu của mình là phải lau chén cho được, chứ không phải mục tiêu là bám theo chỉ dẫn trước đó của anh Quý. Mình cho rằng đó cũng là một cách anh Quý gợi ý cho mình, chứ không phải là bắt buộc á, nên mình có quyền làm theo gợi ý và khi mình báo cáo, anh Quý nói kết quả chưa được thì mình có quyền đổi cách khác. Mình cho rằng tại vì mình tách ra 3 đối tượng riêng lẻ nên mình mới nhanh chán, thế nên mình gộp lại nhìn chung hoạt động lau chén là vô ngã, là không có, hoạt động đó có bản chất là tình yêu giống như Anh Người Yêu, nhìn đã đời rồi mình bắt đầu lau chén. Nhưng không ngờ… lần này thời gian giảm xuống còn 10-15 phút. Trời đất ơi kỳ vậy, sao đổi cách mà kết quả tệ hơn. Mình hoang mang, mình thấy tiêu rồi, trước đó anh Quý có nói là không làm được 2 tiếng tức là cách đó sai, cho nên mình thấy ủa cái cách nhìn nó là vô ngã và tình yêu như vầy cũng không xài được luôn hả trời, chết rồi, sợ quá, áp lực quá, mình bức bối ghê. Mình tự đặt ra 1 đống câu hỏi truy vấn để xem xét tại sao mình không thể yêu hoạt động lau chén giống như yêu Anh được, làm sao để mình yêu nó đây. Rồi mình xoay vòng vòng vô cái chỗ tại mình thấy mình ko đáng yêu nên mình ko mở được tình yêu, vì ko mở tình yêu nên lau chén không được trơn tru, khi nào mình mở được tình yêu xuyên suốt 2 tiếng thì mình mới lau chén được. Trời ơi, tới đây kết luận như vầy thì bế tắc luôn rồi, thấy không có lối thoát luôn á, mình đâu biết cách nào và làm sao để mở được tình yêu xuyên suốt 2 tiếng rồi tranh thủ lúc mở tình yêu đó đi lau chén đâu. Ngày này mình ngồi nhớ lại đủ thứ cách làm, nào là chia sẻ của anh Bảo, chị Bảy, cái tâm đúng, cách chỉ tự do, cách tìm được 1 cái chỗ sống để chui vào đó rồi tha hồ lau bình mà không văng ra nữa, thậm chí cách chỉ mình trong lúc lau bình. Mình thử đủ cách, bày đủ trò, làm gần chết, ừ có cái cách chơi game nữa, xem nó là game rồi chơi, mình cũng thử luôn, mà làm gì cũng rớt xuống còn 5 phút.
13/7: Lau tới đâu ngủ tới đó, buồn ngủ dã man. Mình ngồi xem clip lau cúp của chị Đăng hồi xưa, rồi nhớ lại bữa anh Duy lau cái tô như thế nào. Mình bắt chước kiểu lau chậm rãi từng chút, từ trên xuống dưới của chị Đăng, lau xong ngủ luôn; mình bắt chước cách lau cái chén ào ào xoay xoay như anh Duy, lau được một chút là bức bối khó chịu quá phải dừng lại. Mình đổi qua cách làm từng chút, thử hẹn giờ 10 phút coi sao, nhắm làm được thì tăng thời gian lên. Tuy nhiên, khi mình hẹn 10 phút thì lau được 5 phút là chán, không bao giờ mình lau được tới lúc đồng hồ reo nha. Mình thấy chết bà rồi, hôm nay kết quả lại thấp hơn hôm qua, nó thấp đều mỗi ngày luôn á, kể từ cái ngày mình hí hửng báo cáo với anh Quý là mình lau chén trong vô ngã và tình yêu được 15-30 phút, anh Quý nói vậy chưa được, thì sau bữa hôm đó thành tích liên tục giảm dần, mình càng ngày càng ngủ nhanh hơn và sâu hơn. Mình cảm thấy quá căng thẳng, quá mức dồn ép, kiểu này chết rồi, còn cái gì để báo cáo nữa, mà không làm được thì chẳng khác nào mình không muốn học tiếp, đáng lý thành tích mỗi ngày một tiến bộ hơn thì còn có cái chứng minh rằng em cũng có nỗ lực mà, em có tìm cách làm, em rất có thành ý muốn học tiếp thật. Chứ còn cái kiểu tạm được chút xíu có một ngày rồi những ngày sau tuột dốc không phanh thì trời ơi đất hỡi lắm, mình sợ hãi, mình hoang mang, mình cảm thấy bế tắc, mình ko biết ăn nói với anh Quý như thế nào, lấy cái gì chứng minh là mình muốn học tiếp đây. Tuy nhiên buổi tối 13/7 mình đã phát hiện ra việc học ở đây là việc quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, tự nhiên mình thấy mình ko thể để bị đuổi học được, bây giờ kêu mình làm gì mình cũng làm, kể cả trèo đèo lội suối, chỉ cần được học tiếp là được, mình không quan tâm bất cứ điều gì khác ngoài nữa, nói chung là đêm đó tự nhiên khát khao được ở lại học tiếp đột ngột bùng cháy thật mãnh liệt.
14/7: Mình ngủ banh mắt đến 9h30 sáng, dậy sửa soạn tâm thế xong xuôi, ăn thật no, dẹp luôn cái chén đổi qua cái bình nước cho nó bự nhằm giúp mình lâu chán, mở đèn sáng trưng, vậy mà không ngờ mình lau được cỡ 10 phút là cơn buồn ngủ kéo đến ríu cả mắt, không thể nào mở mắt nổi, hoặc là mình ngủ gục trên bàn, hoặc leo lên giường ngủ thôi, kết quả mình lựa chọn lên giường ngủ tiếp đến 1h trưa. Trời ơi là trời, chịu hết nổi, mình cảm thấy quá ức chế với bản thân. Thế rồi giữa trưa nắng mình chạy cời cời ngoài đường, lúc đó mình chợt nghĩ: Ủa chứ mình nói việc học ở đây là việc quan trọng nhất với mình mà, chỉ cần được học tiếp thôi thì bắt mình làm cái gì mình cũng chịu, kể cả trèo đèo lội suối, Ủa vậy sao mình không chịu lau bình, việc đó dễ hơn trèo đèo lội suối chứ bộ, ừ ha. Mình muốn lau bình mà, mình lau bình thôi. Tự nhiên lúc đó hỏi đáp xong xuôi, trong lòng mình như có một cảm giác gì đó lạ lắm, theo kiểu lúc đó là mình thật sự muốn lau bình hay sao á. Mình chạy về nhà để lau bình. Lúc mới chuẩn bị lau bình, mình uống nước và hít thở một hơi, rồi mình bỏ hết tất cả mọi cách làm mà mình đã biết, giống như mặc kệ tụi nó, mình không thử bất cứ cách nào nữa. Mình chỉ muốn lau bình thôi, mình không muốn lau bình theo cách thức nào, không muốn lau theo chỉ dẫn, không muốn bắt chước bất kỳ ai nữa. Chỗ buông ra này cũng là một quyết định mình sẽ lau bình theo cách của mình. Mình mặc kệ mọi người, mặc kệ cách làm, mình bỏ hết tất cả mọi thứ xuống, mình không cần phải giống ai nữa, mình nhớ là anh Quý đâu có quy định phải lau bình như thế nào đâu, yêu cầu chỉ đơn giản là ‘‘lau bình’’ thôi mà. Cho nên mình làm đúng y chang yêu cầu, mình lau bình thôi, mình không đưa thêm bất cứ điều kiện hay phương pháp gì vào nữa hết. Còn trước đó là mình lau bình theo phương pháp, theo cách này cách kia nên làm hoài không được, mình chán và buồn ngủ. Bây giờ khi mình quyết định chỉ lau bình và lau theo cách của mình, giống như mình muốn làm gì thì làm, muốn lau như thế nào thì lau, mình có toàn quyền quyết định với cái khăn và cái bình này, mình không phải gánh vác thêm bất cứ cái gì nữa hết. Lúc này là lúc mình buông ra, mình buông mọi thứ gánh nặng trên vai, buông bỏ hết những lời chỉ dẫn, gợi ý, chia sẻ, phương pháp của mọi người luôn. Mình buông luôn những gợi ý của anh Quý, mình bỏ hết luôn, mình thử không quan tâm tất cả mọi thứ một lần và mình chỉ lau bình theo kiểu của mình coi sao. Sau đó, mình lấy cái bình ra, không thèm mở đèn sáng luôn, mình nghĩ bụng: Nếu mà muốn lau thật thì mờ mờ tối tối vậy cũng lau được, chứ mở đèn sáng thì cũng buồn ngủ thôi, cái đèn ko có ảnh hưởng gì đâu. Mình uống 1 ngụm nước, bật đồng hồ đếm giờ hẳn hoi 2 tiếng luôn, rồi mình bắt đầu lau. Mình tháo từng bộ phận của cái bình nước ra, trong lúc tháo tự nhiên trong lòng mình có một sự thay đổi rất đột biến. Mình cảm giác y chang như trò chơi lắp ghép vậy á, mình có thể tháo ra, lắp vào, mình chơi trò đó được mà. Tự nhiên bên trong mình như có cái gì đó bừng nở, một trạng thái chơi game xuất hiện, mình tháo cái nắp với cái cục giữ nhiệt xong, mình lau từng bộ phận, rồi lau đến cái bình, lau đứng, lau nằm, lau ngang, lau dọc. Càng lau mình càng cảm thấy có chút vui vui, thoải mái, nhẹ nhàng, cảm giác đúng là đang chơi rồi, mình chơi nó chứ mình ko có làm gì hết. Có lúc mình còn cảm giác nó giống như Anh vậy mình cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi chạm vào nó, khi lau nó, giống như lúc mình được chạm vào Anh. Mình cứ trong tình trạng mờ mờ tối tối của căn phòng, mình lau bình và cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo, vui vẻ, mình đi qua được 2 tiếng một cách dễ dàng nhẹ tênh. Lúc lau xong mình vui mừng tột độ, mình nhắn cho anh Quý liền, trời ơi lần đầu tiên mình chơi trò lau bình được 2h rồi nè, mà ko hề chán, ko hề buồn ngủ, đúng cảm giác chơi luôn nha. Tuy nhiên trong lúc chơi này thì mình vẫn ở tâm thế chơi thử thôi, phải thử xem mình làm được không chứ, có chơi được nó suốt 2 tiếng thật không, có lúc mình nhập vào chơi, có lúc mình tách ra vừa chơi vừa quan sát, mình thấy okie ngon lành, cứ tiếp tục như vậy, mình biết chơi như vầy chắc chắn thế nào cũng qua được 2 tiếng thôi. Tối hôm đó mình tiếp tục thử chơi khuya, từ 21h15-23h15, mình nhớ rằng khi mình buồn ngủ mà chơi game thì mình tỉnh táo, nên mình cũng muốn test xem mình có chơi nó được như game thật không, lúc đó mình hơi buồn ngủ rồi, và quả thật khi vào lau bình thì mình càng chơi càng tỉnh, thậm chí chơi xong, nhắn cho anh Quý xong, mình thức luôn tới 3h sáng không chịu ngủ, tỉnh quá tỉnh ngủ không được, hơ hơ. Tuy nhiên, trong những lúc lau bình này mình vẫn còn có suy nghĩ nổi lên, mình chỉ chơi được nó suốt 2 tiếng không có phản kháng chống đối gì thôi, ko bỏ cuộc giữa chừng, chơi một cách dễ dàng hẳn hoi, chứ mình chưa hoàn toàn vắng lặng suy nghĩ.
15/7: Mình thích trò lau bình này rồi, mình cảm giác nó như một chỗ để nghỉ ngơi, khi vào lau bình thì mình chỉ có chơi thôi, mình ko làm việc gì cả, mình ko bị mệt, à bình thường mình có nhiều suy nghĩ lắm, khi vô lau bình thì không bị phiền nhiễu bởi các suy nghĩ này nữa, cho nên mình cảm nhận một sự thay đổi rõ rệt. Trước đây mình mệt mỏi và thấy căng thẳng trước khi thực hành, mình luôn phải chuẩn bị sẵn tâm lý và cơ thể này kia dữ thần lắm, mình áp lực với thời gian 2 tiếng. Còn bây giờ thì ngược lại hoàn toàn, mình thấy thoải mái và được nghỉ ngơi khi vào thực hành, còn ra khỏi thực hành mới mệt hơn, hihi. Cho nên trước khi thực hành là mình mệt nha, suy nghĩ nhiều mệt, đi nắng về mệt, mình để cho cơ thể mệt như vậy và bước vào thực hành luôn, chứ không còn chuẩn bị trước tâm sinh lý gì đâu. Và quả thật khi vào thực hành một lúc thì đầu óc như được thư giãn, mình cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái và khỏe khoắn hơn, mình cảm nhận được một chút sự vắng lặng ở bên trong. Tuy nhiên, lúc này mình có thấy một chút cảm giác buồn ngủ thoáng qua, mình cảm thấy nó giống như ở trước cửa, mình còn ở trong nhà, nó ko liên quan gì mình. Mình muốn lau bình và cứ lau tiếp thôi, tụi nó tự đến tự đi, mình ko cần điều chỉnh gì cả, mình cũng ko hề ép mình phải lau bình mà dẹp tụi nó nữa. Cảm nhận tách mình ra khỏi tụi nó nên việc lau bình ko bị ảnh hưởng gì. Lúc này thì anh Quý kêu mình chuyển sang gấp quần áo. Mình cảm thấy cũng bình thường á, mình nhận nhiệm vụ này, mình thấy việc lau bình hay xếp đồ cũng giống nhau thôi, đều là các trò chơi, giờ mình chơi trò gì cũng được.