Hôm nay mình thấy hết sức ngỡ ngàng và hoang mang lắm, trước giờ mình từng nghe nói về vụ buông bỏ hết mọi thứ và chơi thì sẽ qua bài thực hành á, nhưng nghe là nghe vậy thôi, nghe cho biết, lý thuyết hiểu hết, nhưng mà hình như trong lòng mình không hề cảm được nó, theo kiểu không tin lắm, không hình dung được, cũng không thấy. Lúc trưa khi mình xếp quần áo, trước đó mình đã đổi qua thái độ chơi với nó thật nhiệt tình xem sao, thì mình tá hỏa phát hiện ra, trời đất ơi, lúc mình thật sự nhiệt tình chơi với nó thì hoàn toàn không có chỗ nào cho suy nghĩ nổi lên nữa, mà mình cũng không hề mệt, không phải cố gắng gì, không ráng nhớ gì luôn, càng không có vụ tìm cách xua đi suy nghĩ. Thật ra mình thấy mấy ngày nay mình chỉ mới thử chơi thôi hà, mình chưa có chơi thiệt đâu, từ buổi chiều hôm kia khi mình vô tình có được tâm thế chơi với việc lau cái bình bông, mình đã thấy bất ngờ rồi, và mình chơi thử, chơi tiếp, cứ thử như vậy. Thật ra mình vẫn luôn thử xem mình có làm được thiệt hay không, làm được luôn hay là hên xui vô tình rớt được vào cái chỗ đó rồi bữa sau nó mất. Khi mình lau bình và xếp đồ được hẳn 2 tiếng, lần nào cũng được, chỉ cần muốn là được chứ không có cảm giác chống đối buộc phải dừng lại nữa, thì trong mình có một chút niềm tin rằng: ừ, mình cũng làm được ha, mình cũng thực hành được 2h ngon lành rồi nè. Nhưng mà chiều nay mình mới phát hiện ra một số niềm tin giới hạn còn tồn tại ở trong mình, cho dù mấy hôm nay mình thực hành ở mức vui chơi với nó liên tục được, chỉ là thi thoảng còn suy nghĩ nổi lên thôi á, nhưng rõ ràng ở bên trong mình vẫn còn có cảm giác nghi ngờ, hoài nghi bản thân lắm, mình làm được thiệt không ta, nó khó vậy đó, mình làm được thiệt hả. Mình thấy mình có niềm tin giới hạn nữa là: Việc thực hành xuyên suốt 2h mà ko hề suy nghĩ, nó khó dữ lắm, mình làm nổi không trời, mình có thể thực hành 2h mà không bỏ cuộc, ko có cảm giác ép bình hay bức bối gì, có thể chơi được với nó đã là vượt quá giới hạn bản thân rồi, chứ mà kêu mình xuyên suốt 2h không hề có suy nghĩ gì nổi lên luôn thì việc này khó lắm, sao mình làm nổi, hicc.
Cho đến khi chiều nay mình nhiệt tình chơi xếp quần áo và mình thấy vắng lặng thật sự, mình cảm nhận y chang như hồi nhỏ mình chơi bán đồ hàng, mình bày đủ trò ra chơi một mình ở nhà vậy thôi, cái tâm thế này, cảm giác này, giống như tuổi thơ quay lại, và nó dễ òm luôn á. Trong mình tự nhiên có một lực cản lại, mình thấy một cái ngăn chặn lại, nó là kiểu: Ê, mình mà tiếp tục chơi nhiệt tình như vầy là mình chơi suốt được luôn đó, ko có nổi lên suy nghĩ nữa á. Nhưng mà như vậy thì lẽ nào việc thực hành suốt 2h không suy nghĩ nó dễ òm như vậy sao ta, nó trong tầm tay của mình vậy luôn á hả, nó chẳng có cái gì khó khăn cố gắng, nó chỉ là nhiệt tình chơi với đống quần áo vậy thôi sao. Ủa đâu có được, đâu thể để xảy ra chuyện như vậy được. Mình phải có suy nghĩ chứ, phải làm khựng tới khựng lui mới chứng tỏ là nó khó, chứ mình làm được thì… khác gì tự vả vô mặt mình, tự quê xệ luôn á. Xưa giờ mình thấy nó khó dữ lắm mà, thấy mình không làm được nó, mình cố gắng đủ kiểu mà vẫn không làm nổi mấy việc này. Sao tự nhiên bây giờ mình như bị đập trúng đầu, tự nhiên thấy nó dễ òm dễ ẹc như vầy, chỉ là chơi một cách nhiệt tình say mê thôi, không cần làm thêm cái quái gì khác nữa. Nếu mình chấp nhận nó dễ như vầy, khác gì tự vả vô mặt mình, rằng nhận thức trước giờ của mình là sai, quá mức sai, rằng bao nhiêu cái sự giãy nãy than thở chê bai tránh né nó như cùi như hủi trước giờ của mình… là làm lố làm quá lên, quê lắm luôn á. Phải chi hồi đó không làm được thì mình im đi, đừng có lên tiếng, bây giờ sẽ đỡ quê. Chứ mình giãy quá, đi tới đâu cũng than, gặp ai học chung cũng kể lể nói là anh Quý có mấy bài thực hành khó ghê lắm, hành xác ghê lắm, nó chỉ đỡ hơn mấy bài đứng tấn, bắt ấn hồi xưa của Karma yoga gì thôi hà, hên là mình trốn được, mình luôn trốn thoát mấy bài đó, chứ vô làm chắc chết thế này thế kia. Trời ơi, mình than thở dữ quá, nói xấu nó quá trời quá đất, cho nên bây giờ khi phát hiện ra nó dễ òm như vầy, cảm giác như kiểu bụm miệng lại hết kịp rồi, lỡ đi truyền thông chê bai làm lố quá rồi, bây giờ nhục quá hà. Mình phải thấy nó khó, phải ko làm được, thì mới chứng tỏ những lời xỉa xói của mình đối với nó là đúng; chứ bây giờ mà mình làm trơn tru ngon ơ thì đúng kiểu tự vả vô mỏ luôn á, không lẽ giờ mấy người bạn cũ từng học chung hỏi lại, mình nói xếp đồ, lau bình dễ lắm, tự nhiên cảm thấy mình trở mặt thấy ghê. Nó có một cái gì đó đụng chạm đến mình ghê lắm, mình thấy cấn quá cấn, nó chạm đến cảm giác trước đây mình đúng hay sai, và bây giờ mình có muốn bỏ cái mới nhận ra này để quay về bảo vệ cái cũ hồi xưa hay không nữa. Mai mốt chắc mình bớt vạ miệng lại, bớt chê, bớt than, làm được hay không thì cũng im lặng, rút kinh nghiệm chứ đi than thở sớm quá rồi tới hồi làm được thì lại tự nhục.
Trước giờ mình nghĩ, nếu mình làm được thì mình sẽ sướng lắm chứ, kiểu vui mừng á. Thì mấy hôm nay mình cũng mừng rồi đó, vui chứ, mình làm được rồi, hihi. Nhưng đến chiều nay nó mới lộ ra cái chỗ mình thật sự không có sướng, chưa có kịp vui, mình chỉ hoang mang thôi, mình thấy rõ cái chỗ mình không muốn làm được nó. Tại vì mình không muốn bỏ niềm tin rằng nó khó, niềm tin mình dở, mình làm bài khó không được, mình chỉ làm được một chút thôi hà, hoặc giỏi lắm cũng làm ở mức 4 (ko chống đối và còn suy nghĩ nổi lên) là giỏi quá rồi, chứ lên tới mức 5 nhập flow thì sao mà nhập được. Khi mình thấy con đường để đi, cách thức làm được, nó hiện rõ mồn một trước mặt và mình đã và đang trải nghiệm nó luôn rồi á, thì đột ngột mình nổi lên cảm giác hoang mang, lúc này mình mới thấy rõ được cái chỗ niềm tin giới hạn nào chi phối khiến bên trong mình không muốn. Okie, một niềm tin ở chỗ nó không có khó như mình từng ca thán khắp nơi, nó khiến mình bị quê và muốn chặn lại để giảm bớt cảm giác quê xệ với chính mình. Tiếp tục mình thấy niềm tin giới hạn khác nữa.
Lúc nãy nhờ anh Quý hỏi và chỉ ra giúp mình vài chỗ, nó giúp mình thấy rõ ràng hơn niềm tin giới hạn này. Chứ lúc đầu mình thấy và mô tả nó nhưng vẫn còn hơi loằng ngoằng khó hiểu á, tức là ban đầu mình thấy ủa sao việc này dễ quá vậy, không có cái gì hết, mình làm được cũng không chứng tỏ mình giỏi nữa, không có gì đáng tự hào. Hồi trước mình từng cho rằng qua được cái bài test lau bình, xếp quần áo của anh Quý thì cũng xịn sò và này nọ lắm, level cũng tăng lên chứ, cảm giác như kiểu mình sẽ được gắn thêm 1 ngôi sao hay 1 huy chương gì á, hihi. Nhưng mà tự nhiên hôm nay mình phát hiện, ủa không có ngôi sao hay huy chương nào được gắn lên cả, đâu có xịn sò cái gì đâu ta, làm được nó là bình thường dễ á, còn làm không được thì mới có vấn đề thôi. Hồi trước mình cho rằng làm không được là hiển nhiên bình thường, còn làm được là siêu sao thần thánh dữ lắm. À làm được theo kiểu chơi với nó xuyên suốt 2h trong tự do, hoàn toàn không có suy nghĩ, tận hưởng được nó luôn thì mới là thần thánh nha, chứ còn làm theo kiểu ý chí thì cũng tàm tạm thôi, hihi. Bây giờ mình thấy ngược lại, nếu chơi nhập tâm và say mê với nó thì hiển nhiên không có suy nghĩ gì khác, việc này là bình thường, không còn gì cao siêu nữa, cho nên mình lại tiếp tục hoang mang. Mình thấy nó đụng chạm đến một niềm tin gì đó ở bên trong, mà nhờ anh Quý hỏi thì mình mới thấy rõ hơn chỗ này. Mình có niềm tin rằng mình phải cố gắng làm việc thì mới đáng khen, chứ còn không cố gắng, hoặc là chơi nữa, thì nó kỳ lắm. Khi anh Quý hỏi về kết quả khác nhau giữa làm và chơi, thì mình thấy nhìn ở bên ngoài thì khi mình chơi xếp quần áo, mình xếp nó đẹp nhất luôn á, hôm nay mình xếp đẹp nhất và chỉn chu nhất so với tất cả các hôm trước đó, và hiển nhiên là siêu đẹp so với hồi xưa giờ mình phải làm cái việc xếp đồ cho gọn gàng này mà. Tuy nhiên, mình nhận ra cái chỗ mình không nhìn vào kết quả bên ngoài này, mình lại luận tâm. Trong mình có cái lý luận rằng tâm thế làm việc mới đáng khen, còn tâm thế chơi vui thì không đáng khen, thậm chí còn đáng trách mà mình không dám trách. Cho dù lúc anh Quý hỏi mình, mình nhìn vào kết quả rõ ràng hôm nay mình chơi xếp đồ thì đẹp hơn hẳn, nhưng mình vẫn cảm thấy cấn cấn ở cái tâm thế chơi và làm á. Rồi mình nói với anh Quý rằng làm việc thì có sự cố gắng, còn chơi thì không có sự cố gắng, lúc đó anh Quý hỏi mình định nghĩa cố gắng là như thế nào. Tự nhiên mình à ra, đối với mình thì cố gắng tức là mình không muốn làm nhưng cũng ráng làm, ép mình làm cho xong, ráng làm ở mức tốt nhất, hì hì. Thì ra cố gắng theo định nghĩa của mình là ép mình, tức là phải làm cái việc mình không muốn thì mới thấy mình có làm việc, có ý nghĩa, mới đúng; chứ còn làm cái việc mà mình muốn sẵn rồi, làm như chơi á, mà thậm chí còn chơi với nó chứ không hề có tâm thế làm việc nữa, thì trời đất ơi, thật khó chấp nhận.
Mình thấy xưa nay người ta đánh giá cao sự nỗ lực mà, sự mệt mỏi vất vả, làm việc có cố gắng, gồng gánh, ráng lên này kia… thì mới đáng khen, việc gì khó mà mình làm được, mình ráng hết sức làm, nó mới đáng tự hào. Chứ còn chuyện dễ òm mà làm được, hoặc là cứ làm chơi chơi mà kết quả cao á, hoặc là chơi luôn chứ ko làm, xem nó là một trò chơi và phiêu trong nó (giống như mấy người nghệ sỹ, nhạc sỹ, họa sỹ, thi sỹ… những người làm các công việc nghệ thuật và họ nói là họ phiêu thôi chứ không có làm, thì không có đáng khen bao nhiêu. Người ta cũng sẽ nói là tại hên thôi, làm chơi mà ăn thật, vô tình lượm bí kíp, v.v… Chứ người ta không nói là nhờ cố gắng nỗ lực mà có thành tựu, không có đáng khen. Cho nên thật ra xưa giờ mình hay giỡn theo kiểu mình thích sống hên xui, làm chơi ăn thật, chơi chơi mà có thành tựu… đó là mình nói vậy thôi, chứ trong lòng mình vẫn xem thường tụi nó. Mình vẫn đề cao sự nỗ lực và cố gắng, mình đề cao sự ép mình á, chỉ là mình đề cao tụi nó rồi mình làm không được bao nhiêu thì mình cam chịu thôi, chứ mình quyết tâm không xem trọng cái việc chơi trong toàn bộ cuộc sống. Cái tâm thế chơi đối với mình như là cái gì đó mà đáng xa lánh, chê trách, đáng khinh bỉ xem thường lắm; nếu không phải bài test tự do của anh Quý bức ép mình quá, thì mình quyết tâm không có chơi đâu, mình phải giữ mình ở cái chỗ ép mình làm việc quằn quại thì mình mới chịu được. Cơ mà ép làm thì mãi mãi không qua, chỉ có thả ra chơi thì tự nhiên nó qua được, hichic. Mình cũng không biết mình lụm cái thang đánh giá này ở đâu ra, cái sự xem thường tâm thế chơi từ đâu mà có, chỉ là khi viết ra như vầy thì mình mới thấy nó rõ hơn thật, và nó khiến mình khựng lại cần phải nhìn vào.
Tự nhiên mình thấy, đúng là bên trong mình có cái gì đó ngăn chặn lại, quyết tâm không chịu sống đơn giản. Tự nhiên mình thấy học Thiền là cái gì đó cao siêu lắm mà ta, sao bây giờ chỉ là nhiệt tình chơi thôi vậy. Chơi thì sướng lắm, hihi, nó khiến mình không bị phiền nhiễu quấy rầy bởi tụi suy nghĩ. Mình từng cho rằng mình thích việc suy nghĩ, thích chạy ngoài đường thả lỏng rồi tưởng tượng, nghĩ ngợi linh tinh. Nhưng mà mấy hôm nay khi vô thực hành nhiều hơn mình mới phát hiện ra, mình không có yêu thích tụi suy nghĩ như mình tưởng. Tụi nó khiến mình mệt, nhất là mấy cái đứa vẽ vời linh tinh rồi một hồi nhảy sang tiêu cực, trời ơi nó xàm lắm á, nó khiến mình buồn, tự nhiên suy nghĩ tào lao rồi tự buồn, mà nhiều khi muốn tìm cách trốn tụi suy nghĩ cũng hơi mệt nữa, phải bày trò khác ra để trốn tụi nó. Có nhiều lúc mình chơi game cũng không trốn được tụi suy nghĩ, tay thì bấm chơi vậy thôi chứ đầu óc vẫn nghĩ này nghĩa kia đủ thứ miết hà. Khi nhìn lại và nhớ lại cuộc sống của mình từ trước đến giờ, đúng là không có được mấy khi mà mình chơi game một cách say mê chăm chú, hoàn toàn không hề suy nghĩ. Hầu hết mình tính mượn game để trốn tránh phiền nhiễu, nhưng mình trốn không được, mà lúc đó thậm chí mình còn không biết là mình muốn trốn cái gì nữa kìa, hóa ra phiền nhiễu là ở trong đầu mình mà ra, do một đống suy nghĩ vọng niệm tạo thành, vậy mà mình đâu có biết, thành ra mình trốn lúc được lúc không, nó rất là hên xui. Tự nhiên bây giờ mình mới phát hiện ra, cảm giác được nghỉ ngơi của mình đến từ việc không có suy nghĩ động niệm gì nữa, một trạng thái thư giãn, thoải mái, nhẹ nhàng và vui chơi á, lúc mình thực hành thì khi suy nghĩ nổi lên mình có một chút cảm thấy hơi mệt, nhưng mà nó thoáng qua rất nhẹ, bữa giờ mình không để ý đâu, hôm nay ngồi nhìn kỹ lại vụ suy nghĩ thì mới thấy. Lúc mình hoàn toàn chơi mà không có suy nghĩ, thì mình khỏe ru lắm, cảm giác nhẹ nhàng chỉ có chơi thôi, không có bất cứ ràng buộc vướng bận gì, không có khuôn khổ gì phải theo hết á. Việc lau bình, xếp quần áo, thấy vậy mà không có khuôn khổ gì á, mình muốn làm gì làm, cứ chơi nó như vậy, mình thấy cả thể xác và tinh thần như được nghỉ ngơi trong lúc chơi nó luôn vậy, nhưng mà cũng hơi khựng chút mỗi khi thoáng lên suy nghĩ. Có lẽ là do mấy hôm nay mình vẫn ở cái tâm thế chơi thử thôi, chứ chưa phải chơi thật. Mình ở cái chỗ test xem bản thân mình có làm được nó thật hay không, làm lại được không, qua được 2h không, mình muốn chơi thì mình chơi liền luôn được không, có liên quan gì đến hên xui nữa không v.v… Mình test bản thân nhiều quá, kiểu như phải test cho hết các trường hợp thì mình mới dám tin rằng: Ừ, mình làm được thật đó, không còn là may mắn nữa, không có ai nhập ai dựa, xui khiến mình làm được nó nữa.
Mình có nghe nói cái chỗ làm thật còn chưa thấy gì, huống hồ làm thử, mọi người luôn nói tâm thế phải là làm thật. Lúc bắt đầu làm thì mình tự nhủ mình làm thật mà, nhưng bây giờ khi nhìn lại thì mình mới thấy lúc đó mình nói làm thật vậy thôi chứ vô thức của mình vẫn là cái tâm thế làm thử, nó không có thật liền được đâu. Kiểu là mình có niềm tin mình làm không được, thì nó phải đi đến cái chỗ mình làm thử coi được hay không, nếu thử mà thấy làm được thì mới tính đến chuyện làm thật, chứ đang ở chỗ biết mình làm ko được mà kêu làm thật liền luôn thì kiểu là… nó sao sao á, mình thấy nó vô lý. Hay là chỗ này mình lại bị niềm tin giới hạn nữa ta. Nhưng mà hôm nay mình biết rõ ràng chắc chắn là mình làm được thật rồi, hihi, không cần thử nữa. Nó chỉ còn cái chỗ 2 niềm tin giới hạn ở trên thôi. Một là mình từng chửi nó khó dữ quá mà bây giờ mình làm được dễ dàng thì có quê lắm không, cảm giác như kiểu phản bội lời thề của bản thân vậy. Hai là mình có nên sống trong tâm thế chơi hay không, mình chơi nhiệt tình chơi nhập tâm, mình nghỉ ngơi, mình không làm việc gì hết á, mình không có cố gắng ép mình, như vậy thì… có ý nghĩa gì không, mình có giỏi không hay mình tệ không?! Chỗ này mình thấy một đống mùi của ‘‘cái tôi’’ luôn.
Mình đang xem lại cái chỗ tâm thế chơi. Tại sao mình lại thấy nó là không tốt nhỉ, không có đáng khen. Mình nên gỡ nó ở chỗ thấy nó không tốt, hay là nên gỡ ở chỗ thấy nó không có gì đáng khen, hay là gỡ cả hai? Khi mình nói đáng khen tức là dấu hiệu của ‘‘cái tôi’’ phải không? Cái tôi thì mới cần được công nhận, được khen, còn nếu không phải cái tôi thì mình chỉ quan tâm đến lợi ích thật sự của mình thôi nhỉ. Mình chợt thấy việc đáng khen nếu như là ở bên ngoài thì có thể liên quan đến lợi ích một chút, tức là người ta khen ngợi mình thì có thể người ta sẽ cho mình một chút lợi ích gì đó, cũng tạm hợp lý. Nhưng còn ở bên trong mình, nếu là trong tâm của mình, thì khi mình xem trọng việc đó có đáng khen ngợi hay không, mình có khen được mình không, chỗ này là sai rồi thì phảiỉ? Tâm thế chơi thì nó có lợi cho mình hơn, mặc dù mình thấy nó không có gì đáng khen. Sao mình lại thấy tâm thế ép mình là đáng khen ấy nhỉ?! Cứ phải là làm cái việc mình không muốn làm, ráng làm, thì mới đáng khen?
Chỗ này hình như mình có nhận thức sai lầm về từ ‘‘nỗ lực, cố gắng’’. Lúc nãy mình xem ti vi, có 2 bạn kia được khen là cố gắng và nỗ lực rất lớn để vượt qua kỳ thi Toán quốc tế gì đó. Nó khiến cho mình tự hỏi: nỗ lực thì được khen là đúng rồi, nhưng nỗ lực là cái gì, như thế nào gọi là nỗ lực, liệu rằng mình có hiểu sai từ nỗ lực không ta? Rồi bên trong mình lại có một cái thấy rằng: Nỗ lực tìm cách làm, tìm cách thức đạt được mục tiêu, chứ không phải nỗ lực ép mình phải làm cho được việc đó. Dường như cùng là một từ nỗ lực nhưng nó ở trong hai hoàn cảnh khác nhau. Một bên là mình rất muốn làm nhưng chưa biết cách làm và mình nỗ lực tìm cách để làm cho được điều mình muốn. Còn một bên là mình không hề muốn làm và mình nỗ lực ép bản thân phải làm. Thật ra từ nỗ lực chiết tự ra có thể tạm hiểu là năng nổ, nhiệt tình dùng hết sức lực của mình (này là mình chiết tự theo cách hiểu của mình á, chứ không phải theo từ điển). Vậy thì mình dùng hết sức mình để làm việc gì, do mình quyết định chứ. Ủa từ nỗ lực đâu có hiểu theo nghĩa phải ép mình đâu ta. Tức là nỗ lực thì đúng, nỗ lực thì đáng khen, nhưng nỗ lực không phải là bắt buộc ép mình phải làm cái điều mà mình không muốn. Hình như mình hiểu sai chữ này, nên mình làm sai. Lúc mình hiểu nỗ lực là ép mình thì mình không nỗ lực nữa, mình buông thả luôn; còn lúc nào mình thấy cần nỗ lực thì mình lại chuyển qua chế độ ép mình. Bởi vậy khi mình thấy việc chơi nhiệt tình với trò xếp quần áo chứng tỏ mình không có nỗ lực gì hết, thì chỗ này lại sai sai, trước đó mình có nỗ lực để tìm cách chơi, tìm ra cái tâm thế làm sao chơi được với nó. Kết quả của nỗ lực này là mình tìm được rồi và mình chơi được, chứ không phải ở trong tâm thế chơi tức là mình buông thả, mình không có nỗ lực làm gì.
À rồi, viết tới đây thì mình lại chợt thấy, hình như mình đánh đồng tâm thế chơi với lại buông thả, mình cho rằng nó là một. Nếu mình chơi tức là mình buông thả, còn không buông thả tức là ép mình. Hình như chỗ này là cái nút thắt đối với tâm thế của mình. Như ở trên mình đã có nói, mình thấy tâm thế chơi nó kỳ lắm, câu này có nghĩa là mình thấy tâm thế chơi = tâm thế buông thả nên việc sống buông thả thì kỳ, tâm buông thả thì không đúng. Viết ra đây thì mình lại thấy, tâm buông thả với tâm chơi game nó khác nhau. Tâm buông thả là khi mình không tập trung, mình không chú tâm vào việc gì hết, à tâm buông thả là làm hại bản thân, hihii. Mình thấy rồi, lần nào buông thả cũng đều là làm hại bản thân, kiểu phá phách một cái gì đó trên cơ thể mình hoặc là ở bên ngoài nữa. Buông thả là mình làm bất chấp hậu quả, thấy biết hậu quả nhưng vẫn làm, và mình cũng không chấp nhận những việc mình đã và đang làm đó đâu, mình có một sự chối bỏ, trốn tránh, mình nói là buông thả nhưng thật ra chính là hành động chạy trốn, co giò chạy trốn thứ gì đó bằng những thứ khác, mà đôi khi mình cũng ko hề muốn làm những thứ khác đó đâu, mình mượn tạm nó để chạy trốn thôi. Kết quả của buông thả là không ra ngô ra khoai gì hết, không đạt được điều mình muốn, cũng không hề vui vẻ gì, lại có thêm cảm giác khó chịu, bực mình, tự trách nữa. Còn cái tâm thế chơi là mình biết mình muốn gì, mình chọn chơi cái gì, mình đang chơi trò gì và mình toàn tâm toàn ý chơi nó, chơi đến khi nào mình ko muốn chơi nó nữa thì mình dừng lại. À, nếu mình ở trong tâm thế chơi thì mình vẫn sáng suốt, tỉnh táo, biết rõ mình đang chơi cái gì, luôn luôn nhận biết từng chút đó và không có bị những thứ suy nghĩ vọng niệm khác quấy nhiễu, chỉ trừ phi mình chọn chơi trò suy nghĩ thì mình ngồi nghĩ thôi.
3 ngày nay mình cảm giác tỉnh táo lắm, tỉnh queo luôn á, thậm chí tối thực hành xong lại thức tới 3-4h sáng không ngủ được vì tỉnh quá tỉnh. Phải miêu tả nó bằng ngôn ngữ thế nào đây ta… tức là mình cảm giác bên trong mình có một sự tỉnh táo gì đó rất lạ, như kiểu đầu óc và tâm trí khỏe mạnh lắm, không mệt mỏi gì, tỉnh lắm, vì nó tỉnh táo ko mệt mỏi nên đâu có muốn đi ngủ, chỉ khi nào cơ thể réo gọi inh ỏi, mắt híp lại luôn á, thì mình mới lăn ra ngủ thôi. Nhưng mà khi mắt mình híp lại nha, mình vẫn cảm giác mình rất tỉnh táo, cái cảm giác tỉnh này cũng khá lạ mà trước giờ ít khi nào mình tỉnh lâu được vầy. Còn sáng ra bình thường là mình ngáp dài ngáp ngắn, ngái ngủ, uể oải mệt mỏi, nói chung là ngồi dậy rồi phải mất một khoảng thời gian để xốc cái tinh thần lên mới bước ra khỏi giường, cho dù đêm đó mình ngủ đủ giấc hay thiếu giấc, thậm chí là ngủ tới giữa trưa thì lúc thức dậy càng mệt thêm thôi. Vậy mà mấy hôm nay khi mình ngủ dậy là mình thấy tỉnh táo liền, cảm giác tỉnh táo này nó giống như thường trực, chỉ là khi mình ngủ rồi thì ý thức không cảm nhận được sự tỉnh táo, chứ còn trước khi chìm vào giấc ngủ và sau khi ngủ dậy thì cảm giác tỉnh liền luôn, ko có mệt mỏi gì cả. À nó giống như kiểu khi mình quá sảng khoái tập trung làm 1 việc gì đó quên giờ giấc, thì mình cực kỳ tỉnh luôn á. Nhưng cũng chỉ tỉnh được trong lúc làm cái đó thôi, buông ra là mệt nhoài rồi. Còn mấy hôm nay thì cảm giác bên trong mình lại thường xuyên tỉnh táo, mình ko có bị mệt tâm nữa nha, chỉ khi nào mình suy nghĩ lung tung quá nhiều thì mình mới cảm thấy hơi mệt chút, và mình cắt bỏ suy nghĩ đó, tức nhiên rồi, mình không có nhu cầu kéo dài cảm giác mệt, hihii. Hồi xưa là mình stress quá ngủ không được, bây giờ mình không cảm nhận được stress, mình chỉ thấy mình tỉnh táo quá chưa có mệt nên không ngủ được.
Nói nhiều nãy giờ thì mình thấy cái tâm thế chơi nó không có vấn đề gì nữa, nó là một trạng thái mình tập trung hoàn toàn, đắm chìm vào việc mà mình muốn làm và chọn làm, mình tỉnh táo say mê làm nó, kết quả thì cao hơn hẳn so với lúc làm nó với những tâm thế khác (ép mình, phải làm việc). Người ngoài chỉ luận kết quả, không luận tâm thế trong lúc làm, thì mình đưa ra kết quả cao hơn tức nhiên sẽ được công nhận, được khen ngợi nhiều hơn rồi. Còn bản thân mình khi ở trong tâm thế chơi rõ ràng là vui hơn, sướng hơn và đạt kết quả cao hơn là những tâm thế khác. Vậy thì không có lý do gì mà không chọn chế độ tâm thế chơi cho các bài test nữa cả, hì hì. Mai mình sẽ chơi lại, chơi thật, chơi nhập tâm chăm chú, chơi hết mình chìm đắm với trò xếp quần áo. Hồi trước mình thấy nó không có gì đáng để chơi, còn bây giờ mình lại thấy được cái chỗ tụi nó là như nhau rồi á, chỉ cần mình đổi tâm thế chơi thôi, mình chơi cái gì cũng được, xếp quần áo, rửa chén, lau bình… cũng chỉ là hành động khác nhau ở bên ngoài, chứ còn bản chất thì giống y chang nhau chỉ là trò chơi, khi mình ở trong tâm thế chơi thì mình chơi trò gì cũng được.