- Khi mình được giao bài thực hành mà mình được cho “qua màn” là mình thấy sướng (dù là cái màn sau nó cay đắng hơn màn trước rất nhiều, nhưng ít ra mình đã vượt qua được cột mốc của mình và vượt hơn những bạn đang làm bài tập thấp cấp hơn mình).
- Trong quá trình thực hành, mình nhận ra được một cái gì đó mới hoặc mình vô tình lọt vô một trạng thái lạ mình thấy khoái, thấy đã.
- Khi viết bào cảm nhận, mình hay có xu hướng khoe mẽ nếu mình lại vô tình nhận ra cái gì đó hoặc là mình kiểm soát những cái gì không được viết khi mà vô tình mình nhìn thấy cái động cơ bên trong.
- Khi trình bày trước lớp, mình không hoàn toàn tự do, có cái mình chia sẻ, có cái mình không chia sẻ vì mình sợ bị đánh giá.
- Khi suốt quá trình thực hành mà đến giờ trình bày mình vẫn không nhận ra được cái gì mới mình cảm thấy rất áp lực, mình mong nhanh hết giờ hoặc là giáo viên “bận đột xuất” để mình khỏi phải trình bày mà không bị quê.
- Khi được chỉ ra lỗi sai mình cảm thấy bị quê độ, cảm thấy tổn thương về giá trị, cảm thấy mình tệ hại, chả làm được trò trống gì, chán nản, thấy mình vô dụng ghê.
-…
Ngoài ra, mùi của cái tôi xuất hiện hầu hết trong cuộc sống của mình, nếu để bình thường thì mình thường rất hiếm khi được sống trong cảm giác tự do/tận hưởng mà nó sẽ luôn là một sự canh chừng gắt gao của hệ thống kiểm soát. Nó tự động, nó xuất hiện từ lúc nào chẳng biết, nhưng hầu như toàn bộ cuộc sống mình hiếm khi ra ngoài cái gọi là “vòng an toàn” ấy.
==> Đấy là những trường hợp mà mùi của cái tôi (hình ảnh bản thân) trong mình nó phát ra nồng nặc nhưng ở một biểu hiện rất tinh vi, mình chỉ thấy được nó khi lời đã ra khỏi miệng, chữ đã được viết ra và bấm gửi. và khi cái tôi phát ra mùi thì mình sẽ bị như trên. Và cách hiện tại mình đang làm là:
Khi phát hiện ra thì mình nhận diện nó, ghi nhận lại, chấp nhận tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình nó nổi lên, cho nó được xả ra thoải mái. Sau khi bình tĩnh thì tự động mình có cái nhìn trở lại, lúc này mình thấy mình sáng suốt hơn. Mình truy nguồn nguyên nhân của nó. Xem lại cái xu hướng tư duy của mình. À hóa ra trước giờ mỗi khi có chuyện là thường tư duy theo kiểu nhấn chìm mình thêm luôn. Mình bỗng nhớ đến cái chủ đề trên NCTV, khi người ta tát mình bên má trái thì mình tát mình bên má phải luôn. Giờ nhìn lại thấy mình thật tào lao.
Kể câu chuyện của bạn cho mình nghe đi!