Để cho dễ hình dung mình lấy ví dụ của bản thân mình ra nè.
chồng mình thừa nhận hết iu mình ấy, mà chuyện hết iu này xảy ra 2 năm rồi cơ, nhưng mà mình ko biết, tại mình cứ hớn hở thương người ta thôi, đúng là kiểu khi yêu rồi cũng ko cần đáp lại hay gì, mình ko nhận ra ng ta hết iu luôn ớ. Nhưng mà khi mình biết, ngay tại thời điểm mình nhận được cái xác nhận ““ANH KO YÊU EM NỮA””, cái tình yêu trong mình bị tắt luôn, chời ơi mình vật vã đau khổ mấy tháng nay xong cái mình nhận ra.
- ơ nta đã hết iu 2 năm rồi, nhưng mà tại thời điểm mình biết thì mình mới tính là nta hết iu. Ơ kìa,
- mình bị nhầm lẫn thực tế về thời gian, người ta hết iu là khi nta thừa nhận với mình.
- rồi tự dưng cái biết đó nó trói mình, làm mình chẹt tình yêu lại, mình lại ko vui vẻ, hạnh phúc như thời điểm mình ko biết nữa.
- vậy thì rõ ràng cái zui zẻ hạnh phúc là do mình tự ngăn lại chứ có ai ngăn đâu, cùng 1 thực tế mà, chỉ khác là mình biết hay không biết thôi.
- thấy tới chỗ này cái tháo ra được chút, mình lựa chọn vui vẻ, hạnh phúc, mình cũng lựa chọn cái có lợi để đạt mục tiêu, ko bị giằng xé nữa.
chưa biết cái nhận ra này giải quyết được gốc rễ chưa, tới đâu tính tới đó.