Đó, cái ý chị nói việc không chịu hiểu bản thân là hành xử như vậy á.
Khi mình phát hiện mình có tâm ganh tỵ, lúc này mình thấy ôi, hog dc. Sự khó chịu ko đến từ việc mình ganh tỵ. Vì ganh tỵ là nhu cầu của mình đúng với nhận thức lúc đó của mình.
Sự khó chịu đến từ mình ko muốn mình thấy mình là người có tâm ganh tỵ.
Logic này chị gọi là ko chịu hiểu cho bản thân mình.
Giống như bà mẹ, bả chỉ thấy con bả đòi chơi game, mà bả thấy chơi game là xấu nên bả đập luôn cái laptop của nó, ko cho nó chơi, tịch thu luôn điện thoại của nó nữa, sợ nó chơi trên điện thoại. Chứ bả ko có chịu hiểu xem tại sao con của bả thích chơi game, muốn chơi game.
Thì khi mình chịu và muốn hiểu bản thân rồi, thì chị thấy mình có 2 cách hành xử khi có sự ganh tỵ xuất hiện:
-
Mình thừa nhận bản thân đang ganh tỵ, mình quan tâm mình hỏi xem vì sao mình lại ganh tỵ với người đó? Nhưng phải lắng lòng mình lại, để cho câu trả từ xuất hiện từ trái tim mình nhé, tức là cái thấy thật của mình đó. À, thì ra nó thấy rằng người đó tốt quá, giỏi quá, mà bản thân mình ko có điều đó, khi thấy như vậy thấy mình hog muốn, nên mình muốn ganh tỵ chút cho thoải mái, tức là mình dèm pha người ta, dìm hàng người ta 1 tí đi mà…(Kiểu vậy)
-
Mình để cho sự ganh tỵ diễn ra, mặc nhiên của nó, muốn nói tiếp gì thì nói, muốn cằn nhằn gì đó cũng được, còn mình cứ làm việc của mình. Thế là 1 chặp sau, cơn ganh tỵ nó được thỏa mãn, nó tự qua đi, mất tiêu hồi nào mình ko hay. Kỳ lạ thật.
Cả 2 cách đều là có chấp nhận bản thân mình như thế nào là như thế ấy.
Với cách 1, nếu mình hướng tới sự ko còn ganh tỵ, thì con tim của mình nó cần được nhìn thấy sự vô lý của việc ganh tỵ, cái này phụ thuộc nhiều vào sự mở lòng của con tim với lý trí của mình. Khi con tim mình thấy được sự vô lý của việc ganh tỵ, hoặc nó thấy ra rằng ganh tỵ chỉ là 1 nhu cầu bình thường, hoặc bản thân mình vẫn có thể thỏa mãn mà ko cần sự ganh tỵ; thì khi đó mình sẽ ko có ganh tỵ nữa một cách tự nhiên.
Với cách 2 thì, chị thấy 1 cái rất thoải mái, bản thân chị vẫn làm được việc chị muốn, mà tâm hồn của chị thèm ganh tỵ nó cũng được thỏa mãn, nó kiểu như được ăn.
Và chị thấy 1 cái nữa là, ủa, sao cái tâm ganh tỵ này nó cũng vô thường quá ta, nãy nó có quá trời nè, lẽ ra mình phải nhào vô đó, mình phải làm gì đó với nó. Thì thật ra mình ko cần làm gì cả, chính cái không làm của mình nó mới đúng.
Em thấy có khó hiểu hay vô lý chỗ nào hong nè?