Hôm nay thật tình cờ quá, mình vô nhà thiền lướt lướt chơi thì thấy có cái mục mới tạo là “Nhật ký”, vừa trùng với cái ý nghĩ của mình cách đây vài ngày, mình định bụng sẽ viết nhật ký thực hành của mình trong nhà thiền thì nay nó hiện đúng cái chuyên mục mới này. Nói sao nhỉ? ý nghĩ thì có từ mấy bữa đó nhưng cũng hơi lưỡng lự, liệu có an toàn thật sự không, mình thả ra viết tự do thì nó sẽ ra cái quái quỷ gì bên trong, sợ không? Vì vừa viết mà kiểu vừa canh me thì nó sẽ tuột mất cảm xúc và chẳng còn tính chân thật nữa. Mình đang muốn ghi lại những dòng phản ánh nội tâm của mình chân thật nhất. Để làm gì phải không? nhất thiết phải đưa lên đây không? mà có bị đánh giá thì đã làm sao? mình viết nhiều cho mình mình, chả gửi ai cả, có khi vài dòng, có khi vài trang giấy. Vậy cái mục đích viết lên đây của hôm nay là gì? mình thích, vậy được không, lên thả mình cho đã được không? diễn phải có người coi chứ? tự diễn tự coi chán lắm. Ở đây mình được tự do mà, cùng lắm tuýt còi thì mình nghỉ. Mình sẽ rất là ghê đó. bung xõa một lần thử xem sao, đây là nhà thiền và mình được phép làm điều đó mà.
Mình sẽ ghi cái gì nhỉ? nhật ký luyện tập nè, những cái điều hay ho mà mình nhận ra, những ẩn ức trong lòng mình. Mình cứ hay sợ bị đánh giá, mình sợ lắm, nên viết cái gì, làm cái gì mình cũng phải ngó trước ngó sau. Mình xem đó là những chuẩn mực mà mình phải tuân thủ, thả ra tự do vậy nó ghê lắm. Sao nay nhà thiền lại thêm cái mục nhật ký đúng cái nhu cầu của mình thế? có cần phải dùng lời lẽ cho hay cho đẹp không? hay cứ nói xàm xàm, muốn ra cái gì thì ra. Mình chỉ là người ghi lại thôi nha, đừng can thiệp gì vô cái mạch đó nha.
Bài đầu tiên mình sẽ kể cái gì nhỉ? hôm nay mình không được vui, nhiều chuyện quá, chả vui một tẹo nào. Tối hôm qua mình bị bóng đè, lúc trước mình cũng hay bị nhưng mình được chỉ cách để thoát ra khỏi nó và mình đã thành công, cũng lâu lắm rồi, từ đó giờ rất hiếm khi mình bị lại. Đêm qua thì mình bị mà còn thấy rõ mặt nữa chứ, người ta muốn xâm hại mình, toàn thân mình đã bị khóa chặt, chỉ còn cái miệng mà cố gắng lắm mới la được ú ớ, mình cố gắng chống cự. Khi xưa thì họ chỉ tấn công mình thôi, mình chỉ cần phát ý niệm không hại đến họ, nếu họ muốn chơi thì cứ tự nhiên nhưng đừng phá giấc ngủ của mình, trong một tâm thế rất ôn hòa và không khiêu chiến. Vậy mà mình thoát đó. Lần này họ lại muốn xâm hại mình, mình ghê tởm quá, mình không cho phép điều đó xảy ra với người mình không yêu, đó là điều kinh tởm với mình, vậy nên mình chống ghê lắm, vì cái mặt cứ áp sát vào mặt mình. Sau bao cố gắng mình đã thoát được, chỉ cần mình thức dậy được, mở mắt ra được là ổn. Mà mình mệt quá mệt rồi, nên vừa xong là mình nghiêng vào trong thiếp đi, nhưng không, nó chầu chực tấn công mình nữa, thế là cố gắng để tỉnh, mở mắt thật to nhìn thẳng mặt nó. Sau là mình với cái điện thoại mở kình lên, mình vẫn hay làm vậy với những thế lực bóng đêm. Tà ma nào chả sợ chánh pháp, ok đã mở lên rồi và yên tâm đã được bảo vệ, mình ngủ tới sáng và không bị quấy rầy thêm một lần nào nữa.
Sáng tỉnh ra, mình vẫn lăng xăng cái cú tấn công đêm qua, những lần khác đối với mình thì bình thường nhưng sao lần này lại muốn xâm hại mình? dạo này mình đang gặp chuyện gì mà nó hiện lên cái hình ảnh này? mình đang mất tự chủ nên mới bị tấn công thế phải không? rất khó khăn mình mới thoát ra được, không như những lần trước mình ứng xử ôn hòa, lần này mình phản kháng kịch liệt. Chắc mình đang có vấn đề gì trong tâm nên mới ra cảnh này rồi. Buồn thế nhỉ!
Rồi thêm một chuyện là hôm thứ 3 vừa rồi mình không thực hành mà đi chơi, tự nhiên thấy may mắn vì hợp đồng của mình là hợp đồng trò chơi nên mình cảm thấy dễ chịu, lúc không muốn tập nữa thì tự tin dừng lại. Mình không nói đến tiền, mình chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn với cái tính chất của hợp đồng, nó lại trùng hợp ngẫu nhiên với khóa học đột phá đang diễn ra, một sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế nên đâm ra tâm lý của mình không bị xáo trộn khi tham gia cả 2. Hệ lụy gì không biết nhưng thoải mái cái đã, vui cái đã. Mình đến điện của một cô mà lúc ra về mới biết đó là đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa, à sao trùng hợp thế nhỉ? mình đã có dịp tìm hiểu nó trong 1 lần đi miền Tây thì nay mình gặp đức tin ngay tại SG. Mình chỉ đến chơi thôi nhé, không hề biết trong đó có gì và sẽ như thế nào. Sao giống bị dụ thế nhỉ, cô đó lên xem cho mình, ủa ủa gì vậy? mình không có ý định này, nhưng thôi coi thì cứ coi thôi, mình cũng không phản kháng. Đi đền đài nhiều mình cũng quen rồi. À mà sao lúc làm lễ dâng đèn cho mình thì hai hàng nước mắt mình chảy ra nhỉ? mình chưa từng như thế trước đây khi đến những nơi tâm linh như thế này. Cơ bản mình không có tin, mình theo chơi là chủ yếu, mình kiểu hơi bất ngờ tự nhiên lại khóc nhưng thôi kệ, để nó tuôn ra đi rồi tính. Lúc đó mình quỳ trước bàn thờ Mẫu ấy, rồi cô đọc đến đâu là nước mắt tuôn theo đến đó. Vong nhi tội lỗi đã được cô đặt cho pháp danh và hồi hướng về với Mẹ. Mình cũng hiểu nôm na như thế thôi chứ đi lần đầu mình cũng không biết gì nhiều. Mình rất không muốn khơi lại chuyện này vì mình xem đó là sản phẩm lầm lỡ của thời tuổi trẻ của mình, mình muốn chôn vùi quên lãng coi như sự kiện ấy chưa từng xảy đến với mình. Mình chối bỏ rằng nó đã từng hiện diện trong cuộc đời mình. Lần này xong mình cũng cảm thấy nhẹ lòng. Coi như con cũng đã có nơi nương tựa. Mà thực ra mình cũng chẳng thấy huyền bí gì đâu, mình luyện tập và mình tự để ý, tự quan sát có những sự chuyển hóa nhẹ trong người mình, những vùng tự do nho nhỏ được mở ra, có lẽ lần này do mình đã phần nào gột rửa bớt những niềm tin giới hạn nên mình dễ chấp nhận con hơn. Mình chỉ âm thầm nguyện cho con được an yên ở một cõi khác. Rồi tiếp theo là đến đoạn đọc kinh, đọc hết cuốn kinh đó khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, mình thừa biết trong kinh nghiệm quá khứ của mình, mình hay né những cái hoạt động này trong các buổi lễ, vì thứ nhất đọc không biết để làm gì, thứ 2 là buồn ngủ ghê lắm. Sau đó mình nổi lên cái ý là sao mình không thực hành bằng hình thức này luôn nhỉ? sao lại không? mình nhớ cái bài tập phát âm thanh trong khóa thiền Kamal Yoga ngày trước mình từng học, thật ra mình cũng không có nhu cầu hiểu mình đang đọc cái gì, vậy thì ngồi nhìn chữ phát âm thanh thôi, vậy là mình tỉnh gần như cả buổi đọc kinh, có vài lần mình hơi ngáp ngáp mê mê, nhưng cơ bản là cũng tỉnh táo. Chứ mọi người ai cũng say xưa đọc mà mình ngủ thì kỳ lắm. Bỏ đi càng kỳ hơn, thôi thì tìm cách tự do trong cái hoàn cảnh giới hạn này vậy. Mình phải biến thành môi trường học hết mới được.
Câu chuyện thứ ba trong bài viết này là gì đây, là cái lần mình đi làm thôi miên hồi quy tiền kiếp ấy, à nó không có huyền bí như mình tưởng tượng trước đó nhỉ, tất cả thông tin, hình ảnh hiện ra rất chân thật. Mình biết được thông tin về duyên nghiệp kiếp trước của mình với những người mình quan tâm nó như thế nào, những bài học gì mình đã bỏ dở lúc đó và cần học lại trong kiếp này. Ấn tượng hơn cả là lúc người trị liệu kết nối mình với người đã theo phá mình và kết nối mình với vị thầy tâm linh theo độ mình. Ở trong trạng thái thôi miên thì mình cứ đọc hết tất cả những thông tin mà mình nhìn thấy ra (thông tin có thể là trạng thái cảm xúc, hình ảnh…). Cũng từ cái hôm đó về mình nhìn lại cả quá trình kết nối đó, tự nhiên mình thấy vị thầy tâm linh đó chẳng phải ai khác mà đó chính là mình, rất rõ ràng không thể chối cãi được. Mình đã từng trải nghiệm về một cái mình khác ở trên kia cũng vài lần rồi, nhưng mình từ chối kết nối và đi tiếp, thì cái lần này nó y chang như thế. Còn con quỷ ngàn năm theo hút linh khí của mình đó, giờ nhìn lại cũng chả phải cái gì ngoài mình cả. Mình cảm thấy thật lạ lẫm với cái nhìn mới mẻ này. Nhưng mình chưa đi sâu để tìm tiếp. Dự định là một thời gian nữa mình đi làm tiếp để truy xuất những thông tin khác mà mình muốn biết. vì toàn những lần vô tình xẹt ngang với cái gọi là chính mình đó, mình cũng từ chối thẳng thừng luôn nên chiều giờ mình tìm cách sống lại cái trải nghiệm đó nhưng khó ghê.
Tới đây mình hết cảm xúc rồi, chữ nó hết ra rồi, mình muốn tào lao thiên địa vài ngày xem thế nào! phơi mình ra xem như thế nào, nói vậy chứ chẳng dễ đâu nhé, cái thằng canh gác nó không dễ để mình tự do nhiều thế đâu. Mà cái giống gì thế này, lúc nhìn thấy trong mình có đủ thứ thằng, mỗi thằng diễn một vai, xong đâu đấy lại thấy chính mình là tổng đạo diễn kiêm luôn hết tất cả các vai. Nhưng mà còn mơ hồ, chỉ cảm giác vậy thôi, chỉ một cảm giác là hình như mình phân vai phân luồng ra rồi tự quậy tưng bừng lên thế thôi. Có gì là bí mật đâu chứ? có mỗi cái không muốn với cái nỗi sợ to đùng treo lủng lẳng đó. Nhìn thẳng nhìn xiên cái con khỉ, một mớ hỗn độn đang xoay mòng mòng đây nè. Không lẽ mình chịu thua à, mình phải tìm ra mối manh chứ. lại còn 2 lớp mong muốn nữa, rồi làm sao để kết nối được với cái mong muốn thật của mình. Mà chốt lại một câu là phải thực hành, phải trải nghiệm rồi lần ra cái chỗ sống đó, nghĩ chả ra đâu, ôi thôi nói ra thì nó một nùi như đống bùi nhùi vậy đó. Hôm nay dẹp mẹ cái hình ảnh qua một bên đi, mình là ai mà sợ mất hình ảnh, nói bậy nói bạ thì sao? cũng là vô danh tiểu tốt thôi mà.
Mà cái vụ tranh cãi về tự do vô biên và tự do bị giới hạn bởi oàn cảnh ấy, mịa nó, cãi nhau tức anh ách, như là đại hội của những cái tôi cứ nhao nhao lên vậy đó. Tức thế chứ, ở trong 1 hoàn cảnh thì phải theo luật của hoàn cảnh đó chứ? không lẽ tự do là lấy lửa vào đốt lớp à? mà nó cứ mắc mớ làm sao cái chỗ này? vừa rõ mà vừa chả rõ. Nhưng có cái câu hỏi “thể hiện thì đã sao?” ấy, thấy tự do, thấy đã là được rồi, hôm trước mình phản đối kịch liệt cái quan điểm ấy đấy, vì tự do ở trong lòng mà, sao lại lợi dụng quyền tự do để phá phách chọc ghẹo người khác thế kia? rồi đến khi lớp vào quy củ lại nói mất tự do?.. mà túm lại là cái mắc mớ giữa 2 bên nó nằm ở đâu giờ mình cũng chưa rõ. Mà sao kiểu một hồi mình xuôi xuôi theo, kiểu như họ nói cũng có lý á. Cũng là góp phần cho cái ý định hôm nay mình lên viết tùm lum ở đây. Thả phanh xem nào, kệ cha tí nữa post bài xong cái gì nó lại lúc nhúc trong lòng làm cho mình hối hận, ràng đã để cảm xúc chi phối. Kệ luôn, muốn lên thì cứ lên đi. chấp! Lề lối riết mệt quá, chấp nhận cho mình được phép xấu trong mắt mình và mọi người xem sao.