Quá trình thay đổi bản thân 11.06.2023
Gồm 6 giai đoạn:
- Giai đoạn 1: Những gì diễn ra khi dẫn tới sự khát khao đi tìm sự tự do
- Giai đoạn 2: Thời khắc đi tìm & dẫn tới có sự tự do
- Giai đoạn 3: Những gì diễn ra sau khi có sự tự do
- Giai đoạn 4: Ứng dụng đưa sự tự do vào các bài tập
- Giai đoạn 5: Ứng dụng đưa sự tự do vào trong cuộc sống
- Giai đoạn 6: Nhìn lại các dấu hiệu của sự tự do
—-------------------------------------
- Giai đoạn 1: Những gì diễn ra khi dẫn tới sự khát khao đi tìm sự tự do
Trước đó là những buổi thực hành được trải dài qua các bài tập mà mình đã từng làm: xếp quần áo ít nhất cũng 5,6 buổi; lau bình cũng 9,10 buổi. Có buổi thì buồn ngủ, chán, có buổi thì cũng thấy đã đã hưng phấn, hạnh phúc, thoải mái, bình yên. Có buổi cũng có sự hút vào, chìm trong ấy…Có buổi còn ghê hơn nữa là tự tạo cảm giác xếp đồ mà báo cáo cuối buổi với Anh Quý là hôm nay em xếp đồ lên mây luôn, nó đã đã gì đâu ấy. Nghe xong, Anh Quý nói coi chừng bị ảo tưởng, thì đó là buổi sáng. Trưa mình nằm suy nghĩ, xem lại cái giật mình lại liền: à ha, đúng là ảo tưởng thật, lúc đó mình chán xếp đồ quá nên tự tạo cảm giác hưng phấn như lên mây để tránh né vụ xếp đồ, chán ngay hiện tại này mà đi tìm cảm giác đã hưng phấn ở nơi khác đó là lên mây, chứ không phải ngay tại xếp đồ này. Sau đó, mình xếp đồ lại buổi chiều hạ cánh xuống an toàn không có lên mây nữa nhưng ở dưới đất rồi ấy, nó chỉ là có sự tập trung hơn nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn, thanh thản hơn, không có gò ép mọi thứ như trầm lại nhưng nó cứ sao sao ấy trong người mình, có cái gì đó rất bấp bênh, chông chênh lắm, cảm giác này không chắc chắn và không bảo đảm gì hết cho mình. Chỉ cần khỏi buổi học là mất rồi và buổi sau vào học là gì đó như bắt đầu lại mọi thứ, mỗi buổi học là đi tìm gì ấy chả biết là gì. Cứ đợi buổi học sau Anh Quý kêu gì làm nấy, rồi làm theo thôi chả biết làm vậy để làm gì luôn, thấy có cảm giác à tập trung được lúc này, lúc khác, có lúc thoải mái bình an hơn nhưng nó cứ sao sao ấy, mà chả biết đó là gì. Tuy là có thực hành qua các bài tập nhưng sự mờ mịt và có gì nó cứ chặn trong mình thì cứ đè nặng ấy. Có thể vào buổi thực hành mình đã dùng ý chí vi tế hơn không phải thô đâu nhé, ý chí nhẹ thôi mà chết mới là thê thảm ấy. Vì ý chí mạnh thì còn dễ nhận biết, chứ ý chí nhẹ khó biết lắm luôn và chết êm ái nhẹ nhàng lắm. Gọi là ép nhẹ thôi nên vẫn thực hành bài tập và hoàn thành buổi học ấy rồi đó thì sao đây, nó giúp gì cho mình cũng không biết luôn. Như là một con rôbot đi học mà thôi, kêu gì làm nấy, xong rồi về và qua các buổi là theo hình sin lượn sóng, lúc lên lúc xuống nhấp nhô vậy ấy.
Rồi mình đoán chắc cái bài tập này làm nhiều quá hay sao ấy, Anh Quý cho cho bài tập đồ chữ. Mới nghe nói buổi sau là đồ chữ cái muốn ngủ gục luôn rồi. Nghĩ chết chưa, mới nghe cái buồn ngủ rồi sao mà tới đó thực thực hành được ta. Nên 2 ngày sau đó mới lo tìm cách làm sao cho đừng buồn ngủ chứ không lẽ vào cái ngủ luôn, sao kì vậy ta. Nghĩ tìm cách cho oai vậy chứ thật ra là tìm cách đối phó lại cơn buồn ngủ là nghĩ ra một cách chơi trò chơi game đua xe chạy ngay giữa để không đụng 2 biên thì đồ chữ cho đầu bút lọt vào giữa, đầu bút di chuyển y như là xe chạy vậy đó. Thấy sáng kiến cách này hay ghê luôn và thấy ok rồi. Đúng như dự đoán là quá ok luôn thế là vào tỉnh hẳn liền và đi rất trơn chu, khoẻ nữa, không buồn ngủ luôn, cảm giác rất thích thú và hưng phấn luôn vì đang chơi game mà. Nhưng được 30 phút là tới rồi, cơn buồn ngủ ập tới hoa mắt, nhíu mài, nhíu gì thì cứ sụp mà thôi và rồi gục đầu xuống luôn, xem như xong, thế là cách này hay ghê 30 phút để đối phó lại cơn buồn ngủ, chả có ý nghĩa gì luôn. Tới cuối buổi chia sẻ xong, Anh Quý nói mình đã bị 2 ngày trước là tạo cảm giác, tìm cách để đối phó lại rồi nên vào bài tập là ngủ và đang chạy trốn sợ đối diện với nó. Tới buổi này mình hoang mang và thật sự rối, thấy thời gian vừa qua các bài tập thực hành của mình nhìn lại thấy mệt mỏi ghê và cứ cách 2 ngày là thực hành nhưng rồi xong bài tập ấy, có chút tập trung hơn ép mình hơn, rồi ý chí hơn hay sao? Rối và rối thôi à! Mờ mịt! Sau đó, Anh Quý gửi 2 bài tự do của bạn Châu để mình đọc xem thế nào. Mình đọc qua loa cho có rồi báo cáo tổng kết lại nội dung có gì chứ không có chút cảm nhận gì luôn. Anh Quý nói tôi đâu cần Thầy báo cáo tổng kết lại cho tui, mà là Thầy đọc xong có liên hệ gì với mình hay không, có cảm nhận gì hay không ấy chứ! Thật ra, lúc ấy mình có 1 mặc định và sợ đọc sẽ bị nhiễm nội dung của bạn vào mình rồi lấy thành của mình, nói lại và mình không có nhận ra gì hết. Nhưng rồi qua loa đọc lại để báo cáo cũng đâu có ý nghĩa gì đâu. Nên sau đó, mình thôi vào đọc kỹ lại bạn ấy nói gì cái đã, có nhiễm có dính kệ bà nó luôn. Giờ đọc, tìm hiểu xem bạn ấy nói gì thế nào trước đi rồi hãy tính tiếp, chứ cứ sợ, cứ nhiễm, cứ sợ dính hoài rồi không đọc tìm hiểu gì thêm nữa thành ngu thêm luôn, mà lại lì nữa chứ, câu thường nói vui là:”Ngu mà còn lì hiii". Sau đó, mình vào đọc kỹ lại đoạn Anh Quý gửi thì lần này thấy khác hơn: bạn mô tả lại quá trình bạn đi tìm sự tự do và bạn rà từng khu vực chứ không phải là đã biết tự do là gì rồi đâu. Xem lại thấy mình chưa có cái này mà đôi lúc đọc xong thấy tự ti nữa. Ủa lạ thật, đọc ngừoi ta thấy có sự nhận ra thì mình không có nổ lực đi tìm chứ vậy mà lúc ấy mình có lúc đọc thấy không có tâm đi tìm như bạn, rà soát rồi an toàn chỗ nào bạn mở tự do chỗ ấy, mình đọc mà cứ như đơ đơ vậy ấy, cũng mờ mịt luôn. Anh Quý gửi thêm một bài của đoạn của Thiền Sư, khi học trò có sự nhận ra về Ông Chủ thì tâm thế của vị học trò khác hẳn, đối đáp với Thầy như ngang hàng, như có sự thoát ra từ bên trong gì ấy, tâm thế khác hẳn liền. Mình có cảm nhận đó nhưng nó vẫn mờ mịt với mình và vẫn mông lung thế nào ấy, cũng không biết sao, nó vẫn rối và cũng không biết học thế nào nữa, nhìn vào bên trong mình cũng không thấy được gì, hoang mang lắm luôn. Nói mình học chứ lúc đó chả biết là để học gì. Anh Quý hỏi mình thêm vài câu hỏi, mà càng hỏi mình càng rối thêm và không trả lời gì được hết. Cảm nhận lúc ấy như bế tắc luôn, nổi lên những suy nghĩ trong đầu rất nhiều: nản có, chán có, nó cứ hoang mang, rồi rối rắm, không biết học và làm như thế nào nữa hết. Rồi mình nói với Anh Quý là mình hoang mang và rối lắm, cũng không biết học thế nào và cũng không biết sẽ bắt đầu từ đâu luôn, mờ mịt lắm. Anh Quý hỏi mình: khoá học này mục tiêu là gì, mình cũng ngơ ngơ luôn & đứng hình thôi à, chứ có biết đâu. Sau đó, bắt đầu có 1 chút tia sáng cuối con đường khi Anh Quý nói mục tiêu của khoá học này cần đạt được đó chính là: “sự tự do”, nhưng trước nhất để đạt được mục tiêu này thì xem lại cái vòng đầu tiên đó là: “Tự quyết theo ý mình, tự chịu trách nhiệm", nói mình sẽ bắt đầu từ đây nhé! Sau câu nói ấy, như có tia hi vọng hơn, có hướng sáng hơn với mình, nó mới bắt đầu là có mục tiêu cụ thể, có hướng đi với mình & mình cảm nhận có sự thiết lập mục tiêu ở bên trong mình ngay lúc ấy luôn. Sau buổi học đó về, lòng như được cởi mở hơn ấy, dù chưa biết mình học tiếp có nhận, sáng ra gì hay không? Nhưng trong lòng cứ lâng lâng và vui lắm sau âý vậy, vì ít ra giờ có mục tiêu cụ thể mình cần đạt được trong lúc này chứ không phải đi lang bang như mấy bữa trước nữa. Mình nghĩ vậy giờ sẽ bắt đầu đi tìm sự tự do cho chính mình thôi. Nhưng tìm ở đâu, tìm bằng cách nào, thì lại mờ mịt tiếp. Như nếu như cách cũ mình học và cứ thực hành như thời gian qua mình thấy không ổn lắm và cứ lên lên xuống xuống như lục bình thì mình không muốn làm lại như vậy nữa rồi! Nên mình bắt đầu xem lại bài Anh Quý gửi về sự đi tìm tự do của Châu và bạn ấy rà từng vùng, khu vực mà bạn thấy an toàn và mở vùng tự do ra như dạng là cho phép mình được tự do ấy vậy. Nhưng trước đó là bạn thấy bạn làm gì cũng không thấy tự do gì hết à! Nên mình cũng nghỉ hay là mình đi rà lại xem thế nào ta, vì mình làm gì cũng không thấy tự do gì hết mà hiii Nghỉ vậy thôi, chứ cũng chưa có ra gì hết và làm gì. Sau đó, trong thời gian nghỉ lễ 30/4 & 1/5 mình cứ nghĩ về vụ sự cảm nhận của mình bên trong không cảm thấy tự do và rồi mình nhìn lại một quá trình diễn ra dài và rất lâu lắm từ khi mình rời khỏi Thiền Viện, mình đã sống vô trách nhiệm, giao phó cuộc đời của mình cho Anh Quý quyết định, kêu gì làm nấy, dù đó là công việc hay cả lẫn sự tu học phát triển bản thân cũng vậy luôn. Thấy hết sức vô lí gì đâu ấy, rồi sau này qua làm ở IMAS & KORO thì mình lại giao phó công việc và sự tu học của mình cho Đăng luôn, dạng giống như robot vậy ấy. Cảm nhận ngay lúc ấy bên trong mình là một sự nhìn nhận về mình hết sức là vô lí và thấy mình vô trách nhiệm với cuộc đời của mình hết sức luôn. Thế là trong đầu nó lại tuôn ra hàng loạt câu nói tự khởi lên: cuộc đời mình, thì mình phải chịu trách nhiệm chứ, sao lại giao phó cho người khác được. Những gì mình đã tạo ra trước đây thì chính mình sẽ phải chịu trách nhiệm chứ ai đâu chịu dùm mình được đâu. Và rồi tới cái việc học của mình và cả đến công việc hiện tại của mình thì chính mình là người chịu trách nhiệm chứ sao phải đợi chờ, trông mong kết quả gì ấy mà mình không làm gì hết, đợi học từng buổi có bài tập rồi làm theo như một con robot cho từng buổi học thì có ích lợi gì cho mình hay không. Mình học cho mình và bản thân mình muốn gì thì hãy đi làm và thực hiện nó chứ, sao lại phải cứ trông chờ vậy. Công việc mình làm muốn tốt hơn sao lại cứ phải đợi trông chờ ai đó giao công việc để làm mà tại sao lại không phải chủ động đi làm và chủ động đi giải quyết nó ha? Thời điểm này, bên trong mình nó lạ lắm, nó cứ bứt rứt khó chịu sao ấy, muốn bung thoát ra cái gì cũng không biết, không muốn mình cứ như vậy mãi, cũng không muốn chịu ngồi yên trông chờ hay mai rủi giao phó cho số phận. Mình cảm nhận một sự quay về chính mình, nhìn vào mình nhiều hơn, chịu trách nhiệm với mình & với chính cuộc đời của mình, nó có cảm nhận bên trong mình là vậy, nhưng làm gì cũng chưa biết thế nào, chỉ là có sự cảm nhận nội tâm mình đang có những diễn ra như vây mà thôi. Trong 1 buổi tối học sau khi nghỉ lễ mấy ngày, Anh Quý có nói với chị Trang là thông thường những người học Thiền rất dễ được cái chỗ bình an, hạnh phúc đó nhưng đó chưa phải là tự do. Ngay câu nói ấy mình sực tỉnh liền, à mình cũng vậy nè: có sự bình an ấy, có hạnh phúc ấy, có sự thoải mái an lạc ấy. Nhưng sao vẫn không cảm thấy tự do là gì. Và cũng trong đêm hôm ấy mình cứ trằn trọc miết, vậy tự do ở đây là gì ta, mình không cảm nhận mình có tự do & đi tìm tự do bằng cách nào đây? Câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu óc mình vậy ấy qua tới đi làm ngày hôm sau thỉnh thoảng nó cứ khởi lên & khởi lên miết trong ngày và thôi thúc mình muốn đi tìm cho bằng được sự tự do trong mình là cái quái gì vậy?
Vào buổi học sau và cũng là buổi học đầu tiên mà mình bắt đầu thay đổi cách học lại từ bây giờ! Mình không muốn làm bài thực hành tiếp tục nào nữa hết, mà ngồi dựa tường 1 chút nhìn lại vào bên trong mình, cảm nhận có cái gì đó chèn chèn ép ép và không thoải mái lắm, nên mình đứng lên nhìn ra cửa sổ có ga tàu sắp chạy, hành khách đang lên tàu chuẩn bị đi, mình nhìn theo và cảm nhận bên trong mình cũng y vậy, có gì đó chèn bên trong và không thoải mái. Anh Quý có hỏi mình lúc ấy là buổi học này làm gì, mình kể lại nãy giờ em ngồi và đi tới lui thấy cứ chèn ép sao ấy, em muốn đi tìm sự tự do của mình. Thì Anh Quý hỏi dấu hiêụ nào cho thấy mình muốn đi tìm sự tự do. Mình trả lời, đầu tiên em không thoả mãn với hạnh phúc, bình an, thoải mái mà trước đây e đã từng có, nhưng trong em không cảm thấy tự do & bây giờ e muốn đi tìm sự tự do cho chính mình. Anh Quý nói: chưa thoã mãn phải không? Dạ Anh, em chưa thoã mãn, nhưng bây giờ em cũng không biết sẽ đi tìm ở đâu nữa, chỉ là em mới nhìn lại và cảm nhận ngồi dựa tường, nhìn ra ga tàu thấy có gì đó chèn và không thoải mái, nên giờ em xin Anh đi ra ngoài sân ga trước cho thoải mái và em vẫn mục tiêu là đi tìm sự tự do là gì? Anh Quý ok nên mình rời khỏi căn phòng học & đi ra sân ga tàu.
Vừa ra sân ga, mình cảm thấy đói bụng, thèm ăn, nên mình đi mua bánh ăn và lại ngồi chỗ ghế hành khách ngồi chờ tàu đi. Mua ăn xong, mình muốn nằm trên ghế cho đã thì quá đã luôn, mặc kệ xung quanh ai đi qua lại cũng dc , việc mình nằm là cứ nằm thôi. Ôi chu cha, nằm xuống thì đã, ngồi lên thấy mọi người có cảm nhận nhìn mình cái thục lại liền và đóng mình lại liền nha! Khi mình nằm nhìn lên trần nhà thì quá đã luôn nhưng ngồi dây cảm nhận như moi người nhìn mình cái thu mình lại ngay, nó cứ diễn ra như vậy gần tới 9h tối hết chuyến tàu cuối cùng thì nhân viên ga dọn dẹp và bắt đầu nghỉ thì mình mới đi vào lớp học lại. Đoạn giữa nằm và ngồi dậy, nó có 2 trạng thái khác nhau làm mình cứ suy nghĩ mãi chỗ ấy, cũng không biết thế nào luôn. Cảm nhận có chèn, có thu mình lại khi có cảm giác là ai nhìn mình gì ấy nhưng thật ra họ có nhìn hay không thì minhg lại không biết. Tuy nhiên vẫn có cảm giác ấy trong mình. Và hôm sau, sáng vào công ty thì có ghé ngang cửa công ty tín hiệu bên Ga tàu, thì mình đi ngang mình nhìn có anh nhân viên bên ấy nhìn mình và mình cũng nhìn lại. Lúc ấy, mình thắc mắc ủa vậy ai nhìn ai ta, nếu mình không nhìn bạn ấy thì làm sao biết là bạn ấy nhìn mình. vậy rốt cuộc thật ra là chính mình nhìn chứ sao chắc là bạn ấy nhìn mình. Vì mình nghĩ bạn ấy nhìn mình nhưng thật ra lỡ bạn ấy đang nhìn ra cửa, nhìn ra không gian, nhìn ra sân thì sao? Chứ không phải là nhìn mình nhưng chính xác là mình nhìn bạn mới có nghĩ là bạn nhìn mình hay lỡ nhìn chỗ khác chứ. Và lúc ấy mình link lại chỗ tối qua mà mình có cảm nhận ngừoi ta nhìn mình, nhiều khi họ đang nhìn gì đó chứ ai đâu rảnh quan tâm nhìn mình. Nhưng rõ ràng là mình đã nhìn mọi người xung quanh là có thật trong cảm nhận của mình mà hii Nên vấn đề mà mình cho rằng người ta ở bên trong ga chờ tàu nhìn mình là không đúng lắm mà mình nhìn mọi người rồi tự thu lại thì đúng hơn. Lúc đó mình nghĩ mọi thứ là do mình phóng chiếu ra thì phải rồi được gán ghép trên các đối tượng hình ảnh ra bên ngoài, rồi mình quên là do mình phóng chiếu ra mà lại nghĩ nó là do bên ngoài, không phụ thuộc vào mình chứ thật ra là do sự hoạt động bên trong của mình thế nào ấy mà nó lại phóng chiếu ra thế này, mình có miên man nghĩ như dang nó lên theo vọng tưởng rồi nghĩ rồi cứ trôi theo các dạng vọng niệm như vậy ấy…
Hôm sau trên đường chở con đi học, rồi như dạng vọng tưởng khởi lên là mình nhận thấy mình có niềm tin sẽ thấy được các vấn đề bên trong nội tâm của mình & sẽ tháo gỡ được nó, vì nó khởi lên từ cảm nhận bên trong mình. Mà bên trong mình khởi lên tức là nó có thì nó mới khởi lên. Cái mình thấy bên ngoài là khởi lên, vậy còn cái bên trong mà nó có rồi khởi lên nữa. Thì truy sẽ ra, tìm sẽ thấy chỉ là mình có muốn tìm hay không thôi & lần này mình lại có niềm tin rất mãnh liệt về chỗ này. Mình có một ví dụ về chỗ này như: trong nhà mình có một phòng kho lâu rồi không dọn dẹp và tối om, trong đó có một chìa khoá để quên trong ấy. Chìa khoá có trong đó, thì việc dọn dẹp vệ sinh và thắp đèn sáng lên, quét dọn lần mò tìm miết thì chắc chắn thế nào cũng sẽ tìm ra mà thôi. Nó lạ hơn sao lần này cũng nói nhìn vào bên trong mình như đã bao lần khác thôi nhưng lần này lại có niềm tin là mình nhìn vào được, làm được cái việc là nhìn vào bên trong mình. Nhưng vì sao lần này lại có niềm tin đó thì mình vẫn không biết tại sao luôn à hiii!
Trong buổi học tối hôm đó, Anh Quý có nói mình kể về sự tự chứng của mình trong lớp nghe từ khi nào cho tới bây giờ và kí ức của mình chỉ là lưu lại nói về nó là vậy. Như trước đây mình ngại nói về nó có mọi người biết về mình nhưng lần này mình nói mà không ngại với mọi người hay chê mình này nọ, hay chính mình thấy mình tệ mà nói về nó như là 1 sự kiện đã diễn ra trước đây mà thôi. Thì cũng chính đêm hôm ấy, ngủ gần rạng sáng, mình có một giấc mơ mà lâu lắm rồi mới có một cảm giác mơ như vậy. Trước đây trong Thiền Viện mình thường lắm có mơ dạng như này. Nằm mơ thấy Anh Quý và mọi người rất đông tầm 15 người đang ngồi ăn bánh snac bắp, Châu đưa Anh Quý 1 nắm bắp nhưng khi thông thường thì Anh Quý xoè lòng bàn tay phải ra lấy ăn nhưng lần này lại xoè mặt lưng của bàn tay phải ra và lật qua lật lại không cầm lấy bánh, rồi vài lần mới cầm. Ôi thôi mình mắc cười ghê luôn và khoái chí nữa. Vì nó trổi dậy của cái thời mình và Thầy Phổ Nguyện chơi cái trò dị thường, nghịch thường này khi trình bày về tác dụng của Ông Chủ được đưa ra.
Sau đó, Anh Quý quay qua cầm bánh ném cho mình và ngước mặt lên, mình cừoi hahaaa rồi chụp bánh, giơ tay qua lại & nó đã, sướng gì đâu ấy. Giật mình dậy cũng đã sáng rồi nhưng cảm giác thế nào ta như là được nhẹ lòng sau ấy và cảm giác thấy vui vui lạ lắm như đứa bé nó đang kiếm tìm gì đó mà được bánh ăn ngon, được quà ai tặng rồi khoái chí chạy đi cười & khoe mọi người vậy ấy.
- Giai đoạn 2: Thời khắc đi tìm & dẫn tới có sự tự do
Vào buổi học tiếp theo, sau gần 1 tuần thì nay không có Anh Quý vào và hỏi chuyện mình như trước khi vào lớp học nữa. Nên mình cứ tiếp tục là rà lại chỗ hôm trước ở ga mà mình đã nằm và ngồi dây lại có sự khác nhau ấy. Dù hôm nay Anh Quý có hỏi mình hôm nay thế nào, thì mình vẫn muốn xin đi ra ga và tìm câu trả lời: đi tìm sự tự do cho chính mình. Mình ra lại chỗ đó, cũng ngồi xuống và rất đông người nhưng mình chọn chỗ ngồi cuối cùng, rồi ngồi xuống và mình nhìn lên mọi người, phát hiện vẫn có cái chặn gì ấy trong người và không làm mình có cảm giác tự do vậy ta. Dù là đâu có ai nhìn mình gì nữa đâu, cái chặn này nó ở trong mình mà ra, chứ không phải là ai nhìn, nói gì mình hết à. Mình thử tiếp theo là nằm xuống thì có cảm giác đã, thoải mái và dễ chịu lắm luôn, rất sướng nhưng sao nó không có cảm giác tự do à! Nên mình thử tiếp ngồi dây thì cảm giác ấy vẫn còn, thoải mái, sướng, dễ chịu nhưng cảm giác tự do thì vẫn không có. Sau đó, mình nằm xuống và ngồi lên mấy lần qua lại cũng vậy. Vẫn có gì chặn lại bên trong mình chứ không phải ai nhìn hay đánh giá gì mình hết. Mà là 1 cái chặn bên trong mà mình nhận thấy là mình chặn chứ không phải ai chặn hay ai chèn ép gì mình hết trơn. Nhưng sao mà mình lại chặn vậy thì chả biết luôn? Thấy nằm lên xuống hoài vẫn chưa ra gì hết thêm, nên mình muốn đi vòng sân ga và vào công ty thử xem nó thế nào và đi tìm tiếp khi ở trong phòng thôi. Vào công ty mình nằm thả tay chân ra bung lụa cho đã nhưng vẫn chưa có cảm giác tự do, mà đã sướng thì có và thoải mái à. Sau đó, mình ra ban công nhìn ra cửa sổ về tàu sắp chạy và nhìn rất lâu về nó, rồi mình tự hỏi: cảm giác tự do, trước đây mình đã có bao giờ hay chưa ta, mà sao làm gì cũng không thấy tự do mà toàn thấy chặn không à, xả cái chặn này ra là xả thế nào đây, bí & không biết sao luôn? Nhưng mình cảm nhận cái chặn này là ép mình lại, bó mình lại, không cho mình tự do mà nhìn về hướng tiêu cực, tự ti, thấy mình thấp kém không đáng được tự do hạnh phúc. Mình bắt đầu ngồi và nhớ lại từng chặng đã qua trước đây, lúc học ở proself mình chưa có cái cảm giác tự do là gì. Rồi nhớ lại lúc ở Trí Đức xây dựng 2 năm cũng chưa thấy có tự do nữa. Ở Thường Chiếu gần 10 năm làm việc vẫn chưa thấy có, mà thấy là làm việc và có cảm giác bình yên, an lạc thì có. Sau đó mình lui tới thời điểm đoạn chưa làm ban chức sự mà lúc ấy mới xuất gia đoạn mình và Thầy Phổ Nguyện trình nhau về ông chủ. Mình gặp Thầy giơ tay và Thầy đưa chân, rồi lắc đầu, mình múa tay lại. Lúc ấy tay mình đang cầm cuộn giấy vo vo mình đưa lên mình và nhìn sang tàu là anh nhân viên đang đứng đợi khách tới đưa vé lên tàu, mình bật cừoi ồ ồ và cùng trình bày chỗ ông chủ với Anh nhân viên như Thầy Phổ Nguyện với mình. Một cảm giác tuột mất hẳn cái chèn đó luôn, cái đè nặng mất hẳn luôn mà là một cảm giác được giải phóng thì đúng hơn, ngập ngàn sự hạnh phúc, tự do và nó tuôn trào tình yêu thương, mình vui mà rất vui luôn, mình cứ trình với anh nhân viên đó và rồi 1 cô nhân viên nữa mình lại trình tiếp chỗ mình thấy nữa. Thấy 2 người người, nhưng phải là họ làm hành động ấy có ý nghĩa gì mà nằm ở chỗ mình thấy, cái tác dụng thấy nơi mình, rồi tác dụng nghe mình nghe âm thanh của tàu nổ máy, mình nhìn sang cái ghế đá cũng thấy vui, rồi cái cây cũng rất vui, mọi thứ cảnh vật xung quanh nó kg còn là cảnh vật nữa mà nó là tác dụng thấy nghe của mình. Mình thấy tràn ngập tình yêu thương nó tuôn chảy và thấy mình to lớn lắm, kg hề nhỏ bé tự ti, không hề yếu kém hay mặc cảm gì lúc ấy nó rất lạ và chuyển biến qua trạng thái này rất nhanh & rất nhanh luôn, sau đó là trạng thái mà mình thấy yêu các cảnh vật mà hơn, mình nhìn thấy những âm thanh xung quanh mình nó ở nơi mình, nó là tác dụng của thấy, nghe và đang hiện hữu, tồn tại với mình & đang đều trình bày, chỉ dạy và trò chuyện cùng mình vậy. Sau đó, tàu chạy đi mình tiếp tục trình và mình lại sống chỗ ấy tiếp và lại đối đáp trình nhau với: cái bàn, ghế, cây, tủ ở trong phòng nữa mọi thứ như đáng iu hơn, đẹp hơn và rất thân thương, đáng quý với mình vậy.
Sau cuối buổi hết giờ, Anh Quý chưa vào zoom nên có thời gian mình nằm bung xoã tay chân cho đã luôn hiii với một điều lạ hơn nữa là lúc ấy nhớ về các sự kiện trước đây mình uất ức hồi ở Thiền Viện và mấy lần mình xin nghỉ ở Koro luôn. Khi nhớ tới các sự kiện đó nó như tắm mát của dòng suối này mà mọi thứ tự hoá giải, tự đẩy lùi, tự biến mất vậy ấy. Thay vào đó làm sao đó, nó nhẹ nhàng, hưng phấn, tràn đầy năng lượng và ấm ấp vậy đó. Những sự tổn thương mà mình nghĩ về trước đây, thấy mình tội nghiệp đáng thương nó không hề có nữa mà là yêu thương bản thân hơn, trân quý bản thân hơn, cảm giác nhiều năng lượng hơn và cuộc sống nó tràn đầy sự tưoi đẹp chứ không phải u buồn và không biết làm gì như bao ngày trước đó. Tự nằm và cười 1 mình, mọi thứ như đều cười với mình vậy. Một cảm giác như được tỉnh dậy sau gần 23 năm đã ngủ vùi, chìm sâu & lâu như chưa bao giờ được thức dậy vậy
- Giai đoạn 3: Những gì diễn ra sau khi có sự tự do
Vài hôm sau, Anh Quý có hỏi mình: “Cái điều Thầy nhận ra & chuyển là gì vậy, có biết không?
À ha, lúc đó đúng là nó diễn ra nhanh thật, đi 1 cái lèo luôn từ trạng thái cảm nhận bên trong có gì đó chèn ép, bức bối bên trong mình, rồi chuyển sang trạng thái rà tìm và rà trúng mạch thì ôi thôi nó phá vỡ và giải phóng đi 1 cái ào luôn vậy đó. Giờ tua lại đoạn ấy, nó có nguyên nhân chứ đâu khơi khơi mà bung ra mạnh vậy. Nhưng rõ ràng lần trước cũng có nằm mơ vụ Anh Quý giơ bánh lên nhưng chỉ là vui, khoái chí lắm và cũng có cởi nhẹ lớp phần nào ấy nhưng lần này mình gọi là bung ra, vỡ đập cũng dạng vậy nè hiii. Lúc ấy mình nhớ lại tác dụng nơi mình, mình không phải là cái thân này, mình không phải là những sự tổn thương, nổi đau, nổi buồn đó, mình không phải là những sự bị chèn ép đó, mình không phải là những sự bức bối, bực tức ấy.
Anh Quý hỏi tiếp mình. Vậy sự khác nhau giữa lúc trình bày với Thầy Phổ Nguyện và nhớ lại bây giờ khác nhau chỗ nào?
Mình thấy lúc trình bày với Thầy Phổ Nguyện thì không có cái cảm giác giải phóng tự do này. Nhưng bây giờ thì lại có sự giải phóng tự do à!
Bắt đầu mình rà lại hồi xưa khi gặp Thầy Phổ Nguyện thì mình nhớ tác dụng khi có Thầy PN, biết là Thầy có biết cái này, nên mình mới đưa ra chỗ sống này. Bên trong mình lúc ấy có một cái biết ngầm về chỗ Thầy biết cái này, nên mình mới tác ý đưa chỗ sống này ra là vậy. Mình tự giới hạn mình sống chỉ với Thầy PN mà thôi, còn người khác mình nghỉ có biết đâu mà trình sống chỗ này, TV gần 200 người, mà gặp Thầy PN mới nhớ mà trình, mà sống còn lại mình bị trôi và quên mất tiêu rồi, vì có trình với ai nữa đâu mà nhớ hiiii. Nhìn lại lúc ấy, thấy mình cho phép mình sống với Ông chủ với người nào đó mà mình biết, là họ có biết tới Ông chủ, thì mình trình và sống trong đó nên bị giới hạn chỗ này và nếu ít gặp người mà mình nghĩ là biết, mình sẽ ít có cơ hội sống trong đó lâu ngày thành kí ức nè và cứ nghĩ là mình đã vẫn sống trong đó, chứ thật ra là đã rời xa chỗ sống đó rồi. Và mình nhận thấy chỗ sống như vậy phụ thuộc vào mình đã biết người đó có chỗ sống giống mình mới được, nếu họ có sống trong đó mà mình không biết được thành ra là mình cũng không sống trong đó luôn rồi. Còn ở thời điểm này, nhớ tới Ông chủ & giải phóng có sự tự do thì khi nhớ tới Ông chủ, thấy tác dụng với mọi người dù đó là ai, nhưng chủ yếu ở nơi mình. Sống trong chỗ là mình trình đưa ra, dù đó là ai, bất cứ ai cũng vậy không quan trọng. Lúc nhớ lại nhận ra khi đó mình còn vo cuộn giấy và trình Ông chủ với Anh nhân viên & cô nhân viên soát vé trước khi lên ga tàu nữa, rồi tới tàu chạy qua tầm mắt, tới nhìn cây cỏ, nhìn hoa lá, ghế đá…ngay lúc ấy nó không có giới hạn như trước đây chỉ có Thầy Phổ Nguyện là biết thôi, mà mọi thứ mình đang trình Ông chủ và mọi thứ đang trình với mình luôn. Chứ không phải là họ có biết hay không, cỏ cây hoa lá có biết cái này hay không hiiii. Thời điểm ấy mình thấy là mình cho phép mình sống trọn vẹn với mình, ở nơi mình, và sống là ở nơi mình sống chứ không phải người khác hay cảnh vật bên ngoài đem tới cho mịnh.
Câu chuyện vô tình nhìn lại, phát hiện ra vùng hoạt động mà mình tạm gọi là vùng hoạt động của khẩu hành.
1 buổi trưa khi nhóm Founder đang ăn trưa thì Tâm có vào giữa chừng nghe Anh Quý hỏi mình: “sự khác nhau của sự nhận ra đó là gì, khi lúc ấy cũng là nhớ OC khi gặp Thầy PN và bây giờ cũng là nhớ OC thì lại có sự tự do?” Nhưng khi Tâm vào, thì chỉ nghe có câu:
“Sự khác nhau của sự nhận ra đó là gì”
Thì khoảng sau đó tầm chiều 4h, Tâm có hỏi mình là: “ủa Thầy nhận ra gì hả?"
Mình nói là nhận ra quyết toán thuế. Tâm nói Thầy trả lời có đúng câu hỏi không vậy? Mình nói, đúng câu hỏi. Tâm hỏi lại: câu hỏi của em, hỏi Thầy là gì? Mình nói: ủa Anh sao lại phải đi trả lời câu hỏi của em vậy?
Tâm nói thì em muốn hỏi xem khi nghe Anh Quý hỏi Thầy: là Thầy nhận ra gì hả?"
Thì Anh đã trả lời rồi ấy: là nhận ra quyết toán thuế
Tâm nói: ủa sao hỏi nhận ra gì thì lại nhận ra là quyết toán thuế vậy? Mà không phải là sự phát triển bản thân?
Mình nói: có phải là ý em hỏi vậy là anh tự biết để trả lời là ptbt, tu tập theo như ý em nghĩ phải không? Em muốn hỏi gì phải nói rõ ra chứ, chứ anh nghe câu ấy anh hiểu là vậy ấy?
Tâm ok hỏi lại là: Thầy nhận ra gì trong phát triển bản thân hả?
Mình lúc ấy kể lại là 1 lần học, đi tìm sự tự do mình không biết tìm thế nào là mình đi ra chỗ ga tau lửa, mình ngồi & rà lại từng chỗ trải qua trước đây của mình có bao giờ mình có sự tự do hay chưa…
Đang kể giữa chừng thì mọi người vào họp tiếp còn dang dỡ
Sau buổi đó về, mình ngồi nhớ lại trải nghiệm lúc nói chuyện ấy. Sự tự do trong mình cả buổi nói chuyện ấy xuyên suốt đều có sự tự do nói năng thoái mái, muốn nói gì thì cứ nói trong ấy nhưng sao mà khi nói ra mình thấy có 2 sự khác nhau trong cách nói ra của mình vậy ta.
Lúc đầu mình thấy là mình muốn nói gì thì nói à, nói tự do, nói thoải mái, miễn mình tự do thì mình muốn nói gì thì nói thôi. Nhưng sao đó, mình lại nói theo câu hỏi và trả lời đúng câu hỏi đưa ra. Cũng là nói, cũng là sự tự do, nhưng rõ ràng là 2 cách nói, 2 cách sống trong vùng tự do của nói này. Trong sự tự do, muốn nói thì nói thì nói bất cần, nói gì cũng được, nhưng mình cảm nhận là nó có 1 cái vẫn có bị giới hạn đó là sự tự do muốn nói gì thì nói y như sự tự do của vùng thân hoạt động tự do. Nhưng trong sự tụ do, mà nói theo câu hỏi, theo quy tắc, luật lệ thì mình vẫn nói trong sự tự do nhưng rõ ràng là nó có một sự thoát ra nhiều hơn, vùng hoạt động nó rộng hơn y như vùng của thân mà đi vào cái bài tập thu hẹp vùng hoạt động của thân lại vậy! Và vùng hoạt động của Ý mình có cảm nhận, có sự hoạt động của ý nghĩ tự do, rồi có ý mà liên quan vào các đề mục, đối tượng như: Vd: Ta là ai? Mdcd? Bát Chánh đạo?..Ôi cái đầu của mình nó như được kích hoạt lại vậy thì phải, nó tuôn ra mà viết mỏi tay luôn và nhìn lại nhiều vấn đề như được sống trở lại với khoảng 2 năm đầu ở Thiền Viện và lần này lại có nhiều cái khác hơn ghê nè!
- Giai đoạn 4: Ứng dụng đưa sự tự do vào các bài tập
Vào một buổi sáng, ăn hủ tiếu gần công ty, mình nhìn lên bầu trời xa xăm và rồi ý nghĩ khởi lên như 1 dạng vọng tưởng tự khởi lên ấy vậy: tự do là bên trong, là sự giải phóng của tâm hồn mà, thì nó đâu phụ thuộc vào những cái bên ngoài của mình đâu ta, nó đâu phụ thuộc vào ngoại cảnh bên ngoài. Sau đó, mình liền nhớ lại các bài tập mà Anh Quý vẽ các vòng tròn bài tập mở rộng ra, tức vùng tự do được mở rộng ra nhưng các thao tác tay chân thì thu hẹp lại dần tới ngồi 1 chỗ luôn. Từ các bài tập tự quyết theo ý mình, tự chịu trách nhiệm… tới đồ chữ, xếp quần áo, lau bình. Mình nhận ra các bài tập đều có chung 1 bản chất chính là sự tự do bên trong mình không phù thuộc và tay chân hay hoàn cảnh bên ngoài, nên khi vào làm bài tập mình đi 1 lèo luôn qua hết các bài tập 1 lần à và cảm nhận như đang chơi với nó vậy và đang tận hưởng cũng được luôn với các bài tập ấy. Nó không còn là bài tập để thực hành nữa, mà nó là chính mình đang sống, đang tận hưởng với sự tự do của chính mình trong từng giây phút ấy vậy.
Hôm nay Anh Quý cho bài tập là ngồi quán hơi thở và mình ok Anh xong rồi vào làm. Mình thấy ngồi để quán hơi thở thì để cho tập trung hơn và xuyên suốt, mình lấy bồ đoàn, toạ cụ ngồi chéo chân lại và để 2 ngón cái chạm vào nhau, ngồi trên bồ đoàn làm lưng mình cũng thẳng & xong rồi, thì việc còn lại là quán hơi thở thôi à hiii Trạng thái tự do lúc này nó cũng y như 3 bài tập trước của mình đã từng làm là đồ chữ, xếp quần áo, lau bình là trước khi mình thực hiện bài tập này thì rất lạ là mình biết được là sẽ vào được luôn và sẽ đi suốt 3h đồng hồ ở trong tự do luôn. Tuy là ngồi quán hơi thở nhưng cái nền nó vẫn là sự tự do & đưa sự tự do vào các hoạt động về thân thu hẹp lại, làm rõ hơn sự tự do nó không giới hạn và phụ thuộc vào các hoạt động bên ngoài mà nó là sự tự do của tâm hồn, tình yêu thương và sự ấm áp. Từ sự tự do này mà khi đưa vào bài tập ngồi quán hơi thở mình cũng có cảm nhận vậy, hơi thở của mình nó càng ngày càng sâu và nhẹ dần, không phải gấp và thô như lúc ban đầu vào. Có những lúc hơi thở nó như tan biến và hoà nhập vào mình luôn vậy và chỉ có hơi thở vào và nó tự ra mà thôi. Sau cuối buổi đi suốt 3h đồng hồ trong đó, mình xem lại phát hiện ra chỗ ngồi quán hơi thở này, trạng thái này khác hoàn toàn với trước đây ở Thiền Viện mình đã từng quán hơi thở. Trước đây ở Thiền Viện là ngồi quán hơi thở, có sự tập trung, có sự tỉnh giác, có an lạc sau đó, đôi khi cũng có sự đông cứng, đống khối như tượng luôn nhưng hôm nay với sự tự do thì thân bên ngoài mình ngồi có sự đông cứng đống khối ấy nhưng bên trong lại là sự ấm ấp, đong đầy tình yêu thương & như đang ngồi chơi vậy, mà trước đây trong Thiền Viện đã từng ngồi quán nhưng không hề có cái này & cả nhập follow cũng không có cái này luôn. Thêm nữa là sự tự do được đưa vào quán hơi thở nên nó từ đầu cái nền là sự tự do, chứ không phải trước đây là ngồi quán hơi thở để có sự tập trung, tỉnh giác và an lạc sau đó đi theo.
(Còn tiếp P2)