Mình đang thấy có sự khác nhau ở đây đó là quan sát trong chứng kiến thì không có kết luận, còn quan sát trong cảm nhận thì có kết luận.
Mình dựa vào trải nghiệm của bản thân để đưa ra ý trên. Cụ thể là, mình đã kết luận mình ổn, cảm thấy ổn nên mình không thấy mình có mong muốn tu tập. Mình vẫn luôn quan sát mình nhưng quan sát trong kết luận mình ổn và thấy “ờ mình ổn thiệt”. Hết cãi nhau với chồng - ổn, công việc có hướng mới - ổn. Mình kết luận mình ổn và quan sát trong bản thân trong cái kết luận đó. Nên mình không thấy những dấu hiệu mình không ổn. Khi chị Liên nói mình có dấu hiệu ép mình học, không cho bản thân thấy mình sai mình không liên kết được gì. Tới hiện tại, khi thấy mình đã kết luận mình ổn, thoát ra khỏi kết luận đó mình thấy có nhiều cái không ổn như mình nghĩ.
Dựa trên trải nghiệm này mình làm rõ về quan sát trong chứng kiến và quan sát trong cảm nhận thì có nhận định như trên. Khác nhau chỗ “quan sát không trong kết luận” và “quan sát trong một kết luận”. Mình thấy khi đã kết luận mình có xu hướng đi bảo vệ kết luận của mình là đúng, vậy nên việc quan sát sẽ theo hướng chỉ quan sát những dấu hiệu để bảo vệ kết luận của mình. Còn quan sát không trong kết luận là khi thấy mình có kết luận thì thoát ra. Chỗ này mình chưa rõ lắm. Nhìn vào trải nghiệm khi nãy ngay lúc mình thấy mình kết luận “mình ổn”, không thể kết luận được là mình thoát ra khỏi sự kết luận đó. Mình có cảm giác lùi lại khỏi vùng kết luận “mình ổn” đó. Mình bật lên các chỗ không ổn ngay như “chồng mình đã học, đã chịu thay đổi đâu”, “mình vẫn đang xà lơ với công việc”, “những lúc tâm trạng bất ổn đầy ra”. Viết tới đây mình thấy quan sát ngoài vùng kết luận mình quan sát được nhiều hơn, không bị cái kết luận giới hạn, chặn mình lại.
Viết đến đây mình cảm thấy khi có kết luận mình rất dễ đi bảo vệ kết luận đó nên việc quan sát trở thành công cụ để đưa ra lập luận để mình thấy mình kết luận đúng. Việc quan sát là đưa ra dẫn chứng để chứng mình mình đúng. Còn quan sát ngoài vùng kết luận thì thấy được rộng hơn những điểm ngoài vùng kết luận đó, không đi chứng mình mình đúng dựa trên kết luận nào đó. Nếu vẫn còn chứng mình là mình thoát khỏi vùng kết luận này đi qua một vùng kết luận khác. Như là đi qua chứng minh mình “không ổn”. Thực chất mình hiện tại vẫn có cảm nhận “mình ổn” nhưng mình không quan sát trong cảm nhận đó mà là quan sát bên ngoài cái cảm nhận đó. Nó bao gồm cả việc thấy mình đang cảm nhận gì khi ở trong vùng kết luận đó.
Hiện tại mình vẫn cảm nhận mình ổn khi không cãi nhau với chồng. Nhưng mình không ở trong cái kết luận đó. Mình biết vì sao mình cảm thấy ổn, và thấy những dấu hiệu không ổn.