Hôm này là mùng 1 tết, cả nhà con cháu đầu năm đều ghé Ông Bà ngoại để mừng tuổi nhau. Sau khi chúc mừng tuổi nhau xong thì cả nhà của mình về lại nhà nghỉ và chở vợ con về nhà. Ba mình thì còn ở lại sẽ về sau, để chơi chút với các em của mẹ. Mình về lo mấy nhỏ ngủ nghỉ ăn uống xong, rồi suy nghĩ: Ba chút về đâu có xe, mà nắng nữa thôi để đt Ba khi nào về nhắn con hay con lấy xe chở về vì nhà ngoại trên chung cư lầu 3 của Phạm Thế Hiển nó thuộc dạng quá cũ và xưa nên phải đi bộ lên xuống. Vừa điện thoại xong thì Ba nói giờ Ba cũng chuẩn bị về luôn & nói Ba ở đó, để con ra chở về. Khi đó, mình thay đồ và ra chở Ba về. Khi chở về xong, rồi mình mới nhìn lại sau nó không giống mọi lần như mình đã từng làm cũng từng chở Ba như vây và làm vậy nhưng hôm nay hình như đã khác. Nó không phải là quan tâm Ba không có xe đi và chở Ba về vì sợ mệt, nghe có vẻ không hay lắm nhỉ nhưng sự thật là mình quan tâm tới chính nhận thức của mình, mình muốn làm và làm cho chính cái sự nhận thức, thực hiện cho sự quan tâm mà nhận thức mình đã có để thực hiện nó chứ không phải là sự quan tâm hướng về Ba mà làm nó. Vì nhiều khi Ba không đi xe vì muốn đi bộ thì sao vì nhà cũng gần nhưng vì mình lo nên mình mới điện thoại hỏi và chở về. Mình thấy rõ ràng nó là nhận thức phát xuất từ mình, sự quan tâm cũng là từ mình và khi đó mình đi thực hiện và giải quyết cũng là từ đó chứ không phải là việc bên ngoài hay giải quyết cho người khác.