Mình ngồi đây, cảm nhận một sức ép dần lan tỏa. Mình thấy mệt, bắt đầu chán, không biết làm gì, không muốn làm gì. Mới hôm nay, hôm qua, mình thả lỏng tưng bừng thoải mái lắm mà. Sao bây giờ lại không thả ra được nữa? Sao lại có cảm giác càng lúc càng ép chặt, càng muốn thả thì lại càng ép thêm?
Sao mình lại muốn khóc? Rồi mình ko dám khóc. Mình muốn thấy mình vui vẻ thả lỏng được như bữa giờ chăng? Mình ko muốn thấy mình đang khó chịu, lỡ chạm lại cái vùng quê xệ, bực bội, khiến mình thấy áp lực chăng? Mình cũng ko biết nữa, giờ mình trồi lên bán thảm than thở tiếp đây! Hết vui nổi rồi, mình lại thấy nặng. Dường như mình có kỳ vọng rằng đã sướng được thì phải sướng luôn, nhưng khi đem ra cuộc sống, có nhiều vùng mình ko sướng nổi, cho nên mình lại thấy hơi có chút khó chịu.
Mình kỳ vọng quá nhiều chăng? Nó lại là 1 sức ép có phải không? Mình buông nó ra được không, thả nó ra được không hả? Mình chấp nhận hiện tại mình bất ổn trở lại, hơi mệt, hơi ép một chút, như vậy có được không?!
Ko biết phải làm sao luôn á, thấy làm gì cũng có sức ép. Rồi em nằm đó buồn, buồn đã đời tự nhiên nhớ bữa aQ có nói là: muốn chán thì chán, chừng nào ko muốn chán nữa thì đi kiếm cái gì đó làm cho hết chán. Thế là em buồn tới lúc ko muốn buồn nữa, e đi coi clip, cái này chán thì đổi cái khác, e ngắm trai đẹp, e tìm những thứ mà e nghĩ rằng nhìn nó thôi cũng giúp e vui lại á, hoặc là e từng thích những thứ đó á… Cứ như vậy, tìm cách cho hết buồn, đổi đủ trò, cuối cùng cũng có đoạn thấy mắc cười, đỡ buồn, hihiii.
Em thấy dường như lúc có nỗi buồn mà mình ko chịu buồn thì nó gây sức ép, nó nặng nề lắm, mình tìm cách thả lỏng ra cũng ko thả được. Chỉ có 2 cách là:
Mình chấp nhận nỗi buồn và cứ buồn tiếp như vậy, muốn khóc cứ khóc, ko tìm cách thả lỏng để chạy trốn nó hay dập tắt nó.
Mình chấp nhận nỗi buồn và mình ko muốn buồn tiếp, thì mình vừa buồn vừa chủ động tìm trò khác để chơi, để qua cơn buồn; hoặc là khi chơi trò khác tự nhiên kích thích được 1 loại cảm xúc khác nổi lên song song với cảm giác buồn.
Em thấy hình như cảm giác bị ép, nặng nề… là do mình ko chấp nhận lúc đó mình đã nổi lên cảm giác buồn, khó chịu, bức rức rồi á. À, em đang cho rằng thả lỏng ra thì nó tích cực, nhẹ nhàng, vui vẻ. Nên cứ hễ mà buồn thì em ko chịu, điều này gây thêm sức ép.
Em ấy non nớt dễ tổn thương quá ha, hihii. Ko chiều một tí xíu thôi là có chuyện liền. Hồi đó bị lý trí đàn áp dữ quá thì ko thấy nói năng hó hé gì hết, chỉ khóc thầm thôi. Giờ được thả ra thì nhạy cảm dữ thần vậy á, cứ muốn được lắng nghe, nâng niu, cưng chiều.
Cổ nói như kiểu cổ là thần thánh phương nào, xưng “ta - ngươi” với Phật. Còn nói là ko tin ngươi nữa chứ, hiếu chiến lum la. Nghe cổ nói xong muốn đội quừn luôn á. Rồi mình kiểu: Chết cha, nãy giờ mình đang diễn hả, mà diễn cái vai gì thấy ghê quá vậy, ai nói vậy, ai viết vậy, lời lẽ của ai, ở đâu ra, sao nó ra mấy câu này vậy trời… Mình hơi sợ nhẹ, nghe cổ nói thì mình sợ, mà ko cho cổ nói thì lại ép cổ. Mình đang nghĩ có nên điều hướng cổ về chính đạo ko ta, chứ thấy tà đạo ghê quá, cơ mà nếu mình điều hướng thì lại thành ra có sức ép, hoặc là mình bụm miệng cổ lại ko cho cổ nói nữa. U là trời! Chưa biết làm sao
Mé… câu chiện rùng rợn của êm mà chị cười dị luông, hahhaaa. Nghe chị nói thấy cũng dĩa huông, có người ủng hộ nghe típ nè. Lâu lâu cổ mới bung ra nói, chắc mình nghe đại đi rồi tính gì tính sau ha.