[Tâm Hoàng] bài cảm nhận sau buổi bổ túc 3, ngày 8/4/2024

Mình có cảm giác về chứng kiến.

ban đầu mình có 1 kết luận về nó, rất rõ nha, chắc mất cả buổi sáng mà ko nhận ra rằng nó chỉ là 1 ý niệm mà mình kết luận trong đầu về chứng kiến thôi.

Đến cái đoạn gì nhỉ?

Cái đoạn mà cho là đúng, mà sau này lại có thể sai hay sao ấy.

Mình thấy cái kết luận chứng kiến của mình đúng là 1 ý niệm, được tạo nên từ một số trải nghiệm khi học về chứng kiến: đó là sự tươi mới, là nhận thức chân thật về ngoại cảnh. Vậy thì đâu còn cái gì để học nữa đâu. Nhưng mà thích đi học, với lại mình chắc chắn là sẽ được học những điều hay ho.

Sau đấy mình đã buông cái ý niệm đó ra, thì cũng liền luôn à, mình thấy đúng là mình ko biết được cái gì thật. Rồi vậy đây là chứng kiến chưa? Thầy hỏi đã chắc chắn tương lai ko sai chưa? Đâu có dám khẳng định đâu. Cái cũ đã sai, cái mới đang thấy đúng chớ đâu chắc nó đúng mãi mãi forever.

Rồi cái, đoạn mà, cả lớp rối trí vì cái vụ hình chúa Jesu, hình con gấu trên đám mây, hình con rắn từ sợi dây thừng. Cái chỗ con gấu ấy, mình thấy rõ ràng là mình phóng chiếu ra nó. Mình nói ra, mấy bạn cứ hỏi giống như mình có phép thuật để biến khác đi á. Mình nhớ ngày xưa, khi mình học những chủ đề này, mình cũng như các bạn, thấy cái gì vô lý, ko quen là bắt ng ta chứng minh cho bằng được, hihihihi. Giờ mình cũng iii chang vậy. Cảm giác cay cay, nhưng mà cũng khó chịu sao mình ko giải thích được, mình cũng đâu có nói xạo đâu.

Chưa nữa, bé H hỏi mình, sao cái con cò chị nói nó là hình ảnh con cò, tới đàn chim chị ko nói là hình ảnh đàn chim, rồi rồi, mình tắc tị, mình cũng thấy vậy. Mình bí. Cái bí nó y chang với cái bí mà thầy hỏi cả lớp chớ, mặt trời nó ở ngoài hay ở trong. Ở trong thì mình bao lớn? Ở ngoài thì lấy ví dụ con gấu trên đám mây và hình chúa Jesu lại thấy là ở trong.

Đoạn đối đáp đó, làm cho mình có cái nhìn khác về chứng kiến. Hmmm, vậy là nó ko chỉ là mình có nhận thức chân thật, có bị đánh lừa bởi ảo tưởng hay ko, mà đang chạm tới vấn đề bản thể. Đối tượng chứng kiến, vẻ như nó là cái biết X. là đối tượng X, nếu đã thấy được nó, nắm bắt được nó, nó phải là một đối tượng. Chứ ko đơn thuần như mình đã nghĩ trước đây nó là 1 năng lực của mình thôi. Và mình phải mô tả được nó đầy đủ các góc cạnh, hoặc càng nhìn càng rõ, ngay trước mặt, chứ ko phải là chỉ thuộc 1 câu, và suy luận xung quanh câu kết luận này.

Mà đó, mình tự khoanh vùng phạm vi của chứng kiến lại. Kiểu 1 người học trò giỏi, đi học, giáo viên chỉ cho biết, ngửi ly cf đi, nhìn bông hoa đi… cảm được cái sự sống động của cảnh vật, thay vì sự cũ kỹ xấu xí trước kia. Rồi mình thấy thế là hết. Nhiều bạn học còn chẳng cảm nhận được gì kìa hahaha. Nhưng mà hôm nay mình thấy đối tượng X. Vì thầy diễn tả lại cái học của mình. Mình đi học, gv dạy cho sao thì biết thế. Mà ko tự nghĩ coi, cái người ta dạy cho mình, chỉ là biểu hiện của chứng kiến ở các giác quan, không gian, thời gian. Vậy thì chứng kiến là cái gì, mà có các biểu hiện đó? Ng dạy họ đã thấy cái gì? À, tự nhiên thấy giống cái câu chuyện ngón tay chỉ trăng ghê ta. Kiểu giảng viên thì chỉ mặt trăng nhưng mình lại cứ nhìn vào cái đầu ngón tay, rồi cho là mình thấy được ngón tay rồi là xong rồi ấy.

Chưa hết, cái đoạn mà cách học đúng, mình chưa bao giờ nghĩ rằng cần 1 người khác chứng cho cái nhận thức của mình, chưa bao giờ nghĩ đến người khác, chứ hề gì nói đến giảng viên lại càng không.

Trong đời sống, gặp chuyện mình cọc trước đã, mình thấy cái gì trước đã, hiểu lầm tính sau, hiểu sai tính sau. Chưa bao giờ mình nghĩ mình có thể sai là cái nghĩ đầu tiên. Mình nghĩ mình đúng trước đã. Nếu mình ko chủ động can thiệp, hoặc suy nghĩ lại, thì tự nhiên là thấy chướng mắt, thấy vô lý thì khó chịu trước cái đã, muốn bay ra ngoài thay đổi đối tượng bên ngoài trước đã.

Đi học cũng vậy, hiểu trước đã, có cái hiểu của mình trước đã, mà quý nó lắm, thấy nó hợp lý thì lại càng quý. Hiện tượng này là kiểu gì nhỉ? Ko có, làm cho có, tạo ra, rồi ôm lấy khư khư.

À, còn cái này nữa, mọi người cứ nói tới là mình xử lý thông tin rồi mới thấy ra hình chúa Jesu. Nhưng mình ko thấy vậy, ko có cái sự việc xử lý đó. Nó giống như là 1 tấm gương và hình ảnh hiện lên rồi mình kêu tên thôi, ko có 1 bộ não khác, 1 đối tượng trung gian khác như là vị chúa áo trắng, rồi so sánh rồi phát biểu ra.

À có 1 điều này nữa, (tâm sự tí), khi thầy nói các bạn học người ta trao truyền 100% giá trị, các bạn nhận được có 1% mà đã tự mãn. Lúc ấy, các bạn nghĩ gì? Chứ mình thì nghĩ như vầy nè nha: thầy ko hiểu mình ^^ Thầy ko biết được mình đã nhận được lợi ích thế nào đâu, thầy đã nghe qua chưa? thầy nói em chưa hiểu về chứng kiến à? thầy đã nghe em trình bày về chứng kiến chưa… Nào, bây giờ mình hãy cố gắng giải thích, trình bày bản thân cho thầy hiểu mình đi. Nếu fail thì là thầy chưa hiểu em, hoặc là em chưa giỏi trình bày cho thầy hiểu… Mình ko hiểu cơ chế này lắm, nhưng mình thấy việc này vô nghĩa vô cùng luôn á. Thầy hiểu mình hay ko, ko quan trọng, việc quan trọng là học mà, học có hiệu quả hay ko thì mới quan trọng chứ. Mình cũng ko nhớ từ lúc nào nữa, mình thấy người khác hiểu mình không quan trọng bằng mình hiểu mình.

Ví dụ như cái đoạn thầy nói giờ tôi sẽ đăng lên mấy cái câu mọi người viết lên forum. Trời ạ, thà như là tuyên dương, thì mình còn mong mỏi có tên mình trên bảng vàng laptop. Chớ cái này là biểu hiện của bệnh. Hồi hộp mà phải vờ như ko hồi hộp. 2 slide đầu, ko phải của mình, hihihi, cảm giác bình yên. slide cuối, dính chưởng mà lại còn đọc to lên nữa chứ, trời ơi, quê 1 cục, à chắc mấy cục luôn. Lúc đấy mình mới thấy là í ẹ. Nó ko còn là 1 cục tối thui như ngày xưa nữa, mình có thể đối diện được nó, ko phải che dấu lắm, nhưng mà nó vẫn tồn tại ở đó.

Cái cảm giác muốn được đánh giá cao, được yêu thương, được tôn trọng tạo nên sự hưng phấn, yêu đời. Cái cảm giác vô giá trị, yếu kém, bị xem thường, tạo nên sự thất vọng, hồi hộp. Cái cảm giác bị thế giới chống đối, chỉ ra cái sai, tạo ra cái cảm giác tức giận. Còn khi bình yên thì sẽ cảm thấy nhàm chán. Nó vẫn còn ở đó, đồ thị nó cứ lên xuống.

Mà cuối cùng đi, cái gì mà, mình ko chắc mình đúng được ấy. Vậy là mình chẳng thể chốt được về cái gì nhỉ? Vì luôn có thể sai trong tương lai mà. Nhưng sao lúc hiện tại nó đúng dữ ta.