[Tâm Hoàng] [Nhiệm vụ 2] Đăng bài cảm nhận lên forum

hiii, giờ mới viết bài cảm nhận, coi còn nhớ được gì không nhỉ?

A, bữa trc mình viết bài viết tường thuật là mình dùng trí nhớ á nha, ko có phải là coi lại vở ghi của mình đâu a. Vì mình sợ mình quên, nên mình viết sớm lắm, ngay tối đó luôn mà. Viết xong bài tường thuật, mình lại ko có hứng viết bài cảm nhận nữa. Nhưng có ghi chú lại vài điều, giúp cho mình hôm nay vẫn có thể nhớ lại được sương sương cảm giác của mình khi tham dự buổi học ngày hôm đó nha.

Để coi, tức là nguyên ngày chia làm 2 buổi. Bắt đầu và kết thúc buổi sáng, khác nhiều với bắt đầu và kết thúc buổi chiều, khác về trải nghiệm của mình á. À à, mình vẫn còn nhớ sự bối rối của mình giữa Không lúc nào ko chứng kiến, và không chứng kiến nước Mỹ. Nó kiểu quay trái là 1 bức tường, quay qua phải là 1 bức tường thứ 2 vậy. Sao kỳ vậy ta? nghiã rằng mình cho là, lúc nào cũng chứng kiến, thì phải chứng kiến nước Mỹ à. Uh ha, nhiều khi cái bế tắc của mình nó là các cái suy luận, diễn giải của mình, chớ ko phải là câu hỏi bên ngoài làm cho mình bế tắc nha. Mà lúc mình bế tắc đó, thì mình lại ko cảm nhận được cái ý nghĩ này. Có nghĩa là trong toàn bộ bối cảnh này, có tới 3 câu, mà mình chỉ thấy 2 câu, và mình bế tắc. Trong khi thực tế là có tới 3 câu. Câu 1: ko lúc nào là ko chứng kiến, Câu 2: không chứng kiến nước Mỹ, Câu 3: ko lúc nào là ko chứng kiến, do vậy cái gì cũng là chứng kiến. À ko phải. Lúc đó mình thấy, ủa tại sao khi hỏi có chứng kiến nước Mỹ ko, thì mình lại đi lấy đối tượng của chứng kiến ra trả lời. Chứ ko trả lời trên chính sự chứng kiến. Và mình bị bối rối giữa 2 cái này nè. Để nhớ lại coi. Thầy hỏi là Chứng kiến là gì? Mình nói chứng kiến là quan sát bằng các giác quan. Và lúc nào mình cũng chứng kiến hết, các giác quan luôn mở mà. Có điều là từng thời điểm thì mình quan tâm những sự vật hiện tượng khác nhau, nhưng đồng thời thì vẫn có chứng kiến kể các sự vật hiện tượng mà mình ko quan tâm, ko để ý. Bằng chứng là mình có thể nhớ lại, hoặc để ý lại được. Nhưng khi mình trả lời Em ko chứng kiến nước Mỹ, thì đúng rồi, mình đã từng tới nước Mỹ bao giờ đâu. Câu trả lời này của mình cũng đúng mà. Cả 2 câu mình đều trả lời đúng mà ta, sao lúc đấy mình lại bối rối? À, là vì mình nói ko lúc nào là ko chứng kiến, cái thầy hỏi, em có chứng kiến nước Mỹ ko? Cái của mình nói là chưa có đối tượng được chứng kiến, cái câu thầy hỏi là hỏi về đối tượng được chứng kiến. Thì đại khái là như thế, đoạn đó mình tạm gác lại.

Có 1 cái việc đơn giản, siêu đơn giản, ko có gì phức tạp, mà làm rất khó, hahaha, đó là biết rõ điều mình nói. Thầy nói thầy khác mình chỗ đó. Đúng, thầy ko nói, em cũng ko biết, mà sao thầy nói ra cái thấy nó rõ ràng dữ ta. Đúng luôn, đâu có gì cao siêu đâu. Việc đơn giản quá chừng, mà sao mình làm chưa được nè, để ý những cái to lớn quá trời, phức tạp quá trời. Trong khi ngay cái miệng mình nói ra, lời nói nói ra, mình lại chẳng biết mình đang nói gì, nên dẫn tới nói mâu thuẫn lum la hết.

Sao nữa nhỉ? À, cái đoạn quan sát thì cần tác ý, chứng kiến thì ko, trời ơi, nó phê gì đâu luôn. Cảm thấy rất là đã, tự do, cảm thấy chắc chắn, cảm thấy biết phải làm gì. Mình đã thoát khỏi sự ràng buộc của việc phải tác ý. Mình ko cần tác ý. Cảm thấy mình có thể đi đến được chân lý, tự mình có thể đi được. Vì mọi thứ có sẵn ở đó, chứng kiến luôn thu nhận tất cả. Các dẫn dắt của ng khác là thu hút thông tin cho mình. Nhưng mình nhờ có cái sự chứng kiến này, mà luôn tìm ra được câu trả lời. Với lại, nó giúp mình nhớ lại cái cảm giác của hồi học khoá 1 í, cái thời điểm, mình ngửi cái bình cà phê ấy, trực tiếp, mùi hương của thực tế nó thật, khác xa với mọi sự diễn tả về nó, và mình hiểu đây là chứng kiến. Thời điểm đấy, mình chưa quan tâm tới chứng kiến sự chứng kiến nha. Đang thấy đã thấy mồ, mà cũng chẳng có 1 lý do gì để đặt thêm 1 câu hỏi nào về nó cả. Sau đó là buổi bổ túc 1, thầy nói ko có ai biết chứng kiến là gì cả. Lúc đấy mình còn chống đối chứ giờ thì ko, rõ ràng luôn, vì biết chứng kiến tức là chứng kiến được chứng kiến mới gọi là biết chứ.

Rồi thầy cho leo cầu thang lên cao để trải nghiệm, thiệt tình chứ lúc đấy đúng là auto tự nhiên làm nghiêm túc, sợ té, sợ gãy cầu thang, nhưng căn bản vẫn là ko biết chứng kiến sự chứng kiến là gì, vì ko có hiểu thế nào là hiểu về chứng kiến thực sự. Nó giống như, mình nói mình hiểu về ly cà phê rồi. Nhưng mình chưa bao giờ uống, thấy ng ta uống thôi. Thì mình cũng là hiểu, thấy được màu, biết đó là một loại chất lỏng, có thể uống được. Nhưng cái hiểu mà ở mức độ, làm 1 ngụm, uống hết cả ly, uống hết các loại, cà phê đá, cà phê sữa, cà phê bắp rang, cà phê xịn, nó khác nhau nhiều. Thời điểm học bổ túc 1 đó, mình đã đinh ninh, chứng kiến là luôn tươi mới, ko có sự tươi mới thì ko là chứng kiến, thế thôi. Khi chứng kiến, mình sẽ luôn tươi mới, tận hưởng, tình yêu, kết nối… các kiểu, là quá trời đã rồi.

Rồi giờ xong bổ túc 2, thực tế bước vào bổ túc 2 mình cũng chả hiểu sao phải bổ túc 2, nhưng cứ Thiền Việt Nam dạy thiền là mình học thôi, thích học thiền vậy đó. Bởi vậy, kết thúc buổi sáng, mình thấy đã, thấy vậy cũng đủ rồi. Nhưng buổi chiều mệt não nha. Cái cảm giác bế tắc, bối rối buổi sáng cái vụ mình kể ở trên đó, nó ko là gì cả, vì mình có thể tạm gác nó qua 1 bên. Chớ cái buổi chiều này, nó giống như mình đi tới 1 nơi nhiều lần rồi, mà cứ tới chỗ đó là mình lại đứng trc 1 cái vực thẳm ấy. Sao kỳ vậy ta? Cái gì cũng đả thông mà, sao lại ko trả lời được câu hỏi này. Nó là điểm tới hạn trong nhận thức của mình. Kiểu mình ko thể vượt qua nó được đâu. Chắc chắn là như vậy rồi.

Cái đàn chuồn chuồn ấy, nó bay thấp, chiều trời mưa, việc tiên đoán chiều trời mưa tiếp, nó quá là dễ đi. Nhìn cái biết liền là moi móc ra từ tâm trí để kết luận rồi. Nhưng còn ngay lập tức vào thời điểm đàn chuồn chuồn đang bay, mà trong đầu kết luận ra có 1 một đàn chuồn chuồn đang bay, mắt vẫn chưa rời khỏi chúng, hỏi đó có phải là điều mình chứng kiến ko? Hiii. Thấy nó rõ ràng trc mắt mà, đâu có thấy được lôi ra từ tâm trí gì đâu? Hiện tại rõ ràng luôn, nó là điểm tới hạn của mình, mình thiếu cái gì mà ko trả lời dc điều này. Có bạn nhắc cho là ko chắc nó là đàn chuồn chuồn. Ơ, thế thì cho cầm lên tay luôn vậy. Ngoe nguẩy đuôi luôn nhé. Đưa vào tai cho nghe tiếng cánh vo ve, hay cần rờ vào cái miệng của nó luôn ko đây? Sẽ cảm thấy nhột nhột ở tay á. Có bạn nhắc, là hình ảnh. Là hình ảnh sao? Vậy thì hình ảnh và con chuồn chuồn thật khác nhau thế nào? Mình biết câu trả lời về con chuồn chuồn thật. Nhưng khi thầy trả lời về hình ảnh con chuồn chuồn, thì mình mới thấy ra. Oh, hình ảnh nhưng nó vẫn có thể như cái mà mình cho là con chuồn chuồn thật ấy. Chớ không phải, là hình ảnh cái nó thành tấm hình ảo ảnh ko nhúc nhích, ko tác động được vào mình đâu. Chỗ này nó hơi khó phân biệt nha. Tức là cái mà mình mắc kẹt vào, nó chính là cái quan điểm về hình ảnh của mình, chứ ko phải là nhận thức con chuồn chuồn mà mình đang thấy chỉ là hình ảnh. Cái mà mình đang mắc kẹt vào, là khái niệm ảo là gì của mình. Mình cho ảo là thế này thế kia, nhưng thật chất, thực tế đang là ảo, và nó đang xuất hiện giống như thật. Chớ hem phải, ảo tức là nó phải gào lên tôi là ảo nè, tôi bị phân mảnh nè, tôi ko tác động được nè…. Và cái sai của mình, lại áp đặt ngược lại rằng, nó phải bị phân mảnh nè, ko tác động được vào mình nè… thì mình mới chứng nhận cho nó là ảo. Mình bị ngược í mọi người.

Dĩ nhiên, thời điểm đó mình ko có thấy như vậy, hahaaa, mà sau gần cả tháng lên forum thảo luận, mà cũng dĩ nhiên nữa là, mình cũng chẳng biết mình kẹt ở đâu mà thảo luận vào cái kẹt của mình. Chỉ là mình cứ đào đục những cái xung quanh, những cái mà ngay lúc đó mình cảm thấy mắc kẹt á, rồi tình cờ, một câu nói, hay 1 câu hỏi của bạn khác, nó lại làm cho mình nhìn nhận ra cái của mình. Chứ mình đâu có biết trước đâu.

Cảm giác của mình khi post bài này lên facebook là tự nhiên hơn rất nhiều so với lần đăng bài tường thuật nha. Mình thấy nó như là 1 dòng chảy tự nhiên từ khi mình bắt đầu viết bài trên phần mềm notion, Khi viết bài mình cũng viết 1 mạch, muốn viết gì thì cứ viết, muốn ngưng cái ý nào thì ngưng, muốn kết thúc thì kết thúc vậy thôi à. Sau đó thì lên forum mình tìm kiếm lại cách đặt tiêu đề của bài tường thuật, sau đó mình vào fb mình đăng lên, tự nhiên cái mình thấy phê ghê, nhẹ nhàng, trôi chảy, ko có áp lực gì cả.

Đăng bài đầu tiên chị cảm thấy bị áp lực gì vậy chị? Chị có thể chia sẻ sâu hơn về trạng thái bài đầu tiên được không?

Lúc đó áp lực, mà ko biết đó là áp lực, cũng thấy biết rõ vậy đó em. Kiểu uh thì mình viết xong nè, lên facebook đăng bài nè, cứ làm bình thường thôi. Nghĩa là trong đầu mình, nó có 1 loạt các suy nghĩ phát sinh liên quan chỉ với cái hành vi đăng bài lên fb.

Những cái mà chị liệt kê ra ở cái mà chị cho là ko sống trong chứng kiến khi đăng bài fb, thật tế là nó có diễn ra, thì mình mới có cái mà liệt kê ra chứ. Nhưng cấp độ ảnh hưởng của nó vào thời điểm đó là nhẹ. Nhẹ nhưng ko phải là ko có. Nhưng chị bypass hahaa.

Sau đó, chị đăng bài cảm nhận lần 2 lên fb á, nó ko hề có những cái đó, thì chị mới nhìn lại và công nhận cái đợt 1 là ko tự nhiên, và có áp lực.

Tốm lại, thì cũng là kiểu áp lực vì cho là có người khác thông qua bài viết đó đánh giá về mình, nhưng thật chất là do chính mình đánh giá thui, chứ ai đánh giá đâu.

Khi đăng bài đầu tiên, lúc bị áp lực, theo chị có sống trong chứng kiến hay không?

Rồi những áp lực chị liệt kê ở trên, như thế nào là sống trong chứng kiến, như thế nào là không sống trong chứng kiến ạ?

Hic, chị cũng ko biết như thế nào là sống trong chứng kiến nữa. Nên chị cũng ko kết luận được là cái lần đăng thứ 2 là sống trong chứng kiến hay ko. Chỉ là thấy nó nhẹ nhàng, tự nhiên, trôi chảy, ko có như lần 1.

Nếu nói lúc nào mình cũng chứng kiến, vậy thì lúc nào mình cũng sống trong chứng kiến rồi chứ, nhưng mà mình lại thấy áp lực nè, ko happy nè, mâu thuẫn nè… ko lẽ cái đó cũng là mình đang sống trong chứng kiến sao :(((

Ít ra sống trong chứng kiến thì mình cũng phải sáng sủa lên tí chớ nhỉ. hmmmmm