[Tâm Hoàng][NV 4] Câu hỏi: Chứng kiến là chỉ quan sát, ghi nhận thông tin thôi, hay là có kết luận?

Chứng kiến có phải là trí tuệ không? Nếu chỉ đơn thuần là quan sát, vậy thì nhận thức từ đâu sinh ra được? Nhận thức thì có phải là kết luận không? Không, kết luận là đã cho rằng nhận thức đó là đúng.

Một hiện tượng xảy ra, ngay lập tức mình có 1 nhận thức phát sinh, đó có phải là chứng kiến ko? Mình có cho rằng nhận thức được phát sinh đó là đúng ko? Nếu cho rằng đó là đúng thì không phải là chứng kiến.

KẾT LUẬN = CHO RẰNG NHẬN THỨC ĐÓ CỦA MÌNH LÀ ĐÚNG.

Vậy câu này, kết luận = cho rằng nhận thức đó của mình là đúng, thì có phải là một kết luận không? Mình có cho rằng câu đó là đúng ko? Có. Vậy nó là kết luận. Vậy nó không phải là chứng kiến, hic.
Vậy thì mình phải làm sao nhỉ?

Một hiện tượng xảy ra, ngay lập tức mình có 1 nhận thức phát sinh-> có chắc chắn là tại cùng 1 thời điểm không? Chị cho rằng hiện tượng và nhận thức xảy ra đồng thời, có phải ko?
đó có phải là chứng kiến ko? cái gì là chứng kiến, cái nhận thức, hay cái nảy ra nhận thức, hay cái qui trình dẫn từ hiện tượng → nhận thức, chị nói rõ chỗ này thêm được hông?

KẾT LUẬN = CHO RẰNG NHẬN THỨC ĐÓ CỦA MÌNH LÀ ĐÚNG.

Vậy câu này, kết luận = cho rằng nhận thức đó của mình là đúng, thì có phải là một kết luận không? CÓ
Mình có cho rằng câu đó là đúng ko? Có. Vậy nó là kết luận. Vậy nó không phải là chứng kiến, hic. Vậy thì mình phải làm sao nhỉ? KHÔNG BIẾT
[/quote]

Vậy câu này, kết luận = cho rằng nhận thức đó của mình là đúng, thì có phải là một kết luận không? Mình có cho rằng câu đó là đúng ko ?

Làm sao người khác có thể biết được bạn có cho câu đó là đúng không mà hỏi mọi người ?
Việc cho 1 cái gì đó là đúng nằm ở câu nói hay nằm ở nơi mình ?

Em hỏi mọi người “Em có cho câu đó là đúng không?” khi nào?

Mình nói ngay lập tức, chứ mình không có nói là cùng 1 thời điểm.

Từ hiện tượng đến nhận thức thì cái nào là chứng kiến, cái nào là nhận thức, cái nào là cái nảy ra nhận thức phải ko em?

  1. Chứng kiến thì ko phải là từ hiện tượng với nhận thức. Mà chứng kiến là thuộc tính của mình, nó giúp mình luôn luôn nhận biết được những gì mà mình đang nhận biết, từ nội tâm cho đến bên ngoài.
  2. Sau khi mình ghi nhận được các thông tin hình ảnh, màu sắc rồi, sẽ rất nhanh chóng mình phát sinh nhận thức. Nhận thức có thể từ nguồn gốc là chứng kiến, có thể nguồn gốc là từ ảo tưởng, từ dự đoán, từ suy luận…
  3. Sau đó, mình lại kết luận cái nhận thức đó là đúng với sự thật, có nghĩa là từ điều mình chứng kiến. Nên là ko đúng.

Như vậy nghĩa là, sống với sự chứng kiến, để không còn sai lầm nữa í, thì mình vẫn sẽ nhận thức, nhưng mà không kết luận. Tuy nhiên, khi mình nói mình ko kết luận, thì nó lại là một kết luận về việc thế nào là sống đúng rồi.

Mình cũng đang không biết đây.

có khi nào cùng 1 thông tin nhưng là kết luận, hoặc không là kết luận không? vậy khi nào là kết luận? khi nào là không kết luận?

Thông tin chỉ là thông tin thôi, ko có liên quan gì đến kết luận.
Kết luận là sau khi mình có thông tin đó, mình ra 1 nhận thức, và mình cho nhận thức đó là đúng.

Giống như khi mình coi phim, thì hình ảnh hiện lên trên màn hình tv, âm thanh phát ra từ loa tivi là thông tin. Sau đó mình thấy người này gọi người khác là Lan. Lan đang quét sân chùa, còn Điệp mặc áo sơ mi đến tìm Lan, đứng trước cổng chùa gọi tên. Sau đó, mình thấy ủa sao Lan ko ra mở cửa, mà lại đứng ở trong chùa khóc lóc sau đó lại nhảy xuống giếng, mình thấy tức Lan, tức Điệp luôn.

Nguyên 1 chuỗi đó, thông tin vẫn được phát ra liên tục trừ phi mình tắt tivi.
Nhưng thông tin nó chỉ đơn thuần là hình ảnh và âm thanh, còn trong mình thì là cả 1 câu chuyện.

Thì câu chuyện này từ đâu ra? Khi nó ra như vậy, hình thành 1 câu chuyện như vậy trong mình, thì mình có sống trong chứng kiến không?

Hay sống trong chứng kiến thì phải không có câu chuyện? => Nếu như không có câu chuyện thì chuyện gì xảy ra? Và có thể làm được việc này ko? Chắc thà ko mở tivi, chứ tivi mở lên rùi, coi rồi mà lại ko có câu chuyện thì thật là phi lý.

Hay sống trong chứng kiến thì vẫn có câu chuyện? => Nếu như vậy thì khác với hiện giờ, mình vẫn đang thấy câu chuyện ầm ầm nè.

Em đọc câu này đang hiểu Chứng kiến đơn thuần là quan sát thì nhận thức từ đâu sinh ra? Đúng không? Là chị đàn cho rằng chứng kiến chỉ đơn thuần là quan sát đúng không?

Nếu thấy chỗ đó có kết luận thì làm sao để không sống trong chỗ có kết luận đó nữa?

Đúng đúng. Như vậy là chị đang sống trong chỗ không kết luận.

Nếu thấy chỗ đó có kết luận thì là mình đang chứng kiến. Nghĩa là điều gì đang diễn ra thì mình biết điều đang diễn ra giống như khi mình quan sát trong chứng kiến, không có thêm đánh giá, định kiến, nhận định và cho điều mình thấy là đúng. Nhưng nó cũng ko có nghĩa điều mình đang thấy là ko đúng. Nó là một trạng thái kiểu “tôi đang biết đến đó”.

Vậy làm sao để không sống trong chỗ có kết luận đó nữa?
:heavy_check_mark: Không phải là mình sẽ không kết luận nữa. Mà là mình chứng kiến kết luận. Nhưng thật ra mình ko cần chứng kiến kết luận, vì chứng kiến đã là 1 thuộc tính tự nhiên của mình rồi, mình có muốn ko chứng kiến cũng ko được. Vậy cái cần làm ở đây là, tại sao mình lại kết luận? Kết luận 1 điều mà mình ko biết.

==> vì sao quan sát thì không kết luận?