Trong buổi học ngày 1, mình cảm thấy mình có thể kết nối với điều Đăng nói, và 1 số phần mình k kết nối đc, mình có thể nhớ một phần hình ảnh của buổi học nhưng mình chưa thể diễn đạt được bằng lời hay nói cách khác mình chưa thể tường thuật, mình có thể nêu cái hiểu của mình về:
-
Chứng kiến là làm hại mình: thì theo mình trên tầng ý thức chứng kiến không làm hại mình, cái làm hại mình chính là cái bóp méo kết quả chứng kiến. Tại sao như vậy, bởi vì bản thân mình không thể không hành động, không thể không đáp ứng mọi thứ xung quanh, hay không thể không tương tác với thế giới, hay không thể không ứng xử với thế giới. Vậy thì cái gì giúp cho mình ứng xử đúng chính là chứng kiến đúng bản chất của thế giới. Ứng xử đúng là ứng xử mang lại lợi lạc cho mình, mình sẽ k có cảm xúc tiêu cực.
-
Tận hưởng cuộc sống: ở phần này mình k có kết nối mấy, mình k có cảm đc cái tận hưởng ở đây. Mình thấy nhìn cái cây nó chán chán làm sao á. Mình nhớ mọi người bảo chán là do mình cảm thấy biết rồi, nhưng mình chưa có kết nối thấy điều đó trong mình.
Mình nhớ, có lần mình đi HN 1 mình để đến xem làng giày ở đây, mới đầu có hơi buồn nhưng sau đó mình lọt vào trạng thái rất tuyệt vời như kiểu mình có thể hoà vào tất cả và mình có thể giao tiếp đc với tất cả, dù 1 cành cây ngon cỏ cũng có thể làm mình trào dâng niềm hạnh phúc, mọi thứ trở nên rất sống động và chân thật, mình k biết cái này có gọi là tận hưởng k nữa. -
Chứng kiến quá khứ: phần này mình có phần hơi mơ hồ, mình cảm thấy việc nhớ lại của mình nhiều khi không chính xác.
Cuối buổi mình cảm thấy đầu như tổ ông, mình cảm thấy có gì đó kỳ kỳ làm sao ấy, mình không thể tập trung vào phần phân biệt chứng kiến và ảo tưởng ở quá khứ, nên mình chụp lại cái bảng so sánh mà Đăng tổng kết giúp mọi người.
Mình bị Đăng làm cho đơ ra khi bị đặt câu hỏi:
Đ: chiếc áo tâm đang mặc màu gì?
M: màu trắng
Đ: nó màu Hồng
M: không, màu trắng
Đ: lúc này có cảm xúc k?
M: không?
Đ: Tại sao?
Sau đó khi về nhà, mình nhìn lại và thấy gì đó mình Không nhớ rõ, rồi mình cứ suy nghỉ, mình tư duy bằng hình ảnh, nhiều hình ảnh hiện lên mình Không nhớ là hình ảnh gì, sau đó mình có 1 nhận thức là trả mọi thứ về nơi nó là. Thì sau nhận thức này mình bị rớt vào 1 trạng thái tự nhiên mình muốn làm mọi thứ chậm lại và mình cảm giác có cái gì đó rất chân thật, mình cảm thấy mọi thứ sống động, rất thực tại nhưng hình như vì mình bị ý muốn hiểu trạng thái này cản và ý là làm chậm như này không bình thường, sao làm xong việc mà mình bị thoát ra, mình không ở lâu trong trạng thái này, nhưng mà trạng thái này cứ hay quay loại, có lần nó chậm lại và mình nhớ đến tận hưởng mình thử nhai và cảm nhận miếng ổi trong miệng mình, lúc này mình đang rửa tay khi mình bắt đầu để ý đến việc nhai thì bổng dưng thân của mình dường như đứng lại (cứng lại) tay k nhúc nhích mặc dù vòi nước đang chảy, khi mình để ý ra bên ngoài quan sát cái tay cái đầu mình muốn di chuyển thì mọi thứ rất chậm chạp, rồi mình để ý lại việc nhai miếng ổi, mình không cảm thấy sự tận hưởng nơi mình như mình từng đc nghe mọi người kể, mình không thấy ấm áp, xúc động, hạnh phúc, mình chỉ cảm thấy rất chân thật, rất thực tại, đứng lặng, cảm giác gì đó như một cây cổ thụ. Trải nghiệm này diễn ra k lâu, mình bị thoát ra. Nhưng lâu lâu mình bị cứ bị hút vào, có lần mình bị hút vào cái chậm chạp ấy mình nổi ý muốn nhìn cái tay mình, mình nhìn sâu vào mình thấy tay mình như khúc gỗ vì cứng đơ, nhìn tiếp nữa mình thấy tay mình như tay thay ma nhìn ghê ghê, cảm giác như tách cái tay ra khỏi mình, sau đó mình hơi sợ. Mình k dám nhìn nữa.
Trong buổi học ngày thứ 2, là buổi học khá mơ hồ đối với mình. Mình chưa tự phân biệt được chứng kiến tương lai: qui luật và nhân quả, còn viễn cảnh thì mình có cái hiểu. Mặc khác mình cũng chưa phân biệt được chứng kiến tương lai khác với dự đoán ntn, trước đây đối với mình chứng kiến tương lai là dự đoán.
Sau đó, kết bài là phân biệt nhận thức từ chứng kiến tương lai và không từ chứng kiến tương lai. Mình thấy mọi người liệt kê rất nhiều, nhưng trong mình cảm thấy sai sai sao đó. Mình cảm thấy những liệt kê đó càng tìm càng xa kiểu như đuổi hình bắt bóng vậy, mà mình cảm thấy để phân biệt được mình cần lùi về cái nhìn thấy biết, ở trong đó để nhận biết mọi thứ, ở trong đó tự mình sẽ biêt rõ ràng. Nên mình cần phải làm sáng con mắt.
Đến buổi trao đổi của Thầy Quý, do mình có 1 cái cảm như trên nên mình cảm thấy có thể đa phần bắt nhịp được với những điều Thầy nói, cũng có phần Thầy nói mình thấy tối thui.
Đối với mình điều ấn tượng nhất trong buổi trao đổi của Thầy Quý là bảng lộ trình đi. Trước đây, đối với mình con đường này rất mơ hồ và các khoá học như trong lộ trình tháp trên Thiền Việt Nam mình cảm giác nó rất xa vời với mình, mình không cảm thấy có sự kết nối, mình k biết đặt mục tiêu như ntn. Nhưng khi Thầy giới thiệu lộ trình mới này, mình cảm thấy có sự kết nối với mình, kiểu như nó là cái ở bên trong mình và mình có thể đem nó ra để chứng kiến để tìm hiểu, nó k ở đâu xa xôi rất gần gũi với mình, mình cảm thấy mình có thể chạm được tới cái đích của lộ trình đó. Mình cảm thấy con đường, chỉ cần làm đúng lộ trình đó mình sẽ đạt được, từ chỗ này mình xác định được mục tiêu trước mắt của mình rõ ràng đó là hoàn thành được tất cả các bài thực hành
Mình thật sự rất mong muốn Thầy va Đăng dạy trở lại, vì chỉ có thầy và Đăng mới biết nội dung trong cái lộ trình đó thôi, tự mình học thì học làm sao được chứ. Khi bản thân mình chưa có trí tuệ và đang sống trong ảo tưởng gióng như người mù đi tìm đường trong bóng tối thì rất cần 1 người Thầy giúp mình tìm cái đèn pin trong mình để mình có thể rọi đường mà đi. Mình nghỉ mù và đi trong bóng tối khả năng lạc đường rất cao, mình không muốn mình trở thành giống Chị Loan. Ví như Đức Phật, người cũng tìm Thầy chỉ khi học xong và k còn ai có thể dạy người thì người mới đi 1 mình tự sáng con đường. Với lại căn cơ của Đức Phật rất cao hơn người (thông minh nhân hậu hơn người) mới tự đi được. Còn mình thì khỏi nói tới rồi. Thế mình rất vô cùng mong mỏi có người chỉ đường cho mình. Và may mắn là giặp được Thầy và Đăng. Mình rất mong Thầy và Đăng có thể mở 1 con đường cho mình và mọi người cùng có cơ hội để được đi tới cái đích mà Thầy và Đăng đang đạt được.