Cảm nhận buổi bổ túc thứ 2 (25.02.2024)
Ngày hôm nay học không biết nói sao ta, thấy những câu hỏi GV đưa ra có câu mình trả lời thấy đúng ấy, ngon lành nha, như kiểu sống được mới trả lời ấy nha! Mình dừng từ là như kiểu vậy ấy, bởi vì những câu trả lời ấy thấy nó mang màu sắc của lí trí, lí lẽ đúng đắn ấy nhưng về nhìn lại vẫn chưa cảm. Sao gọi là chưa cảm? Vì lúc ấy mình thấy trả lời rồi nhưng sâu tận trong lòng mình vẫn chưa có một sự rõ ràng về nó, chưa chắc chắn thấy nó như trong lòng bàn tay của mình vậy, chưa biết cái chỗ sống có ý thức về chứng kiến mà trước là đi quan sát và khi thực hành thì lại đi thực hành sự quan sát chứ không phải là sống trong sự ý thức về chứng kiến. Mọi thứ nó vẫn dính vào nhau, mình cũng chưa tách nó ra rõ ràng và trả lời trên đó. Vì thế lúc ấy dù cho có câu trả lời ra nhưng nó vẫn không rõ ràng hay sáng sủa với mình là vậy. Lần học này nó cũng không giống mọi lần học trước đây nữa. Không phải à nhận ra điều gì đó, sáng ra gì đó thu lượm được gì đó chăng. Mà đó là những điều nhầm lẫn rồi dẫn tới cũng hoang mang luôn. Trước đây mình đã nhầm là chứng kiến ở đó thì sẽ phải nhớ hết mọi thứ những gì diễn ra nhưng không phải vậy, không nhớ kể lại hết các nội dung đang diễn ra ở chỗ ấy không có nghĩa là không có mình chứng kiến ở đấy. Rồi à, nãy giờ mình quên chứng kiến này, ý thức lại chứng kiến nha, vậy nãy giờ không chứng kiến? Ý thức lại chứng kiến thành qua chạy qua quán sát luôn và để cho mình có chứng kiến mọi vật xung quanh, không lẽ lúc ấy không chứng kiến hay sao mà giờ lại chứng kiến vậy à! Rồi câu chuyện mà nó làm cho mình có 1 trải nghiệm và link tới mình có sự thoảng qua nhưng là 1 cái gì rất sâu và gắn liền với mình. Câu chuyện đàn chuồn chuồn bay cách mặt đất 1m và 12h trưa, mình chứng kiến đàn chuồn chuồn bay hay sao? Có phải là đàn chuồn chuồn không hay là hình ảnh cái gì đó bay bay và mình đặt tên gọi đó là chuồn chuồn phải không? Khi mình thấy đó là chuồn chuồn, mình thấy nó đã qua mấy lớp rồi, thấy hình ảnh đó đã ghép lại, rồi đặt tên nó có khác gì nhìn con chim trên bầu trời đang bay, lại tới gần là 1 đàn chim bay mà hợp lại. Lúc ấy, mình liên hệ sau thấy giống những câu nói của Thiền Sư: nhìn chỉ nhìn, thấy chỉ thấy mà thôi không thêm cái gì vào. Nhưng trước đây mình hiểu là hành theo, để có nhìn chỉ nhìn, thấy chỉ thấy mà không có khởi niệm, thành ra nhìn nhưng giữ không cho khởi niệm khác chen vào lại là sai, thành ra rơi vào sống trong chỗ không có kết luận, trong khi đó là không sống trong chỗ có kết luận. Và chỗ này cũng hơi chơi vơi nè, lúc ấy biết vậy rồi làm cho mình không sống trong chỗ có kết luận thành ra lại là có kết luận về chỗ sống đó luôn. Tới đây là khởi lên không biết giờ sao ta, sống sao để không rơi vào chỗ có kết luận, lại là kết luận nữa, nó cứ vậy ấy và không sống, thì sao là không sống đây. Mà lạ ghê , chỗ không sống trong chỗ ấy thì chưa biết thế nào nhưng chỗ kết luận thì lại biết, nó đóng chốt, nó quy chụp thì biết nè nhưng sống đừng đóng chốt thì vẫn sống nè, tới đây mình cảm thấy nó không phải là ra kết quả thực hành mà là tìm ra 1 chỗ sống, có sự trải nghiệm ấy vậy chứ nghĩ càng nghỉ càng không ra luôn
Sau đó, tới khi về viết bài tường thuật bổ túc buổi 2. Thì viết tường thuật lại thấy rõ 1 điều à, khi viết tường thuật chỉ là nhớ lại diễn ra cái gì thì viết cái đó thôi, có sự kiện gì, có nội dung gì, có bối cảnh gì diễn ra và viết lại như vậy, nghe có vẻ thông thường hay gọi là viết khô khan, không có hoa lá cành cảm xúc gì hết. Mà lạ nhen, viết tường thuật lại khoẻ, nói không có ý mình, tui cảm nhận gì hết, cũng không có sáng tạo, bay bổng, mà có sao viết vậy thôi, không biết cái này có phải gọi là nhớ & viết lại trong chứng kiến không nữa hiii Thấy nó khoẻ và sau ta, kiểu không cần phải có ý mình chen vào ấy, mình chỉ nhớ và tường thuật lại những gì có diễn ra. À hay nha, những gì có diễn ra, viết tới đây mới thấy: nhớ lại bạn đó nói ra câu gì, tới bạn khác nói câu gì, lớp đang diễn ra gì, Gv chiếu lên tường cái gì mắt mình thấy chứ không phải nhớ lại trong đầu bạn nghĩ gì mà nói ra ha. Và tới khi qua bài viết cảm nhận thì phân biệt khác liền với viết tường thuật, viết cảm nhận là ý của mình có cảm nhận gì mà thì ôi thôi chạy thấy thương luôn, cảm xúc suy nghĩ…Không biết có phải GV cho viết 2 bài vậy để phân biệt rõ hơn không nữa, chứ viết tường thuật như kiểu độc lập, không có ý mình chen vào muốn hay thích kiểu này nọ, còn cảm nhận thì nổi lên, có ý mình muốn điều này điều nọ, xen tình cảm cảm xúc vào nữa. Cho dù, tường thuật lại cũng có bối cảnh cảm xúc ở thời điểm ấy để nhớ và viết lại, chứ nó cũng không giống với viết cảm nhận của mình.
1 Lượt thích