Bài tường thuật
Ban đầu mình thấy mình không có ý đó nhưng trong sâu thẳm mình vẫn có ý đó. Nếu không sao biểu hiện hiện giờ của mình như vậy. Những vấn đề mình thấy gần đây sao lại như vậy. Trước đó mình nghĩ là đã hết đã thông rồi nhưng thật ra chưa thông. Mình thấy mình muốn qua đó thì mình chạy qua nhóm phản biện, cũng muốn mình được mổ xẻ xâu các vấn đề trong con tim mình lần nữa. Lúc đó mình muốn nhờ mọi người đánh tan các suy nghĩ và phản biệm của mình. Sự thật là mình có thấy sống trong chứng kiến thì mình trơ trơ như gỗ đá. Không có 1 sự phát triển hay ý riêng nào
nhưng khi qua kia ngồi với chị Thảo mình bị đơ mình chẳng nhớ ra gì để phản biện cả. Cũng không biết bảo vệ cái gì thật ra là có mà thấy khó nói chuyện của mình ra quá nên thôi. Mình nhớ ra câu chuyện cái bánh và cảm xúc thực sự trong mình. Bộ không có cảm xúc gì khi người ta lấy đồ mình thiệt hả? Rồi những lúc mình bị ức hiếp hay bất công trong quá khứ thì sẽ như thế nào? Không lẽ để mình bị ức hiếp hay thấy cảnh không công bằng mà im lặng sao? Nhưng có tiếng nói gì đó ở trong lòng mình muốn phản biện nhưng khoan chờ bên kia cái đã vì đang đóng vai phản biện mà. Rồi mình cũng có mong muốn làm sáng tỏ những vấn đề trong lòng mình
Mình chưa thấy rõ nó như cái ly trên bàn. Nếu đó là sự thật thì mình chấp nhận nó. Sự thật thật sự là gì, mình muốn biết mình muốn thấy nó. Tiếp theo mình thấy nếu vậy con người thật của mình thì sao những tiền nói của lòng mình. Không lẽ mình bịt lại, chối bỏ không lắng nghe mất nó như trước đây hoàn toàn không ổn rồi, có mất luôn cái đó mất kết nối với mình không. Mất luôn những tiếng nói bên trong mình không hiểu gì về mình không. Khi thế giới không công bằng và bắt nạt mình mình lại phải im lặng, không biết gì hết và không phản kháng lại hay bảo vệ mình. Rồi mình nói ra tiếng lòng của mình. Lúc kêu lên đấu cặp mình cũng hơi lựng khựng vì không biết mình có đấu được hay không ừ thì thôi có cứ chơi vậy. Ban đầu mình cũng không rõ
Cái gì là sự thật trong số những câu chuyện đấy mình muốn biết đâu là sự thật. Sự thật là mình không thông. Đến khi lên phản biện đặt câu hỏi cho chị Tâm thì mình thấy có sao hiểu vậy trên những thứ mình đã có hiểu về đối tượng. Chị Tâm nói về tận hưởng cuộc sống mình thấy hơi lạ và mong muốn hỏi sâu thêm. Điều này mang lại lợi ích gì cho mình. Nếu tận hưởng cuộc sống thì sao? Tâm nói đó là một sự đi lên. Sao đó là một sự đi lên?Trường hợp thưởng thức cái bút, thưởng thức trái táo thì sao. Rồi đến trái táo thúi mình ăn vẫn mà thấy hạnh phúc thì như thế nào? Không lẽ tiếp tục ăn nữa. Mình hỏi nhưng trong đầu mình muốn làm rõ đống xà quần nhận thức cũ về anh Quý và những điều đã trải qua trong giai đoạn đó. Cái gì đúng cái gì sai mình rất muốn làm rõ và phân định để thoát khỏi cái đống xà quần trong người mình bữa giờ. Trong đầu vẫn còn chạy suy nghĩ về nhận thức về anh Quý và tình huống cũ trong quá khứ lúc hình thành nhận thức đó. Mình không muốn học nhưng mình đổ thừa cho thầy không giúp đỡ mình không yêu thương quan tâm lo lắng cho mình, giúp đỡ mình mình là một cục thịt dư thừa và ngoại đạo ở đây. Mình không giống mọi người nên phải chịu như vậy. Mình thấy mình bị bully.
Như Tâm nói trái táo thúi ngon gì đều tận hưởng. Thì mình hỏi ăn vô thấy thúi thì tận hưởng chỗ nào. Không lẽ nó thúi mà vẫn ăn thì đó là tận hưởng? Tâm nói không mà trong suy nghĩ của mình thấy thúi thì quyết định không ăn nữa. Tới đây mình thấy bị gãy vì chưa rõ. Giờ nhình rõ ra thêm là tận hưởng là một cái nền cảm giác về vị nó sẽ khác. Mình hiểu cảm thấy vị thúi phái sinh ra cảm giác khó chịu không vui làm sao nà tận hưởng được? Tận hưởng được rồi thì nó có lợi ích gì cho mình? Mình hỏi thêm các tình huống như đi bar, ăn chơi các họa sỹ tưởng tượng thiết kế cũng có cảm giác enjoy thì nó khác gì với trường hợp này.
Bài tập về nhà hôm nay có phải là liệt kê những điều mình chứng kiến và không chứng kiến trong quá khứ không?
Rồi tới lúc thoát ra khỏi game đó thì chị Thảo nói về việc ồ hóa ra bài tập này làm chị thấy những nhận thức về chứng kiến trong mình là như vậy. Mình hiểu chứng kiến giới hạn trong góc nhìn chứng kiến hình ảnh ban đầu về sự vật sự việc nên có những suy nghĩ kéo theo như vậy. Mình thấy chị học có sự đào sâu như vậy mình không có quan sát lại chỗ đó trong mình thì đúng là như vậy. Mình có cái giới hạn hiểu biết về chứng kiến nên mới phát sinh ra góc nhìn và những cái thấy sau đó như vậy.
Tới phần học về tận hưởng cuộc sống mình ồ lên trong lòng đây là điều chị Tâm nói nè nó có như vậy hay không. Tới đoạn con lười thì mình thấy có chứng kiến rồi mình cũng không nhớ nỗi hết. Những điều mình nhớ chỉ là một dữ liệu được lưu lại trong quá khứ không chắc chắn đó là sự thật. Tới cây bút thì mình thấy mỗi lần nói truyền tay xem lại đều là một lần mới. Không thể chứng kiến mọi thứ về đối tượng chỉ sau 1 vài lần xem cũng không thể nào nhớ hết và biết hết tất cả các dữ liệu được. Mình chỉ có thể dùng nó để thấy được trong những lần chứng kiến khác nhau. Rồi tới đoạn thực hành chứng kiến cái cây như mới. Và tânh hưởng từng phút giây thú vị đến vô tận càng nhìn càng thấy chăm chú càng đẹp.
Câu hỏi về việc chứng kiến trong quá khứ nhìn vào dữ liệu với bài tập đầu tiên thì rất dễ mình thấy mình có loại data dữ liệu lưu trong người về quá khứ nhưng liệu có nhầm lẫn gì không khi coi đó là sự thật. Làm sao phân biệt được thật sự đó là nhận thức từ chứng kiến không phải là phái sinh. Nhìn vô câu chuyện Anna mình có sự tự hỏi cho mình liệu cái data lưu lại về quá khứ đó thì làm sao mình tự phân biệt và không bị nhầm lẫn được. Mình lưu có sự nhầm lẫn gì không. Mình đi đến chỗ suy nghĩ tìm câu trả lời.
Qua bài tập tiếp theo thì mình chưa rõ lắm các đặc điểm đó trong người mình và những câu hỏi về mình.
Không chứng kiến
Anh Bảo mệt
Cuộc sống này thật nhàm chán
Người đó muốn lấy đồ của mình
Không có ai thật lòng với mình
Cuộc sống này không hạnh phúc
Chứng kiến
Tôi chứng kiến 1 cảm xúc nhàm chán trong lòng mình
Mình chứng kiến thấy anh Bảo đang đứng trước cửa tiệm gốm lúc 11:32 phút tối và mặt có vẻ mệt.
Những người bạn của mình không hành xử theo ý muốn của mình.
Một cảm giác không hạnh phúc trong lòng mình.