Thảo Duyên - Cảm nhận buổi học bổ túc 2 (7/4/24)

Mỗi lần đi học là mỗi lần đau đầu luôn, sau buổi học là 1 nùi thông tin mới, xong rồi đầu óc cứ lẫn lộn, thông tin thì tá lả mà không liên kết được nó với bản thân nên thường là tại lúc đó mình không nhìn thấy cảm xúc, cảm nhận gì cả? là ko có hay ko thấy thì không biết. Nhưng mà khi mình học online mình có vẻ có nhiều cảm nhận hơn nha, cũng phát biểu này nọ, còn đi học offline là câm nín luôn, kì ha.

  1. Khi mà mình cho rằng mình hiểu là nghiễm nhiên mình xác nhận mình hiểu đúng. Rồi thầy hỏi thế nó có thể sai ko? ừ có thể sai, vậy nó vừa đúng lại vừa sai à? ừ nhỉ, sao một cái mình đinh ninh đúng rồi mà mình vẫn để ngỏ khả năng nó có thể sai. Là vì cái gì nhỉ? Xong thầy lại hỏi thế thì đúng sai quan trọng gì, bỏ đúng saic ho rồi. ừ thế mà mình ko bỏ nha, mình có một cái ôm khư khư và mình đi tìm cái đúng, đi tìm cách chứng minh cái mình đang hiểu là sai thì mình sẽ bỏ cái sai đó để nhảy qua cái đúng hơn. Đấy là cái nhìn hiện tại của mình về hầu hết vấn đề luôn. Thầy có nhắc đến đi học không phải để tìm cái đúng mà là loại bỏ cái sai. Mình thấy mình cũng khá cởi mở và có đi tìm bằng chứng chứng mình mình sai để nhảy khỏi chỗ sai đó mà, nhưng có vẻ chưa tích cực lắm nhỉ. Chưa rõ nữa.
  2. Cái thứ hai thấy ấn tượng là chấp nhận bản than, dùng lí trí đối thoại. Dù bản than có xấu xa, tồi tệ đến đâu thì cũng chấp nhận nó, để mà từ cái thật đó mới bắt đầu dùng lí trí đối thoại. sửa trên cái dối trá, cái ảo tưởng thì càng sửa càng sai thôi nhỉ. ờ, nên thành thật với bản than rất quan trọng.
  3. Cái thứ 3 là cái mình có từng nghe, đó là mình đang sống trong giấc mơ của mình, tất cả là ảo tưởng. Không có cảm nhận gì về thông tin này vì mình cũng không có căn cứ nên chẳng biết đúng hay ko đúng, nên cứ để đó. Vậy thì mình đang học chứng kiến là để chứng kiến cái ảo tưởng à ta? Để bớt ảo tưởng trên cái ảo tưởng hả? sau khi nghe loáng thoáng chị Tâm nói chị không ngờ chứng kiến có thể giải quyết đến tận vấn đề tất cả đang là ảo tưởng luôn thì mình có hiểu khúc này nha. Hiểu đúng ko thì ko biết. Kiểu là mình đang ảo tưởng trên ảo tưởng, cái mình học, mình chứng kiến rõ cái ảo tưởng, và mình chứng kiến rõ mình không chứng kiến đối tượng thật, và mình sẽ có nhu cầu đi tìm đối tượng thật.
  4. Mình có thấy nảy sinh 2 cảm xúc khi thầy tương tác với mình, một là khi thầy xác nhận câu trả lời hiểu và hiểu đúng của mình, mình có 1 chút hãnh diện nha, kiểu nói giống ý thầy nha, nhưng ngay lúc đó mình cũng có thấy là khi anh Nhật phát biểu về hiểu là có ý mình và hiểu đúng là ko có ý mình thì mình cũng thấy đúng, vậy mình có thực sự đang hiểu về hiểu và hiểu đúng như mình trình bày, như ý thầy đang nói không? nhìn tới cái này cái sự hãnh diện của mình nó tan. Cái thứ 2 là khi thầy nói đoạn cuối đại loại là không hiểu, nên không có cảm nhận gì á, là mình có cảm thấy nổi lên cảm xúc muốn chứng minh nha, do đó mình đã kèm thêm lại cái cảm nhận mà mình đã chia sẻ lúc sáng lại như để đối chọi lại cái thông tin là thầy nhận xét mình nghe mà ko hiểu á. Mình thấy thế, tuy nhiên thì ko nhìn thấy tức giận hay gì cả.
  5. Là khi bị trích dẫn những dẫn chứng bị bệnh mà thầy nêu, Hạnh và chị Tâm có nói tới việc bị quê, đổi nick, ẩn danh, ngạc nhiên là mình ko quê nha, cũng ko có ý định phải ẩn danh, có thể mình thấy mng ở đây giỏi hơn, học lâu hơn, nên mình có gì đâu mà quê chăng, hoặc là chưa bị chỉ đích danh. Cái này cần thời gian để xem. Nhưng mà mình cũng thấy mình có ý khoe cái chuyện này nha, là mình ko bị quê nha, có vẻ là học nghiêm túc nha, không giấu dốt nha, haha.
  6. Về động lực học của mình: thầy có nói tới động lực học thoát khổ, nếu mà với bản than mình thì mình thấy lại không đúng lắm. MÌnh đi học vì gì ta? Vì tò mò, vì hay, nói chung là mình chưa có mục tiêu cụ thể. Kể lại hành trình đi học của mình. Mình tiếp xúc với Self Hiil đầu tiên, nghe cái L nói thấy thu hút nha, vì bản than mình ngay từ xưa đã lúc nào cũng có câu hỏi “”thế nào mới là đúng? Tại sao lại lựa chọn như này mà ko như kia? Cơ sở là gì?” và chưa tìm thấy những người có cũng tần song, toàn là tự thấy mình hơi kì kì thôi (vì mng nói mình qtam chuyện gì đâu). Nên khi gặp Self Hiil là mình bắt song được luôn, có điều mình lại không bị thu hút bởi khóa học ở đó, chỉ đi vòng vòng bên ngoài thôi. Rồi từ đó biết đến Thiền VN, thì đây cũng là nơi thứ 2 mình biết nói về những thứ đó, những cái điều mà mình chưa tìm được ở nơi khác, và học phí thì rẻ, mất gì không học. Nên mình cứ đi vậy đó, chứ cũng không có mục tiêu cụ thể là để làm gì. Nhưng mà mình có trải nghiệm nhe, là những cái này nó sẽ có ích vào thời điểm nào đó, Ví như khi mình gặp khủng hoảng hôn nhân đi, chính những kiến thức mà mình chỉ đi học cho biết vì thấy thú vị thôi đã giúp mình rất nhiều, dù là chưa hết gốc rễ nhưng mà nó có ý nghĩa, việc đi học có ý nghĩa, khủng hoảng có ý nghĩa. Vậy nên thiền Vn cứ mở là mình còn đi học. Nhưng mà động lực hơi yếu, không biết thầy chịu nhận không nữa. nói ra cũng đối mặt với rủi ro bị đuổi nè.
1 Lượt thích

à có câu hỏi nhỉ: đối tượng thật ở đây là gì? phải có đầu nhập thông tin mình mới có xuất hiện người đó trong mơ chứ nhỉ? vậy 1 người lạ tiến vào là vì cái gì? ai đã nhập thông tin đó?
rồi Thảo trong giấc mơ của mình và Thảo trong giấc mơ của Thảo là 2 hình ảnh Thảo của 1 đối tượng Thảo thật, có không? có Thảo thật đó không nhỉ? nếu không có thì mình lấy gì mà nhập, nhập bằng cái gì? có thể nhập bằng 1 bức tranh, sau đó mình tự vẽ ra trong mình những tính cách cảm xúc của Thảo ko nhỉ?
èo, càng nghĩ càng rối.