tình huống: sáng nay mẹ mình hỏi: chở bạn lớn phía trước hay phía sau, bạn nhỏ thì cột đai phía sau rồi. Mình trả lời: sao mà để đứa lớn ngồi đằng trước được, đứa lớn ngồi sau để ôm đứa nhỏ chứ. Và mẹ mình nói không biết thì hỏi mà sao tức giận vậy. Mình không hề thấy mình tức giận, mình chỉ nghĩ là không biết tại sao lại có suy nghĩ cho đứa lớn ngồi trước, còn đứa nhỏ ngồi 1m đằng sau, như vậy không đáng sợ sao?
Sau đó mình tua lại, mình thấy ngay tại thời điểm mẹ mình nói mình giận, mình chứng kiến là mình ko giận, mẹ mình lại cho rằng mình giận, nên mình ko phục. Mình chỉ cho rằng mình yếu giao tiếp, nói năng không được nhẹ nhàng. Tuy nhiên nó gây nên lợn cợn trong mình, mình ko giận, nhưng lời nói phát ra khiến nta khó chịu, mà rất nhiều ng khó chịu, vậy mình có thực sự giận hay ko hay là do mình ko khéo ăn nói thôi?
và mình đã phát hiện ra, mình có giận mà mình ko biết.
ngay khi cơn giận bùng phát, mình phát ra câu nói, ng nghe cảm nhận được sự tức giận. khi họ phản hồi, mình mới nhìn lại, khi nhìn lại rồi thì thời điểm này mình lại không còn tức giận. Thời điểm đã khác.
Như vậy, ng nghe câu nói của mình chứng kiến vào thời điểm mình bùng phát cơn tức, thể hiện ra bằng câu nói khó chịu, năng lượng khó chịu.
còn bản thân mình thì lại chứng kiến vào thời điểm khi mình nghe nta phản hồi, thì thời điểm đó mình lại ko còn tức giận.
chính vì ở 2 thời điểm khác nhau nên có gì đâu mà tranh cãi, thế mà bao lâu nay mình hoài nghi bản thân luôn á. Vì ai cũng bảo mình tức, mình khó chịu, nhưng mình ko hề thấy mình tức, vì mình đã vuột mất thời điểm tức đó, mình chứng kiến cái sau.
Trời, vậy mà phục rồi ko phục, hoài nghi ngta đổ oan cho mình, hoài nghi chính mình ko nhận diện được cảm xúc của mình. Xong rồi có đợt học ptbt thì lại cho rằng cảm nhận của họ thì tự họ có trách nhiệm, họ tự nhận cái cảm nhận đó, mình đâu phải là lý do gây ra cảm nhận đó. Lòng vòng tá lả.
Vì sao chứng kiến lại mang tính chất thời điểm?
vì mỗi khắc trôi qua thì mình phải chứng kiến lại.
chỗ này chưa rõ cách diễn đạt nhưng mình ví dụ nhé.
Như D mà chứng kiến Hạnh thì mỗi khắc đều là 1 Hạnh khác. Tế bào sản sinh và chết liên tục, nên Hạnh mỗi khắc đều có thay đổi ở nhiều điểm mà nếu không chứng kiến thì sẽ không nhận ra. D đang nói trên nhận thức của D về Hạnh là 1 Hạnh, còn hình ảnh của Hạnh thì D chưa chứng kiến được đối tượng này.
Vì tính chất thời điểm này nên mình nghĩ là chứng kiến luôn tươi mới.
Chứng kiến mang tính thời điểm nghĩa là sao bạn? Bạn cho thêm ví dụ nha.
Đoạn này thấy thú vị sao á, cảm giác chưa hiểu chứng kiến là gì lunnn. Chứng kiến mang tính thời điểm nên chứng kiến luôn tươi mới sao
khi chị chứng kiến cái cây, chị có thấy tươi mới ko? đoạn này em ko nhớ chị có thấy bị thu hút hay tươi mới không, chị mô tả cái sự tươi mới mà chị đã trải nghiệm xem sao.
Bản thân em chưa chứng kiến được sự tươi mới. Đây là đang đi theo dòng suy luận thôi à. Em đang thấy mỗi giây mỗi khác, mọi thứ đều thay đổi, đều không còn là chính nó như khắc trước đó.
Chứng kiến là trạng thái lia tất cả nhưng tựu chung lại thì chia ra chỉ có người chứng kiến và đối tượng được chứng kiến (mình và cái ngoài mình). Người chứng kiến hay ""con mắt’’ thì không thay đổi, theo em đang nghĩ là vậy, vì không thể có nhiều mình. vậy thì cái gì tươi mới, cái gì mới, đối tượng mới, chính đối tượng đó qua mỗi khắc đã mới rồi.
Chị có. Chị mô tả cái sự tươi mới ấy nhé: giả dụ như cái lá cây màu xanh lá, sự tươi mới là màu xanh lá ấy nó rất là đẹp, mình sẽ thấy màu xanh ấy nó rất là riêng, là khác biệt, là đặc biệt, nhìn 1 lúc mình sẽ có cảm giác kết nối với cái đặc tính đó, sau đó sẽ có cảm giác yêu mến.
Thì chị thấy đó là sự tươi mới, nhưng cái chị thấy tò mò cái đoạn này nè:
Và đoạn này nữa:
- Nếu như tươi mới như chị tả thì khi chị chứng kiến 5h một cái lá màu xanh lá đó thì sự tươi mới nó sẽ ntn? Nó riêng ntn, đặc biệt ntn trong suốt 5 tiếng đó?
- Chị tò mò gì ở 2 đoạn đó ạ? Chị mô tả cụ thể ra được không?
Chị trả lời sau nhe, giờ chưa biết á.