Cảm nhận buổi bổ túc chứng kiến 2
Mỗi lần đi học chứng kiến là một lần đơ. Trong lớp là đi theo gợi ý của giảng viên, chứng kiến cái thấy của mình theo hướng dẫn đó, và hầu hết là chưa thấy. Ko rút ra đc cái gì, hay là rõ hơn rốt cuộc ko biết là rút hay ko rút, kết luận hay ko kết luận. Càng ngày càng thấy thêm cái sai, còn chưa thấy cái đúng. Khi hỏi cảm nghĩ, cảm nhận ngay thời điểm buổi học thường trong mình là đơ, ko cảm xúc. Ủa mà hình như đây là cảm nhận chung, lạc đề. Chạy lại cảm nhận buổi học bổ túc 2 nè. Có mấy điểm sáng
-
Bữa h mình quan sát chứ ko chứng kiến, thầy chỉ ra cái sai, bởi vì mình tác ý quan sát đối tượng, nên thực chất là mình chỉ thực hành quan sát chứ không thực hành chứng kiến. Tuy nhiên quan sát trong chứng kiến hay trong cảm nhận thì chưa rõ chỗ phân biệt này. Nhưng bản than mình trước khi học chứng kiến mình có khám phá là tách hẳn cảm nhận của mình ra khỏi đối tượng luôn, nên trong các tình huống mà mình cho rằng mình chứng kiến, thì mình không phát sinh cảm xúc.
-
Bữa h mình tưởng mình biết, hoặc biết 1 phần, thì giờ coi như về mode 0, ko biết gì hết. Nào là làm bài tập, nào là chú ý đối tượng, nào là chỉ tập trung phần hình ảnh/âm thanh/mùi/vị/ý của mình, suy nghĩ của mình, nào là tương lai, hiện tại, quá khứ. Xong cái thầy bảo sai, nhưng bản thân mình chưa rõ lắm cái sai này, chỉ rõ ở một chỗ là khi mình khu trú vào đối tượng là mình đang quan sát, và quan sát thì chưa phải là chứng kiến. Ủa vậy là khi chứng kiến là mình không tác ý vào đối tượng à ta? Chứng kiến là không tác ý rồi đó, còn chỗ chú ý đối tượng thì chỗ này chưa rõ, thầy có nói tới vị trí đặt tâm. Vị trí đặt tâm của quan sát là đối tượng. còn vị trí đặt tâm của chứng kiến là ở con mắt, đúng không ta, tức là quan sát thôi. Ủa nếu là quan sát thuần, bao quát, không khu trú đối tượng thì học chứng kiến chi ta? Tại nó cứ lia thôi mà nhỉ. Mình nghĩ có khi nào cái quan trọng là cái kết quả của chứng kiến không nhỉ? ừ, tại chứng kiến là quá trình quan sát bao quát, vừa hành động vừa suy nghĩ, chứng kiến diễn ra đồng thời, không giống quan sát là nó dừng lại các hoạt động khác. Vậy thì rõ rang khi chứng kiến tức là quan sát+suy nghĩ, có lí không, vậy thì phần đối tượng của chứng kiến là bao gồm đối tượng ngoài và đối tượng trong mình. Như vậy để làm gì ta? Lợi ích là gì ta? Quan sát thì lợi ích là focus trọng tâm đối tượng, thì khi đó đối tượng rõ, những cái khác mờ. Nhưng chứng kiến là lia toàn bộ, vừa rõ đối tượng trong vừa rõ đối tượng ngoài. Đối tượng trong mình là cảm xúc, suy nghĩ đó. Nếu mà xét trước sau thì có ảnh hưởng gì ko, sao phải làm cùng lúc, chứng kiến có tính thời điểm. thời điểm quan trọng ko? Ngay lúc phát sinh sự chứng kiến đối tượng bên ngoài thì chứng kiến luôn cả đối tượng bên trong, mục đích là gì. Tính thời điểm, sự cùng lúc, đối tượng bên ngoài, phát sinh bên trong, chỉ có chứng kiến làm được. Quan sát không làm được.
-
Ko, chính xác là có thấy bữa giờ thực hành sai, bữa h chỉ thực hành quan sát chứ ko thực hành chứng kiến. ở chỗ mình phải tác ý quan sát thì hành động đó mới bắt đầu, nhưng có lúc mình ko quan sát thì mình có biết mình không quan sát ko? Mình biết? nhờ vào cái gì mà mình biết. Đó là chứng kiến.
-
Câu hỏi chị Tâm: nãy e rửa chén e có qs ko? Ko, vâyh sao biết ko qs? Cái biết này là cái gì? Là chứng kiến. Mình luôn trả lời là lý thuyết nó là chưngd kiến. Chị hỏi thế e có thấy đó là chứng kiến ko? Thì mình ko trloi đc, mình ko có khẳng định được là mình thấy mình có chưngs kiến nên mình mới biết mình ko qs úc đi rửa chén, mình chỉ suy luận vì bản thân mình ko rõ biết từng hành động khi rửa chén nên mình cho rằng mình ko qs.
-
Chị Tâm: tự em có thấy đó là chứng kiến ko? Mình chỉ toàn trả lời theo lí thuyết nãy giờ học thì ko tác ý quan sát thì cái gì giúp mình biết mình ko quan sát, thầy gọi chỗ biết này là chứng kiến, mình bí chỗ này, vì mình chưa thấy cái biết này là chứng kiến, mình cũng ko rõ là còn cần thấy cái gì mới đi đến cái thấy này hay không. Về logic thì nó cứ đi hợp lý, nhưng mà mình không khẳng định được. mà thực ra đoạn này đơn giản là đặt tên mà ta, à ko phải là đặt tên, vì mình bị đứt ở cái đoạn biết ấy. Không quan sát thì cái gì giúp mình biết mình ko quan sát? Mình đang dừng ở đây, nhận thức của mình mới tới đây. Là có cái gì đó bao trùm lên, biết cả những thứ mà ý của mình không biết, nó bao trùm ý, nó quan sát ý, nó thấy ý. Nó là cái gì? Liệu cái nó đó là 1 quá trình hay nhiều quá trình, 1 con mắt hay nhiều con mắt, con mắt quan sát, con mắt quan sát con mắt quan sát….BÍ
-
Mình ko ồ à, cũng ko phán xét, suy sụp. Khi mình ko có cx rõ ràng mình đã cho rằng mình đơ, đóng lòng. Giờ mình mới thấy là do bản thân mình chưa thấy đc cái đúng, cái sai nên có gì đâu vỡ oà. Mình chỉ vỡ oà với những cái nhận ra của mình. Sau lớp học, dựa trên nguyên liệu học buổi đó mình khám phá ra trong mình. Xong cái thầy bảo sai, ờ sai, rồi thôi. Vỡ oà là khi mình thấy cái đúng, mỗi lần mình thấy mình tìm ra cái đúng cái mình vỡ oà lắm.
-
Vỡ oà đợt này là hình như mình ko phải đơ đâu mình ơi. Hehe. Có khi nó chuẩn bị sai tiếp. Đang cbi cho cái vỡ oà tiếp theo, hào hứng ghê.