Từ lúc học chứng kiến xong thì mình có ứng dụng được, còn đúng hay không thì không biết, mình cho là ứng dụng được vì thấy có kết quả là cảm xúc quay ngoắt 180 độ, giống như giải đúng đề, tìm đúng nhận thức sai lầm vậy đó.
Trải nghiệm 1: mình chứng kiến bằng tai đồng nghiệp nói ““do chị nói không rõ””. Chứng kiến bằng ý có rất nhiều cảm xúc trồi lên ““mình không giỏi truyền đạt”” ““đồng nghiệp cố tình làm khó”” ““đồng nghiệp coi thường””…rồi sau đó mình chứng kiến bằng ý có tưởng tượng hành xử sau vụ đó như thế nào, nào là bơ đi, hoặc là coi như không có gì, nhưng mà mọi thứ cứ gượng gượng. Và mình tiếp tục dùng câu hỏi mình chứng kiến những gì, chứng kiến bằng tai lời nói, mình có chứng kiến đồng nghiệp ““cố tình làm khó, coi thường”” ko? Không. Chỗ này cũng hơi êm êm rồi, nhưng vẫn hơi gượng. xong rồi cái làm mình tỉnh là ĐỐI TƯỢNG ở đây là gì?
Đồng nghiệp nói về vấn đề gì? vấn đề đó mình có nói rõ chưa? để làm tốt hơn thì ngoài cách nói có thể làm cách gì khác không? từ chỗ xác định lại đối tượng thì cảm xúc mình được giải.
Trải nghiệm 2: Lúc đang tắm cho con, con có 1 vết thương nhưng mà không muốn cho mẹ xem, nói ngọt nhạt đủ kiểu, xong mình như bị tức điên lên, và làm hành động mà mình không muốn thấy mình làm. chỗ xảy ra thì xảy ra rồi, nhưng sau đó, khi tỉnh lại, mình chứng kiến bằng ý bao nhiêu suy nghĩ nổi lên ““mình làm mẹ tệ””, ““mình bị ức chế nên không kiểm soát được””, rồi bao nhiêu trách móc nổi lên. Lại chứng kiến tiếp, mình chứng kiến gì? con nói ““con không muốn mẹ sờ vô””, mình chứng kiến bằng ý cơn tức giận trào lên vì con không theo ý mình. Mình không chứng kiến thấy ““mình làm mẹ tệ”” mình bị ức chế vì bất lực trong việc giải quyết mqh với ck"". Khi mình phân tích được như vậy thì mình dừng trách móc, chấp nhận bản thân vào thời điểm đó đã có 1 cảm xúc tức giận, và đã thực hiện 1 hành động mà mình không muốn thấy mình làm.
Trải nghiệm 3: mỗi khi mình có 1 suy diễn là mình lao đầu đi giải quyết cái suy diễn đó, chính xác là mình đi xác nhận cái suy diễn đó có đúng hay ko, mình cho rằng là mình đang đi xác nhận mà, mình có hành động, mình muốn giải quyết vấn đề mà, mình đang muốn chấm dứt suy diễn mà. Hôm nay mình có 1 khám phá mới, đó là mình đi xác nhận cái suy diễn đó đúng hay là sai nhưng không tập trung vô đúng ĐỐI TƯỢNG. Đối tượng lúc trước mình tập trung là CHÍNH MÌNH, mình có đang suy diễn đúng ko, và nhiều khi mình cho là mình đúng, mình chỉ đi xác nhận cho tới khi có người xác nhận MÌNH ĐÚNG mới thôi á. Còn nếu muốn xác nhận thực sự thì ĐỐI TƯỢNG phải là cái việc mình đang suy diễn đó, nó có đúng thực tế không kìa. Trời.
1 Lượt thích
Bạn làm mình nhớ tới chữ ĐỐI TƯỢNG.
Chứng kiến đối tượng gì.
Mắt mình chứng kiến đối tượng A.
Nhận thức phát sinh đối tượng B.
Kết luận B là do mình chứng kiến.
1 Lượt thích