Hiện tại, mình thấy việc thực hành chứng kiến như này là đúng.
Chọn ý muốn sống trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến và quan sát các hoạt động bình thường mình đang diễn ra. Ví dụ: trong khi chơi với con, trong khi giận chồng, trong khi làm việc công ty, lên kế hoạch hay thực thi. Trong cuộc sống hằng ngày bất cứ khi nào mình vào được trạng thái chứng kiến sự chứng kiến thì quan sát xem trong trạng thái đó mình cảm thấy như thế nào, tường thuật lại, viết lại. Duy trì trạng thái đó càng lâu thì sự quan sát càng lâu. Quan sát đối tượng chứng kiến của mình đang hoạt động như thế nào. Xem những nhận thức mình đang có về chứng kiến nó có đúng khi mình ở trong trạng thái đó hay, nó có mâu thuẫn gì không.
Hiện tại, mình có mong muốn sống trong trạng thái chứng kiến mọi lúc mọi nơi. Khi nào mình biết mình văng ra thì sẽ chọn vào lại. Dấu hiệu cho việc văng ra là mình đi kết luận về điều mình chứng kiến. Chỗ này chưa rõ lắm.
Hiện tại, mình thấy mình biết mình đang sống ở nơi có kết luận, còn thấy mình buồn miên man, lòng rối bời. Nhưng vấn đề là mình không ý muốn thoát ra, qua sống ở chỗ không có kết luận.
Điều gì khiến mình muốn sống ở nơi có kết luận?
Điều gì khiến mình không muốn thoát ra?
Mình đang thấy đau lòng nhưng lại không muốn thoát ra. Thấy mình buồn nhưng lại không khởi ý muốn thoát ra. Ai đó tới nói với mình qua nơi này nè hết khổ nè mình cũng không muốn. Mình chỉ muốn được chìm trong cảm giác đau khổ, buồn tủi hiện tại. Vì sao vậy? Mình đang cho rằng khi ở trong hoàn cảnh này thì mình buồn là đương nhiên mà. Sao phải thoát ra. Y như anh, cho rằng do mình nên anh mới khó chịu, nóng tính. Thấy giống ngang cái muốn tỉnh tỉnh. Tại mình đang đánh giá anh, xong laii thấy nình cũng giống anh. Cũng ở trong vùng có kết luận, và không muốn thoát ra. Vậy mình có thay đổi đâu mà yêu cầu anh thay đổi. Bản chất giống nhau dù cấp độ khác nhau. Nói đến đây mình vẫn còn muốn mình buồn mà. Mình cũng có muốn thoát ra, có muốn thay đổi gì đâu. Cơ chế tự nhiên trong mình hiện tại nó vẫn muốn được buồn. Thế thôi. Cơ chế tự nhiên trong anh vẫn đang muốn khó chịu, nóng tính. Thế thôi.
Vậy mình thực hành chứng kiến như thế nào? Lúc nào là lúc quay về bên trong? Lúc nào là lúc thực hành, lúc nào là lúc thả lỏng để cơ chế tự chạy.
Mình đang chứng kiến thấy mình sống ở nơi có kết luận, mình kết luận về mọi thứ đang diễn ra như vậy vậy nên mới chán chán, khó chịu. Mình không nghĩ rằng cần qua sống ở chỗ không coa kết luận mà là thấy đang ở chỗ có kết luận thì né ra, thoát ra.
Mình vừa thả ra cho mình sống đúng với cơ chế chứng kiến hiện tại của mình. Nó đang như nào thì nó như vậy. Mình không can thiệp. Lúc này không phải lúc thực hành.
Việc thực hành chứng kiến mình thấy là nó ở trong một khoảng thời gian mình lựa chọn, chứ không phải thực hành trong cuộc sống. Trong cuộc sống thì cứ sống với cơ chế chứng kiến hiện tại. Vì mình nhập nhằng lúc thực hành lúc sống nên mới xảy ra chuyện đánh giá mình, không cho mình thả lỏng trong cơ chế cuae mình.
Thực hành chứng kiến không có nghĩa là luôn sống trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Vì nếu mình hiểu về chứng kiến, có ý muốn sống trong đó thì tự động cơ chế mình sẽ đi theo. Còn thực tế, mình đang không muốn sống trong đó thì có thể do mình chưa hiểu, hiểu nhầm. Nên không nhập nhằng việc thực hành với việc sống cuộc sống bình thường.
Có thể thực hành trong cuộc sống bình thường không? Mình chưa biết cách, nên bị rối. Nên đang nghĩ là không nên. Việc thực hành nên ở trong không gian an toàn hơn là cuộc sống hằng ngày với cơ chế rối ren cuae mình hiện tại. Trong không gian an toàn hơn, mình khám phá hiểu rõ chứng kiến đã rồi cuộc sống mình tự động thay đổi theo.
Mình vừa thả mình ra với nhu cầu trốn tránh bằng giải trí xong, viết cảm nhận xong thì mình lại thấy mình vào trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Mình chưa rõ tại sao nhưng tường thuật lại là. Khi mình có ý định thả mình vào cơ chế chứng kiến hiện tại của mình, không thực hành gì cả thì mình sẽ hành xử theo cơ chế chứng kiến hiện tại của mình. Mình cũng không làm điều gì nguy hại bản thân, gây hại người khác như mình tưởng tượng. Sau khi thực hiện xong thì mình laii vào trạng thái mà mình đang cho rằng nó là chứng kiến sự chứng kiến.
Trạng thái chứng kiến là trạng thái chứng kiến sự chứng kiến. Khi mình viết là mình viết tắt. Còn đều chỉ về trạng thái sống trong chứng kiến.
Trạng thái không chứng kiến mình đang hiểu là trạng thái mình sống với các nhận thức không đến từ chứng kiến, hay sống ở nơi có kết luận.
Trạng thái chứng kiến sự chứng kiến hiện tại mình đang thấy là trạng thái có sự biết rõ mình đang đang làm gì, giống với trạng thái khi leo cầu thang, khi chú tâm làm một việc gì đó.
Hiện tại em thấy dấu hiệu em bị văng ra nhiều hơn như nổi các cảm xúc chán chán, bực bội, khó chịu, có các hành vi, ý định làm hại mình hay người khác như là đóng lòng, trừng phạt cảm xúc.
Dấu hiệu em đang sống trong chứng kiến thì em đang thiên về việc biết mình đang ở trạng thái chứng kiến sự chứng kiến.
Mấy hôm nay mình có thử cho mình muốn nghĩ gì thì nghĩ trong một khoảng thời gian như ngồi sau xe máy chồng chở, khi ngồi không không làm gì. Thì mình thấy các suy nghĩ cứ nổi lên rồi chìm xuống. Có suy nghĩ kéo dài nẩy qua cái khác, có suý nghĩ ngắn nổi lên chìm ngay. Mình muốn thử mặc kệ mình muốn nghĩ gì thò nghĩ xem tới đâu. Thì mình thấy nó cũng bình thường, cũng không làm gì nguy hại như mình nghĩ trước đó. Lâu lâu mình mới cho mình ở trong trạng thái này còn khi làm việc mình chỉ nghĩ đến công việc thì phải, cũng không suy nghĩ hay bận tâm gì nhiều. Thật ra cũng không chắc lắm, mình có cảm thấy mình có bất ổn mà cứ lao theo công việc, mệt nên chưa đụng vô. Giờ mới lôi ra, điều mình muốn viết đầu tiên là vè việc thực hành chứng kiến.
Mình có suy nghĩ rằng lúc nào mình cũng chứng kiến, đều có trạng thái con mắt tồn tại nhưng không ý thức được. Vậy việc thực hành chứng kiến là việc mình khám phá cái chỗ trong tróng chứng kiến để xem nó như thế nào, và mình chứng kiến điều gì mà không chọn sống trong đó. Mình nghĩ để khám phá được chỗ sống trong chứng kiến thì mình cần khám phá khi ở trong chỗ đó. Nghĩa là mình cần những bài tập để giúp mình chạm tới chỗ sống trong chứng kiến, rồi khám phá xem chỗ đó như thế nào, có thực sự có lợi lạc gì không. Mình chứng kiến nó có lợi thì mới chọn sống trong đó. Mình nghĩ vậy. Đó là lý do mình thử cho mình muốn nghĩ gì thì nghĩ trong một khoảng thời gian để mình dễ vào chỗ sống trong chứng kiến. Trú tại đó rồi khám phá. Nhưng thời gian mình cho mình thả lỏng ít nên chưa khám giá được gì.
Mình nhớ tới chữ “kết luận”. Ngay lúc mình nghĩ mình ở chỗ sống trong chứng kiến là mình kết luận chưa? Mình thấy là mình đã kết luận “đây là chỗ sống trong chứng kiến”. Mình thấy việc mình kết luận để mình có cơ sở để khám phá. Nhưng không bám vào kết luận đó mà cần thoát ra. Thoát ra là thoát ra như thế nào? Mình chưa biết.
Hiện tại, mình đang kết luận cách để thực hành chứng kiến là làm bài tập hay gì đó để vào được chỗ mình nghĩ là sống trong chứng kiến để khám phá, xem mình chứng kiến điều gì ở chỗ đó. Chứng kiến nó có lợi thì tự động cơ chế của mình sẽ thay đổi, làm điều có lợi cho bản thân. Hướng đến việc sống trong chứng kiến.
Chứng kiến là điều có sẵn trong mình nhưng mình không ý thức được để sống trong chỗ chứng kiến đó, mình toàn sống trong ảo tưởng, sống với những điều mình không chứng kiến được. Vì vậy thực hành chứng kiến là làm cho quen việc có ý thức sống trong chỗ có chứng kiến đó.