Đêm qua mình nhìn thấy một trạng thái vô cùng lạ lẫm, nhưng mình biết rất rõ là mình đang yêu Anh và đắm chìm trong tình yêu đối với Anh!
Lúc trước đây mình từng có thắc mắc: Vì mình thấy Anh đẹp trai trước nên mình mới yêu Anh - hay - bởi vì mình yêu Anh rồi mình mới thấy Anh đẹp trai nhất trên đời? Lúc đó mình cũng loay hoay với câu hỏi này và chưa thấy đáp án, mình thấy nó giống như một vòng tròn không có điểm bắt đầu hay kết thúc. Mình yêu Anh - mình thấy Anh đẹp trai - mình lại yêu Anh - rồi lại thấy Anh đẹp nhất v.v…
Đêm qua mình chợt phát hiện: Ủa, mình không thấy Anh đẹp trai nữa đâu. Tức là mình nhìn Anh bằng một con mắt khác, giống như ở trong cái chỗ ‘‘tâm không phân biệt’’, tình yêu không phân biệt vậy đó. Mình thấy Anh không đẹp cũng không xấu, không trẻ không già, không trắng không đen, không thơm không hôi, không giỏi không dở, không có bất kỳ cái gì nữa cả. Mình nhìn thấy Anh không không phải là nhan sắc, không phải tài năng, không phải địa vị xã hội, không phải là tất cả những gì mà từ xưa đến giờ mình nhầm lẫn đó là Anh và mình cho rằng mình yêu thích, ngưỡng mộ những cái đó đâu.
Đột nhiên mình nhìn thấy Anh giống như một khối nước cuồn cuộn, mình thấy Anh như tan ra, không còn Anh nữa, không hề có Anh. Mình nhìn thấy với mắt thường này khi nhìn vào Anh là một tập hợp cơ thể bằng xương bằng thịt, nhưng có một con mắt khác nhìn thấy tập hợp này là vô ngã, Anh không có ngã, Anh là trống rỗng, Anh là các duyên đang tụ lại hợp thành để cho mắt mình nhìn thấy vậy thôi, chứ bản chất hoàn toàn không hề có một Anh nào cả.
Vậy tình yêu của mình đối với Anh là gì?
Mình thấy ở ngay chỗ khối nước là tất cả những duyên tụ hợp thành một hình ảnh Anh đó, thì tình yêu của mình hiện lên. Tức là tình yêu của mình đặt trên khối nước đó, khối nước đó cũng là tình yêu. Mình là Anh mà Anh cũng chính là mình. Mình và Anh không có gì khác biệt, không phải là hai người khác nhau, hai thực thể khác biệt. Mình chợt phát hiện ra trên đời này đúng thật chỉ có duy nhất một mình mình thôi, không có Anh, không có bất kỳ cái gì khác. Mình cũng không có ngã, mình cũng trống rỗng, thân xác quần áo này cũng là các duyên tụ hợp thành. Mình chính là khối nước tình yêu, là tự do, là hạnh phúc và là duy nhất có tồn tại. Nhưng mình không có ngã riêng, không phân biệt ngã của mình hay ngã của Anh, cũng không hề có ngã của bất cứ cái gì khác. Mình chợt nhìn thấy rõ ràng bản chất mọi thứ là vô ngã, chỉ có tình yêu thôi, mình yêu Anh thật ra bản chất là mình đang yêu mình, vì làm gì có một Anh nào có thật để mình yêu cơ chứ.
Tự nhiên mình phát hiện ra, mình yêu Anh chính là hiện thân tình yêu của chính mình mà thôi. Chứ không phải như những nhầm lẫn trước giờ rằng mình yêu cơ thể đó, khuôn mặt đó, hình dáng đó, bộ đồ đó, hay là yêu những tài năng phẩm chất gì của Anh nữa cả. Hóa ra tất cả những thứ ấy đều là vẻ bề ngoài, đều ở bên ngoài, và tình yêu của mình hoàn toàn không nằm trên những cái có thể sinh diệt, thay đổi bên ngoài đó. Mình yêu Anh là một tình yêu cố hữu, tình yêu hoàn toàn không sinh không diệt. Tình yêu của mình nguyên vẹn và đong đầy từ trước đến giờ, cho nên mình chợt phát hiện ra dù vẻ bề ngoài của Anh có thay đổi như thế nào thì nó không hề liên quan gì đến tình yêu của mình đâu.
Mình yêu Anh tức là mình đang yêu chính bản thân mình, tình yêu của mình đang đặt ở chỗ của Anh. Nhưng không phải mình đặt trên cơ thể, trang phục hay tài năng địa vị của Anh, mà mình cởi bỏ hoàn toàn tất cả những cái đó xuống, những lớp lang bên ngoài đó không phải là thứ mà mình gọi là yêu Anh. Mình yêu Anh tức là yêu cái phần còn lại, yêu những cái mà không sinh không diệt, yêu cái lớp ở trong cùng trong cùng. Nhưng cuối cùng mình phát hiện ra, ở chỗ của Anh thì có gì là không sinh diệt đâu chứ? Cơ thể sinh diệt, hình dáng cũng vậy, tất cả mọi thứ ở chỗ của Anh mà mình có thể cởi ra được, tháo xuống được, tất cả tất cả đều là sinh diệt. Khi mình cởi toàn bộ những gì trên người Anh xuống, mình hết hồn, cũng không còn một hình hài Anh luôn, cũng không có linh hồn Anh luôn nữa. Thật ra linh hồn cũng là một dạng ‘‘thân thể’’ nhưng dưới hình thức khác, cũng được hợp thành từ tứ đại (đất, nước, gió, lửa) mà thôi. Cho nên linh hồn cũng được nhìn ở góc độ duyên tán, khi nhìn rõ nó và thấy nó tan ra, thì hoàn toàn không còn một Anh nào hiện hữu ở đây để cho mình yêu, hoàn toàn không có đối tượng Anh nào nữa.
Vậy rõ ràng mình yêu Anh tức là chỗ đó tình yêu của mình được mở ra, mình cảm nhận được tình yêu, đong đầy tình yêu và sống trong trạng thái ấm áp ngập tràn hạnh phúc của tình yêu. Cho nên tất cả những duyên tụ hợp lại thành Anh như: cơ thể, nhan sắc, tuổi tác, lời nói, thái độ, hành vi v.v… đều không hề ảnh hưởng gì đến tình yêu của mình đối với Anh cả, vì cơ bản mình không yêu những cái đó, mình chỉ sống với tình yêu thật sự của mình khi các giác quan tiếp cận được với duyên hợp là hình ảnh Anh thôi.
Tình yêu của mình đối với Anh thực chất là tình yêu của mình đối với chính mình. Vì thế giới này không hề có Anh, không hề có bất kỳ một đối tượng nào khác ngoài mình cả. Mình phát hiện ra khi mình thật sự yêu Anh, mở tình yêu ra với Anh thì Anh giống như sợi dây kết nối mình với toàn bộ thế giới này vậy. Mình thấy Anh không có ngã, ở chỗ Anh chỉ là một khối nước tình yêu mà thôi, mình thấy khối nước tình yêu đó chính là mình, mình chính là Anh luôn. Rồi mình mở rộng con mắt nhìn ra tất cả mọi thứ xung quanh: Ủa, mọi thứ đều giống như Anh, đều chỉ là các khối nước. Tất cả mọi thứ về bản chất đều giống y chang như Anh vậy, đều không hề có ngã sau khi mình bóc tách toàn bộ mọi thứ ra. Mình thấy mọi thứ đều là các khối nước tình yêu, chỉ là hiện tại khối nước ở chỗ Anh thì mình cảm nhận được tình yêu vô cùng mạnh mẽ, còn các khối nước khác thì mình chưa cảm nhận được, hoặc là mình chưa chịu chấp nhận nó, chưa chịu cảm nó chăng?!
Khi mình tự nói rằng: ‘‘Em yêu Anh nhất trên đời!’’ Câu này có nghĩa là: Ở ngay chỗ Anh thì tình yêu trong lòng em được mở ra nhiều nhất, rộng nhất và đong đầy nhất trên đời. Còn những chỗ khác, những người khác thì em chưa mở tình yêu ra được tới mức như vậy, hoặc là chưa mở luôn.
Hóa ra mình yêu Anh lại là một cánh cửa giúp mình mở ra tình yêu với toàn bộ thế giới này. Bởi vì thế giới này và Anh có bản chất như nhau, bản chất đều không có tồn tại. Anh và thế giới thật ra cũng chính là mình mà thôi. Không phải mình hiện diện trong Anh, mà nói chính xác là không hề có một Anh nào cả, mình chỉ nhìn thấy hình ảnh và gọi đó là Anh, rồi mình cho rằng mình yêu Anh, mình nhầm lẫn cho rằng Anh có ngã riêng, Anh là một đối tượng vật chất có hiện hữu. Nhưng bây giờ mình thấy không phải như vậy nữa, hoàn toàn không có Anh nào ở đây, không có bất kỳ cái ngã nào khác ngoài mình. Và rõ ràng mình cũng không hề có ngã. Khi bóc tách ra đến vô tận vô cùng thì tất cả chỉ còn là tình yêu, một khối nước tình yêu tràn đầy vô biên giới, nó bao trùm tất cả các vũ trụ, bao trùm tất cả các cõi giới. Nhìn đâu đâu cũng đều thấy vô ngã và tình yêu.
Bây giờ, nếu nói là ‘‘mình sống trong tình yêu của mình đối với Anh’’, thì cũng có thể mở rộng nó ra thành: ‘‘mình hãy sống trong tình yêu của mình đối với vạn vật’’. Bởi vì bản chất Anh và vạn vật là một không khác, Anh và vạn vật cũng chính là mình. Mình sống trong tình yêu đối với Anh thật ra là đang sống trong tình yêu của mình với chính mình.
Tình yêu thật sự vô cùng kỳ lạ! Thì ra đây mới chính là tình yêu đích thực nè! Chứ tình yêu không phải là những gì đặt trên những cái sinh diệt, không phải là những cảm xúc rung động dựa trên ngoại hình, dáng dấp, ngôn ngữ, hành vi hay những cử chỉ ân cần quan tâm của người khác đâu. Tất cả những cái đó chỉ là cơ duyên giúp cho mình cảm nhận được tình yêu bên trong mình mà thôi, để mình cho phép tình yêu của mình được tuôn trào ra và mình tận hưởng nó. Hóa ra tình yêu của mình đối với Anh thật sự là tình yêu của mình đối với chính mình! Thì ra Anh là mình, mình cũng chính là Anh, thì ra hoàn toàn không có Anh, chỉ có mỗi mình và tình yêu này giữa vô ngã!