Mình có nghe, và nghe nhiều về cái vấn đề rằng bản thân mình đã có sẵn nguồn suối tình yêu nhưng mà mình lại ngăn bịt nó, rồi khi nào mình gặp đúng đối tượng, đúng hoàn cảnh thì mình mới he hé cho nó bật ra rồi mình mới có cảm giác tình yêu. Khi đó mình nhầm lẫn cho rằng, mình ko có tình yêu mà mình phải chờ đợi bên ngoài và hoàn cảnh người ta yêu mình thì mình mới có tình yêu.
Theo mình thì tình yêu nó đâu có từ bên ngoài chạy vào được. Nếu nó từ bên ngoài chạy vào thì bản thân cái người cho mình tình yêu đó họ phải biết, và nói yêu mình thì mình mới yêu được chứ. Đằng này, mình tự nghĩ ra họ yêu mình, thì cái cảm giác tình yêu nó được sinh lên mà. Ngược lại, nếu người yêu mình mà họ nói cho mình biết họ yêu mình, nhưng mình ko có tin, thì cảm giác tình yêu cũng đâu có sinh ra được đâu. Do vậy, tình yêu là từ trong mình ra. hihihi.
Nếu như vậy thì tại sao bình thường mình ko để cho tình yêu nó trào ra hoài luôn đi, chặn lại làm gì, cảm giác tình yêu nó đã quá trời mà?
Thì đó là do mình, cụ thể là do suy nghĩ của mình. Chính suy nghĩ của mình cản trở mình đến với tình yêu và sự tự do. Thực tại thì nó là thực tại vậy, nhưng qua đôi mắt của mình, nó bị biến đổi theo ý muốn của mình, sao cho phù hợp với quan điểm và nhận thức của mình. Quan điểm và nhận thức của mình lại bị chi phối và điều khiển bởi bản ngã hay cái tôi của mình. Mình dùng cái thiếu hụt và nhỏ bé đi đo lường thực tại mênh mông, làm cho bản thân của mình ko được hạnh phúc.
Nói thì nó ra như vậy, nhưng mà khi mình có mục tiêu thực hành thì nó mới lòi ra các quan điểm mà mình đang chấp giữ nó được. Còn mà ngồi nghĩ ko thì thấy chẳng có gì, bỏ dễ mà … hihihi.