Mình nhớ đến 1 sự kiện trước đây, từ lâu lắm rồi, lúc ấy anh Quý còn dạy mọi người ở Proself, ở bên quận 4. Lần đó, mình nhận ra không có ai lừa mình giỏi hơn mình, mình là giỏi lừa mình nhất luôn á, chứ ai vô đây nữa. Kiểu lừa cực kỳ dã man, nó dấu diếm đi ý niệm thật của mình. Nghĩa là đoạn phim có 4 cảnh 1-2-3-4, cái nó ăn mất cảnh 2, chừa ra cảnh 1-3-4 y như thật. Để mình kể lại.
Câu chuyện là mình đến trình bày với thầy một vấn đề gì đó, sau khi mình làm bài test ở nhà, thì thầy có la mình là đang tự cho em là Phật chứ gì nữa. Sau đó, mình lên tầng trên để suy ngẫm lại, có gặp Tường Vân hay Hiền Tâm ở đó, có nói qua lại chút ít về vấn đề của mình. Hình như chủ đề là đang trả lời về làm freelance thì khác gì đi làm công ăn lương thì phải. Rồi mình đã hiểu ra gì đó, nên xuống nói chuyện tiếp với thầy, thì trong lúc nói mình bật ra câu gì đó, mà thầy kêu mình ko được về phải ngồi nhớ lại cho được cái chuỗi gì đã xảy ra lúc đó. Mình ngồi nặn mãi, chẳng ra được, thầy bảo là phải nhớ lại liền, ko thì về sẽ quên. Lúc đấy, mình đã nói với 1 nguyên nhân bất khả kháng là em phải đi về, mà em đi về là vì em có hẹn với mẹ chồng em chứ ko phải do em muốn đi về. Nghĩa là mình phải về, chứ ko mẹ chồng mình sẽ giận mình. Nhưng thật ra là mình đã muốn đi về, chứ ko phải là do mẹ chồng mình ép mình về. Nhưng mà, lúc đấy bằng 1 cái sự ảo ma nào đấy, mình KHÔNG THẤY LÀ DO MÌNH MUỐN VỀ, vì mình mà muốn về khi chưa xog vấn đề thì mình ko đúng, nên là mình phải về vì mẹ chồng ép mình. Cái kết luận mà mình ý thức được lúc đó là mẹ em đang ép em phải về, 1 cái kỳ diệu là ý niệm “mình muốn về chứ mình chẳng thể nhớ ra được gì nữa, vả lại cũng có hẹn với mẹ”, nó ẩn mất tiêu, mình chỉ ý thức thấy là mình phải về vì có hẹn với mẹ.
Mà nó ẩn này ko phải tự nhiên nó ẩn, mà là để lừa mình thành công, thì phải ẩn cái ý nghĩ đó đi. ỐI dồi ôi, đó là lần đầu tiên mình thấy được, mình đã lừa mình kỳ diệu thế nào luôn. Tức là nó ăn mất hẳn 1 ý niệm chính yếu của mình.
Sau đó, mình đã khai thật với thầy như thế, và thấy mình đã tự lừa mình như thế, rồi mình tự do đi về, không phải đổ lỗi cho người khác nữa. Ko phải do mẹ chồng mình bắt mình về, hay do thầy bắt mình phải ở lại.
Nghĩa là, cái cảm nhận thật, rất thật của mình lúc đấy là mình phải về, mình bị phải về, nếu ko mình sẽ bị mẹ giận, nó thật ơi là thật, đủ để cho mình phát khóc lên nếu ko ai cho mình về, hahaaa.
Nhưng cũng may, trước đó cũng mới nhìn ra cái gì đó, mình cũng đang cảnh tỉnh bản thân vì cũng mới bị lừa (bởi chính mình), ngay đó thôi, nên hên sao thấy lại kịp được cái ý niệm là mình “đang cho là mẹ chồng ép mình về”. Mà rõ ràng, câu chuyện từ lúc trưa mình lên chỗ thầy, đến lúc này, mẹ chồng mình chả có nói câu gì luôn á, ở đâu ra mà ép.