Viết tường thuật
Mình online khúc đầu. Thấy thầy Quý mô tả về trái thần kỳ ăn vô giúp mình thấy ngọt chứ ko còn thấy chua và cay nữa. Thầy mô tả 1 lúc xong thì thấy phát tài liệu cho mọi người đọc về quả thần kì. Sau đó thầy nói bên trong cái hộp này là quả thần kỳ đó.
Sau đó mình bị miss 1 đoạn… Mình vào lại lúc anh Q đưa ra 1 trái cà chua và nói rằng đó là trái thần kì.
*Cảm nhận lúc đó: không có gì đặc biệt.
*Cảm nhận hiện tại: thấy đúng là lừa đảo nhiều cấp độ luôn. Vì mình biết trái thần kì thế nào rồi cho nên là mình nhìn trái cà chua mình biết đó ko phải là trái thần kì. Nếu trái cà chua mà còn để trong hộp thì mức độ mập mờ của đối tượng còn dữ dội hơn, vậy mà cũng có lúc mình vừa ko nhìn thấy trực tiếp đối tượng , vừa chỉ nghe ngta nói kết hợp với đọc tài liệu thôi , mà cũng làm như là biết về đối tượng rồi. Việc chưa chứng kiến đối tượng thì trong lòng có cảm giác mập mờ là điều hiển nhiên. Vậy mà có lúc mình tự trách mình vì mình ko có cảm giác rõ ràng, biết đúng biết sai.
Tiếp đó mình nhớ anh Linh có nói là mình học theo kiểu chứng kiến đối tượng. Sau đó anh Quý nói anh Linh mô tả đối tượng chứng kiến nó ra sao, hình thù gì, anh L nói ko có hình thù thì phải, chỗ này ko nhớ rõ. sau đó ko biết anh L nói gì đó mà anh Quý bảo là con mắt nhắm thì có thấy cảnh vật được ko. Sau đó mình bị miss tiếp
Rồi tới lượt anh Lâm nói không đồng ý gì đó, nói là mình đã chứng kiến đc rồi. Sau đó thầy Quý nói 2 từ chính kiến của anh Lâm và thầy Quý ko cùng ý nghĩa, học theo thầy Q nhưng lại muốn theo flow của mình, nên thôi cũng nghỉ luôn đi. Cuối cùng thì anh Lâm nhận mình sai
Lúc mình đến là mọi người đang trải nghiệm cách học 2 là nhìn vô đối tượng thật bằng cách leo cầu thang. Theo mình nghe thì vì khi leo mình sợ nên mình tập trung mọ giác quan vô việc leo , từ đó chứng kiến sự chứng kiến nó xuất hiện 1 cách tự nhiên.
*Lúc mình trải nghiệm thì mình có cảm giác sợ, ngoài sợ ra thì mình thấy mình tập trung mọi giác quan, làm cẩn thận từng động tác để ko bị bước hụt hoặc nghiêng quá làm thang mất thăng bằng và đổ, mình huy động mọi sức lực để làm cho tốt cái việc leo đó để không thất bại. Cái khoảnh khắc mình ở trên cái chỗ cheo leo nhất, chọn lựa để bước lên thêm 1 bậc thang thì mình thấy mình hoàn toàn hiện diện tâm trí ở từng hành động nhỏ xíu, tưng sự rung lắc nhỏ của cái thang, rồi ra quyết định tiếp theo. Mình cảm giác ko link được cái kết quả đó với lại cụm từ chứng kiến được sự chứng kiến. Cảm giác sự kết nối hơi mơ hồ. Xong thầy Quý kết luận như thế là mình chứng kiến được sự chứng kiến đó.
*Bây giờ hồi tưởng lại thì mình có cảm giác: cái trạng thái đó có phải là như có 1 con mắt xuất hiện và ghi nhận lại mọi thứ diễn ra ko? Còn trong các hoạt động bình thường khác thì con mắt này ko xuất hiện, vì ko xuất hiện nên mình ko có nhớ được chuyện gì diễn ra. Những cảm giác nặng đô thì khó quên, còn mọi thứ cứ bình bình thì không nhớ gì hết. Mình nhớ câu nói “khi ý tập trung vào đối tượng thì chứng kiến sự chứng kiến xuất hiện”. Mình cảm thấy mình đã trải nghiệm hiện tượng này khi làm việc, khi mình tập trung vào công việc, làm những công việc mà mình ko yêu thích với sự tập trung như là mình yêu thích thì mình có cảm giác mình nhìn mọi thứ rõ hơn. Vậy là mình có thể luyện tập để điều khiển ý tập trung vào đối tượng trong khi làm việc, và chứng kiến sự chứng kiến hả ta?
Sau đó a Q có nói về các level trong thiền chứng kiến. Có khẳng định là ngoài Đăng ra thì chưa có ai đạt được level thiền chứng kiến, mà cũng chỉ công nhận miệng chứ ko cấp chứng nhận. Đ nói mọi ng cẩn thận chứ ko anh Q cho ăn cỏ. Sau đó có đoạnh nói về 2 cách tu, 1 cách là tu tiên, 2 là tu để khai mở trí tuệ. Tu tiên thì giống các thầy, là sẽ áp chế sự tham sân si, đặc trưng của cách tu này là ko tham san si nữa. Còn cách kia là tìm cách để sáng con đường, để sáng tỏ về chứng kiến… xong rồi sau đó mới đi giải quyết chỗ tham sân si. Anh Quý có khẳng định anh là ng duy nhất có thể dẫn mọi ng đến chỗ sáng con đường. Anh có nói nếu tu theo cách tu tiên thì không bao giờ gì đó.
*Bây giờ mình cảm thấy: mình có vẻ chỉ lắng nghe kỹ những chỗ mình thích, còn chỗ mình ko thích hoặc thấy nó ko liên quan đến mình thì mình ko lắng nghe, không chứng kiến sự chứng kiến nên cuối cùng là không nhớ gì cả. Chứng kiến sự chứng kiến có giống với ý thức sự chứng kiến hay không?