Đôi khi mình viết bài cảm nhận để review buổi học, đúc kết tóm tắt những gì học được, những điều đã diễn ra trong buổi đó. Cũng có nhiều lúc bài cảm nhận là sàn diễn, nơi mình thể hiện với thầy rằng mình giỏi nè, nhận ra cái này cái kia nè, mình hay chưa, mình học được nhiều chưa, mình viết dài ghê chưa, mình có trăn trở nè, có tự vấn nè, có thấy cái sai rồi nè, có hướng giải quyết nè, bla bla… giỏi giỏi. Hoặc cũng có thể là khóc lóc than thở chửi bới đủ kiểu, mà thật ra cũng chỉ là để chứng mình rằng ‘‘em đang mở con tim nè thầy ơi, thấy em giỏi chưa, em tới Atman rồi đó, vừa khùng vừa ác rồi đó’’. Hahaaaa
Tuy nhiên, mấy cái này là trước giờ nó vậy. Tự nhiên hôm nay mình có 1 phát hiện mới, mình dùng bài cảm nhận như 1 lời kêu cứu. Em như vậy đó, em có vấn đề, em viết xong em còn thấy sợ, nhưng nó cứ như vậy, em biết là em đang hành hạ mình, nhưng em muốn hành hạ như vậy, em miêu tả cho thầy thấy quá trình và cách thức mà em hành hạ em luôn đó. Thầy cứu em đi! Em không tự cứu em được! Nếu em cứu em được thì em ko đi học làm gì, ko gửi bài cảm nhận lên cho thầy xem để làm chi đâu. Em tự viết tự xem, chỉnh chế độ riêng tư được mà. Chỉ là em muốn nhờ thầy cứu em, thầy chỉ em đường ra, chứ tự em lẩn quẩn ra ko được.
Tuy rằng mâu thuẫn nhưng nó lại rất hợp lý, hahaa. Em ko muốn ra nên em cứ ở trong đó, nhưng em vẫn muốn ra nên em nhờ thầy cứu em. Chứ em dùng lý trí và hứa hẹn hùng hồn với bản thân, thì em vẫn ra không được. Cảm giác kiểu: ‘‘viết cảm nhận như viết 1 bức huyết thư’’, nó thấy ghê quá à. Hahahaaaa.
Vậy mới khó, chứ suông mượt nhất quán thì dễ rồi :)))) Nói rõ hơn chút thì theo kiểu: Em thấy việc hành hạ bản thân để đối lấy 1 điều gì đó là đúng, nên em cứ làm, em ko buông bỏ ra đó. Nhưng mà em cũng thấy hành hạ bản thân như vậy thì đau quá, em cũng muốn thoát ra. Thầy cứu em với, thầy làm sao để em đừng hạnh hạ bản thân nữa á thầy, em ko lấy việc hành hạ bản thân ra để đổi lấy cái kia nữa. Hiccc
Ừ ha! Câu hỏi hay ghê ta! Mình có 1 niềm tin giới hạn rằng mình ko thể thoát ra được, mình ko muốn ra. Phải có thầy giúp mình thì mình mới muốn ra, mới thấy được vấn đề, chứ tự mình thì cố chấp đuôi mù ko thấy được.
Cả 2 niềm tin đều để khẳng định là em muốn thoát phải ko? Cái đầu là muốn thoát nhưng ko thoát được vì ko thể thoát được. Cái sau vẫn là muốn thoát nhưng ko thể thoát được nếu ko có thầy.
Hiểu như vậy là chưa hiểu gì về viết cảm nhận rồi.
Viết cảm nhận không phải viết cho người khác đọc.
Viết cảm nhận không phải viết điều mình muốn chia sẻ.
Viết cảm nhận không phải một lời kêu cứu giao tiếp.
Viết cảm nhận không phải tóm tắt những gì học được.
Viết cảm nhận không phải để thể hiện.
Viết cảm nhận không phải để tổng hợp.
Chị ơi, vậy chắc cần nhờ chị chia sẻ thêm về viết bài cảm nhận rồi ạ. Trước giờ em chỉ biết tôn chỉ bài cảm nhận là viết cho mình, trả lời câu hỏi của mình, trăn trở các thắc mắc của mình v.v… Nhưng lúc viết nó vẫn còn dính mấy cái nhu cầu khác vô.