[Việt Thảo] Thế nào mới là đúng? Sống trong chỗ không có kết luận

Mình đi từ cái mở này sang cái mở khác. Đầu tiên là từ chỗ mình biết về chứng kiến rồi sau đó là chỗ mình không biết gì hết và không biết gì cả và mình sợ thừa nhận sự thật đó mình che đi cái ngu của mình. Mình không tôn trọng sự thật mình không biết gì hết và không biết gì cả. Mình đi bảo vệ hình ảnh của mình hình ảnh người không biết gì hết và không biết gì cả sau đó tới những bias khác của mình.
Mình đi bảo vệ mình ngu và đi học tiếp xúc thầy cô là làm tổn thương mình. Mình đấu tranh với thầy cô để bảo vệ mình. Mình mặc định không ai yêu thương mình cả và cả thế giới đang muốn chống lại mình. Mình mặc định đọc bài của các bạn mình sẽ bị nhiễm nên mình cứ hay né. Nhưng thoát ra khỏi chỗ đó mình coi các bài và câu hỏi nội dung của các bạn để làm rõ thêm đối tượng chứng kiến trong mình dưới góc nhìn đa chiều của các bạn. Rồi tới đoanh băn khoăn của mình khi có suy nghĩ nổi lên thì mình còn sống trong chứng kiến không hay lạc sang vùng khác rồi.
Sống trong chỗ có kết luận mình thấy nó liên quan tới cái tôi rất nhiều. Khi phải thừa nhận mình không biết gì hết và không biết gì cả. Rồi đọc bài cảm nhận của thầy Thủ và Bảy mình thấy rõ được hoạt động khi có cái tôi can thiệp - có ý riêng. Nhưng mình tự hỏi với bản thân mình rằng lúc đăng bài FB có nhiều suy nghĩ tá lả âm binh đó nhưng cũng có cái mình không làm theo mà vậy có phải là đang sống trong chứng kiến không. Thì thấy thôi có làm theo đâu. Hoặc thấy các suy nghĩ đó nhưng mình lựa chọn tham khảo để ra quyết định làm gì = làm theo thì có phải trong mình coi đó là một kết luận hay không. Trong mình nhiều kết luận lắm như mình chỉ làm được điều mình thích

Đi sâu vào nữa thì mình thấy mình sợ biết sự thật thì mình sẽ thấy mình không tồn tại mình không có tồn tại mình biến mất, mình không hiện hữu nếu mình không biết gì hết nên mình phải biết phải nắm giữ. Mình thấy mình không có giá trị. Đây là một kết luận của mình. Đây là điều mình muốn tin mình thấy rõ luôn tới đây không muốn đi nữa và sợ đi nữa. Sợ thấy sự thật là mình không hề tồn tại mình không có thật. Mình không có ý nghĩa tồn tại. Mình muốn bám víu những giá trị này về bản thân để mình cảm thấy an toàn rằng mình không biết gì về bản thân cả tới đây mình không biết gì hết và không biết gì cả quay lại được chỗ này mình không tự tin khi mình không biết gì hết và mình thật ngu khi mình khônh biết gì hết. Hình ảnh mình tệ trong mắt mình khi mình không biết gì hết. Nếu không biết gì hết sao mình không đi tìm mà lại phải bám vào một nhận thức nào đó. Mà sao phải cần có một kết luận để trấn an mình để an tâm để bảo vệ hình ảnh mình không ngu nhưng thật ra trong lòng mình không thấy mình ngu ngốc. Mình không biết gì hết và không biết gì cả.
Nhờ mọi người mới thấy được thêm chỗ có kết luận. Sẽ có mâu thuẫn, sẽ có ý riêng (bao gồm ý muốn tin), sẽ có cảm xúc phản kháng, chống đối. Vậy có phải nhận biết được chỗ sống trong chỗ có kết luận và nguyên nhân của việc mình sống trong chỗ có kết luận thì sẽ ra không. Mình không biết nữa cứ đi tạm vậy.
Thấy sống trong chứng kiến là một dòng chảy trong mình. Khi thoát khỏi chỗ sống trong chỗ có kết luận - không sống trong chỗ có kết luận, mình mở lòng và dòng chảy đó tuôn chảy.
Tạm thời tới đây tổng hợp lại tìm thêm sau.
Có phải mình đang có kết luận nào đó mà mình không muốn buông hay không. Mình là nhất mình là số 1 cái gì mình cũng biết cả. Mình không có ngu.

Khi nhận ra mình đang bảo vệ cái tôi của mình thì dòng suối lại được tuôn chảy. Mình lại quay về chỗ mình không biết gì hết và không biết gì cả. Tới đây dòng suối tuôn chảy lại rồi. Khi mình chấp nhận sự thật là mình không biết gì hết và không biết gì cả. Rồi tới chỗ mình ngu. Chấp nhận sự thật về mình có phải là chỗ không sống trong kết luận hay không. Cũng không biết nữa… mình chấp nhận mình không biết gù về mình cả. Có ý muốn biết về mình mình ai nếu không mình không thấy mình có ý nghĩa tồn tại, mình không có giá trị. … Có 1 sự thật mình không biết gì về thế giới xung quanh và mình rất ngu ngốc. Mình không biết gì hết và không biết gì cả. >> đây có phải là điểm cuối cùng, sao đi hoài cứ lại chỗ này cuối cùng. Chỗ mở lòng với bản thân mình không biết gì hết và không biết gì cả.

Với mấy bữa trước là thêm cái quan sát trong cảm nhận cũng không phải là sống trong chứng kiến nữa.
Còn nợ 1 câu. Lúc quan sát trong cảm nhận, con mắt bên trong đang để ý ở đâu?

Chỗ sống đó xuất hiện trở lại khi mình chấp nhận sự thật rằng mình không biết gì hết và không biết gì cả và mình rất ngu. Mình sai mình không biết gì hết và không biết gì cả. Mình chấp nhận là mình không biết gì hết và không biết gì cả và tìm cách ở chỗ mình không biết gì hết và không biết gì cả. Tôi tôn trọng những điều không biết của mình thôi dành cho mình những gì chân thực nhất tôi vui và hạnh phúc là được. Tôi không biết thiệt và mở mắt ra trạng thái đó là sao tôi không rõ là tôi không biết gì hết và không biết gì cả.

Một chỗ khác trước đó giữ kết luận của mình: Mình thấy mọi thứ cứ lặp đi lặp lại và không có gì mới hết và mình muốn mọi thứ lặp đi lặp lại như vậy cho mình được an toàn. Bảo vệ việc mình không biết gì hết và không biết gì cả.