Khi có bạn hỏi mình về dòng chảy, mình chợt thấy như có một cơ duyên để mình nhìn lại và nhìn sâu nó hơn, thông qua việc trả lời các câu hỏi của bạn.
Thật ra bài cảm nhận hôm đó mình chưa từng nghĩ rằng sẽ đặt tên là Dòng Chảy, vì góc nhìn và sự tập trung của mình lúc đó không ở chỗ này. Mình đã đặt tiêu đề cho nó trước khi viết nội dung là: ‘‘Nước chảy về chỗ trũng’’. Vì đối với mình, trải nghiệm đó chỉ là 1 hiện tượng mình thả ra, để cho nước chảy về chỗ trũng, một chút vậy thôi. Nhưng khi copy bài viết vô phần cảm nhận, mình đã xóa bỏ tiêu đề, cuối cùng hình như giảng viên đặt 1 tiêu đề khác cho nó thì phải, vì cứ nghe mọi người gọi bài đó là DÒNG CHẢY.
Từ buổi học đó đến nay, mình cứ miên man cảm nhận. Ủa, nó gọi là dòng chảy hả ta? Nếu là dòng chảy thì nó liên tục, cứ chảy như vậy hoài, chứ nó không phải một hiện tượng theo kiểu trời mưa, sấm chớp. Ờ hở?! Đối với mình việc thả ra đó, cho phép ngay thời điểm đó, chỉ là 1 hiện tượng thôi hà. Giống như 1 đoạn trời mưa, nước đổ, mình không ngăn dòng lại, mình tháo đập nước ra, cho nước được tự nhiên chảy về chỗ trũng vậy thôi, xong rồi mình sẽ ngăn đập lại chứ, mọi thứ trở về trạng thái bình thường.
Vậy mà… cứ miên man nghĩ ngợi và tiếp tục thả lỏng theo cơ duyên Dòng Chảy, mình chợt phát hiện: Ủa, nó là 1 dòng chảy thật sao? Nó xuyên suốt như vậy ư? Nó ko phải là 1 hiện tượng bất ngờ mà vô tình mình có được hả? Dòng chảy bên trong mình, ko phải là 1 hiện tượng ư? Dòng chảy của mình cứ xuyên suốt liên tục như vậy sao, chảy hoài, chảy mãi, chảy miệt mài theo kiểu ko làm việc gì cả, nó chảy tự nhiên chứ nó không hề làm gì, nó chảy không dừng lại, không gián đoạn, nó không mệt mỏi, không có vấn đề gì luôn sao?
Vậy còn những cảm xúc tiêu cực, dằn xé, buồn khổ, thù hận thì thế nào? Mình đang thấy tụi nó như những hòn đá tảng. Nếu đá quá nhiều, lấp đầy kín hết dòng nước, thì nước cũng sẽ rỉ rả, len lỏi, nhỏ giọt, nó vẫn tiếp tục tìm đường tìm cách để chảy thôi, chỉ là nó thấm vào đá, chảy rỉ rả thì siêu chậm, chứ dòng chảy cũng không hề ngừng lại. Khi mình gạn lọc bớt đá, dòng chảy sẽ nhanh hơn, trơn tru hơn, mượt mà hơn.
Mình nhận thấy trong dòng chảy này vẫn còn đá, chứ không phải hết hẳn rồi đâu. Lúc trước mình có 1 niềm tin rằng khi nào hết sạch những tiêu cực ô nhiễm thì mới xuất hiện dòng chảy, chứ bình thường mình còn ô nhiễm quá trời, không thể cảm nhận được dòng chảy này đâu. Nhưng mình là con người mà, mình chưa thành Phật thì tức nhiên vẫn còn ô nhiễm. Hễ còn ô nhiễm thì không có dòng chảy, vậy tu tập kiểu gì trời?
Thế rồi nhờ những câu hỏi của bạn, mình đã đáp lại rằng: Mình thấy dòng nước này vẫn chảy qua đá mà, tức là trạng thái dòng chảy xuất hiện, mình trôi trong đó, nhưng mình vẫn nhìn thấy, biết được, cảm nhận được những bức xúc, nghi ngại, giận hờn… chứ không phải là hoàn toàn hết hẳn. Chỉ là trạng thái nó hơi lạ một chút, mình không nổi lên bức xúc tức giận, nhưng mình thấy rõ tụi nó vẫn đang còn. Mình thả lỏng ra trôi theo dòng chảy tự nhiên, trôi qua những đoạn có hòn đá bức xúc, mình thấy nó, rồi trôi tiếp, vậy thôi hà. Cảm giác tự nhiên và thả lỏng chảy trôi, nhưng vẫn nhìn thấy các vấn đề còn tồn đọng.
Thông qua trải nghiệm này mình bắt đầu tự nhủ: Vậy mình cứ thả ra như vầy, trôi suốt trong dòng chảy này luôn được không? Chứ mình nắm níu lại chi, mình đâu có bị giới hạn. Dòng chảy vẫn luôn luôn chảy, mình còn đá tảng, còn u mê thì sao, mình vẫn có thể nhập vào dòng chảy được mà. Trong dòng chảy còn có khả năng chữa lành nữa, tức là khi nó chảy qua hòn đá bức xúc thì mình có cảm giác như bức xúc dịu nhẹ đi, giống như nước chảy làm mòn đá một chút vậy.
Mình chợt nhìn lại, trước giờ mình có rất nhiều kết luận thế nào là đúng, là sai. Mình kết luận như thế nào là buông ra, thả lỏng, tự do, tận hưởng, rồi mình đi tìm cách để tái hiện lại cho được những trạng thái này. Mình cũng có sẵn kết luận thế nào là dòng chảy, khi nào mới vô đó được, khi nào thì không, cần có điều kiện gì, chuẩn bị tâm lý như thế nào để vô, hoặc là phải có năng lực công phu cao cường luyện tập kiểu gì thì mới vô được. Mình cũng kết luận rằng vô dòng chảy là hạnh phúc tự do, tập trung thả lỏng, hoàn toàn ko còn bất mãn, tiêu cực, buồn bã hay bức xúc, tức giận gì đâu. Ủa?! Mình ôm 1 đống đá như vầy, rồi mình đi tìm dòng chảy, thì cũng hơi mắc cười, hihiii.
Bài hôm đó mình viết 1 cách tự do, tự nhiên, nó trôi tới đâu thì tay viết ra tới đó. Anh Quý đặt cho nó tiêu đề là Dòng Chảy, lúc chia sẻ và phân tích trong buổi học thì cũng có nói rằng đó là trạng thái dòng chảy. Điều này làm mình bất ngờ ghê luôn, vì mình ko nghĩ rằng như vậy là dòng chảy, nó ko giống với những kết luận trước đó của mình. Bởi thế cho nên, mình đã miên man nhìn lại dòng cảm xúc trong lúc mình viết bài đó, rồi nhìn lại buổi học hôm kia. Mình miên man miên man, cảm giác hình như trước giờ mình sai sai rồi, mình đi kết luận về 1 trạng thái mà mình còn chưa trải nghiệm, rồi mình tìm kiếm nó dựa theo kết luận của mình, hiccc.
Hiện tại, mình thấy rằng Dòng Chảy là tự nhiên, nó luôn luôn chảy trôi như vậy, chưa bao giờ ngừng, chưa có cái gì cản nó lại, và tự nó cũng không có điểm bắt đầu hay điểm kết thúc, nó cứ chảy chảy hoài hoài bất sinh bất diệt như vậy thôi hà. Khi mình ít đá tảng thì mình nhập vào nó, trôi trong nó được, còn khi mình nhiều đá quá, mình vẫn trôi đó thôi nhưng mình ko có cảm nhận về việc chảy trôi, mình ko có ý thức, ko chú ý vào dòng chảy này, mình đưa ra rất nhiều cái ý khác để làm này làm kia, thường là làm hại bản thân, hành hạ mình, khiến cho mình buồn khổ bi kịch. Chứ dòng chảy này như một dòng chữa lành vậy á, nó không hề có chút buồn khổ gì, nó mềm mại tự nhiên, tươi đẹp và an lành. Mình không chịu trôi như thế, mình cưỡng lại, quyết tâm muốn làm khác đi, mình như lượm thêm đá quăng vô dòng chảy, xây thêm các đập nước, ra sức dày công khổ luyện để đắp đập ngăn dòng, quyết tâm không cho nước chảy một cách tự nhiên.
Không phải hiện giờ mình là con người bình thường, chưa thành Phật, mình ko có dòng chảy. Mà dòng chảy này nó vẫn luôn luôn chảy, chỉ là mình có thả lỏng mình ra, chảy trôi theo nó, tắm mát bên trong nó hay không mà thôi. Nó không hề biến mất, nó vẫn là 1 cái nền siêu to khổng lồ vô biên giới, nó là cái nền của mình. Việc của mình là chảy trôi trên cái nền này, hay là bày thêm nhiều thứ đá to đá nhỏ khác để hành hạ bản thân thêm thôi.
[Bạn nào đọc đến đây rồi, có chia sẻ gì với mình thêm hông hen?! Tụi mình sẽ thảo luận tiếp đề tài này, hihii.]