Mình nhận ra là chỉ khi nào mình ý thức được điều mình đang chứng kiến thì đầu ra của mình mới thay đổi. Chồng mình nói điều gì đó xong mình buồn. Mình cứ quanh quẩn với điều mình chứng kiến là câu nói của chồng nhưng mình vẫn cứ vậy, không thay đổi, vẫn cứ buồn, hết buồn, những vẫn lấn cấn trong lòng, không có vui vẻ thân thiết yêu thương lại chồng. Cho tới khi mình ngồi thả lỏng, mình ý thức tới điều mình chứng kiến không phải là câu nói của chồng mà là mình chứng kiến chồng không thương xót, yêu thương mình, tỵ nạnh với mình. Chỉ khi mình ý thức đúng điều mình đang cho rằng mình chứng kiến thì mình thấy nó không đúng và mình hoá giải lợn cợn trong lòng về chuyện với chồng. Nỗi buồn hết, nghĩ lại vẫn không còn lợn cợn gì. Lúc sự việc này diễn ra mình đã muốn ghi lại nhưng bận nên bỏ qua, cho tới hôm qua về nhà chồng. Cũng có chuyện làm mình bận tâm. Mình cứ bận tâm hoài dù mình nói mình không muốn. Y vậy mình thấy đến khi mình ý thức được điều mình chứng kiến được sự chứng kiến của mình thì lúc đó mới tới đoạn hoá giải nó. Viết đến đây mình thấy rõ hơn cái mình quan tâm bữa giờ. Đó là việc mình ý thức được điều mình chứng kiến thì mới tách lớp lùi lại, hay nhìn nhận xem điều mình chứng kiến có hợp lý hay không. Còn nếu tìm cách hoá giải trên cái mình không chứng kiến thì không hoá giải được. Nên mình thấy đã nhìn lại mà vẫn không hoá giải được thì cần xem lại mình đang nhìn tới điều mình chứng kiến chưa.
Trong cả 2 trường hợp vừa rồi mình thấy mình có một ảo tưởng là mình đã học về chứng kiến nên khi nhìn lại thì tư duy rõ ràng nên nhìn là ra ngay, thay đổi ngay. Cái ảo tưởng này mình gặp cách đây 3-4 năm, lúc mình có đọc “phẩm một pháp”, về thấy viết và tư duy như thật. Mình đã nghĩ mình biết rồi nên mình sẽ nhìn nhanh, không để cảm xúc trồi sụt hay kéo dài lâu. Thực tế mình không làm được nên vô cái ép mình. Rồi trốn luôn, hoặc thấy mình đã nhìn lại nhưng không thay đổi. Hiện tại, mình thấy rõ hơn chỗ nhìn lại là phải nhìn ra được điều mình chứng kiến rồi mới tính tiếp. Cái làm mình không nhìn được điều mình chứng kiến là không thành thật với bản thân hay không chấp nhận việc mình có hình ảnh là người với suy nghĩ thế này thế kia, suy nghĩ xấu về người khác, kiểu vậy.