Yến nhi. bài cảm nhận buổi học bổ túc

BÀI CẢM NHẬN
Tâm thế lúc đầu của mình lúc đầu vào lớp, mình nghe thầy nói vụ đi trễ giờ, mình cũng lo lắng, trước đó khi vào lớp mà chờ link zoom, mình cũng sắp trễ nên cminhf có cảm giác lo, sau , mình nghe trước là thầy la cho , sau là thầy giải thích vì sao, nguyên nhân mà thầy la , mình có cảm nhận nhẹ nhàng hơn, à, mình hiểu ra ý nghĩa buổi học này, à mình nhận ra sự tôn trọng đúng với vai trò, và cách thể hiện hợp lý với tình huống hiện tại. qua phần những câu hỏi thầy đưa ra, mình có sự nhận ra sự khác nhau giữa quan sát và chứng kiến, chứng kiến không phải là một hoạt động, quan sát mới là một hoạt động. Ban đầu mình cũng nhầm lẫn cho rằng ờ quan sát là một cách nói khác của chứng kiến , nhưng khi lần lượt qua các câu hỏi thì mình đã thấy sự khác biệt và mình đã thay đổi câu trả lời. Đoạn sau tới chỗ bạn H hỏi là thầy đưa ra để chỉ lỗi cho bạn thấy, khi đó bên trong mình có sự hồi tưởng lại những việc mà mình đã trải qua, mình cũng từng phạm lỗi và thầy cũng chỉ ra cho mình thầy, nhưng các mốc cảm xúc của mình khác nhau, mình thấy ban đầu là mình quê, xấu hổ khi nghe điều đó, mình còn cố cho rằng mình không có ý đó, mình không có như vậy, mình chỉ hỏi , nhưng thực tế nhìn lại dù có vô ý thì mình cũng phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Rồi sau mình nhìn lỗi của mình qua sự chỉ dẫn của thầy, mình có cái hiểu về bối cảnh phù hợp với nhân vật, vai trò trong đó. Rồi mình nhớ qua chuyện thứ 2 mình đã giảm thiểu đi cảm xúc của mình, khác hơn. Và hôm nay thì khi nghe tình huống của bạn mình có cái nhìn về mình, nhưng mình vẫn chưa nhìn rõ hơn và nhận ra bản thân mình ở dạng vô thức cho lắm. Sau đó khi mà thầy có nói đoạn sau, thầy hỏi về cảm xúc của bạn thế nào, tự nhiên bên trong mình thấy có một cảm xúc được tôn trọng, khi mà không phải thầy la cho xong, mà thầy la trong sự tôn trọng mình, chỉ ra cho mình để nhìn thấy lỗi sai. Cảm nhận của mình thấy khác, khác ở chỗ mình được yêu thương ngay khi mình bị sai, khi bị mắc lỗi, khác với trước đó cảm xúc sẽ né tránh hay tự ép mình phải trốn hay cảm giác bức bí. Quay lại câu chuyện buổi học, mình thấy sau buổi học mình có một cái ý muốn viết nagy lại buổi học buổi sáng, nhưng giờ giấc để chuẩn bị cho buổi chiều thì mình lại lấy đó làm lý do, nên mình đã hoãn lại. Cuối buổi khi mà nghe thông báo, bên trong mình lại có một cảm giác tiếc, tiếc vì sao mình không tham gia trực tiếp ấy nhỉ. Khi viết ra là như được nhìn lại lần nữa về quá trình học của mình, toàn bộ xoay quanh rìa ngoài, chưa phải là nội dung dung tâm và chưa phải là đào sâu và làm rõ nội dung học. Nếu như không phải tự nhìn nhận ra việc học của mình như thế nào thì những lời giảng viên nói mình nghe nhưng nghĩ ồ không phải vậy, đến khi viết bài cảm nhận thì những gì mình viết ra càng làm rõ những nhận thức mình quan tâm, cũng như việc học của mình chưa thật sự xuất phát từ bên trong mà học bằng lý trí. Việc giảng viên chỉ cho mình thấy, mình cần tự mình nhìn thấy theo sự sự gợi ý, theo sự đối chiếu để nhìn lại để điều chỉnh để có hướng tiến triển tốt hơn với cái cũ của mình. Đọng lại trong mình ấn tượng mình lưu tâm nhất là đầu buổi và cuối buổi, còn bản thân mình chưa thấy rõ nhất là chỗ như thế nào là chỗ sống không có kết luận. Cuối buổi, ý kiến của một bạn làm mình lưu tâm, và mình cảm nhận càng có cái hiểu hơn về chứng kiến, như bạn mô tả lại, và sự cảm nhận thực của mình, mình thấy khi có sự chứng kiến thì khi đó chưa có sự xuất hiện của ngôn ngữ, chỉ là sự đơn thuần nhất khi các giác quan tiếp nhận thông tin đầu vào. Khi ngôn ngữ xuất hiện qua bộ xủa lý giải mã rồi thì cảm giác đó không còn như cảm giác ban đầu nữa. Điều này làm làm bản thân mình có niềm tin hơn nữa về chứng kiến.