Cảm nhận của mình khi nghe lại đoạn ghi âm mình thấy mắt mình như chứng kiến lại hình ảnh những gì đang xảy ra trong như lời kể của đoạn ghi âm. Ví dụ lúc ngồi trên mây, tóc ngược gió. Rồi những cảnh đều được tái hiện lại lần nữa giống lời kể. Mình trước khi nghe lại thì có cảm giác lạnh người. Trong lúc nghe lại mình thấy ấm người. Sau một đoạn, mình nghe, lòng mình nôn nao đoạn chờ tới chỗ thảo mai. Khi nghe xong mình mới yên tâm, kiểu mình cũng chưa dám tin mình, nhưng lúc mình chứng kiến bằng hình ảnh ngôn từ là thảo mai, khi đó trong buổi tour mình cũng chưa hiểu. Sau mình nghe lại, mình thấy logic, ko phải điều xấu mà mình tự lo sợ. Mình thấy khi nghe giúp đỡ tu tập , là koro, là minh đăng, là thầy quý. Nên mình thấy nhẹ nhõm. Mình nghe mà mình còn chưa dám tin điều mình nói. Và một điều mình thấy nữa là hình ảnh mà mình thấy trong chuyến du hành giống heartcoaching là đều có màu hồng, dêdu có khung cảnh đen, xong khói màu hồng nhen bay bay. Và có 1 màn , 1 hình ảnh toàn màu hồng nhạt trong mắt mình. Khi mà mình nhìn lại để thấy và cảm nhận giữa 2 phiên là do sự hiểu biết và dẫn dắt. Một bên là nhờ kênh dẫn , và mình ko thấy được màu sắc chỉ hình trắng đen. Còn 1 bên sống động hơn. Còn sau 2 phiên thì. 1 phiên mình thấy rùng mình về mặt cảm giác , 1 phiên thấy nhiều điều lo. Lúc mình mình vừa nghe lại vừa nằm thiếp đi, mình cảm giác như cơ thể mình bị tấn công, cứ nhẹ nhẹ, và bên trong ngôn từ của mình là hình ảnh ngôn từ giọng Bắc. Mình thấy cảnh vật chứng kiến của ghi âm giống mình chứng kiến lại nhưng kèm cảm giác có ấm, có nổi lên suy nghĩ. Mình nghe lại thì mới có sự chú ý về câu Đăng nói về thế giới thiên, khi nghe và mình cảm nhận người mình như được mặc thêm áo giáp, việc nhìn trên cao xuống đúng là góc nhìn như vậy. Khi đang chìm trong sự nghe , thì mình thấy muốn bị tấn công đang chìm. Mình nhớ nửa thật nửa mơ, như trong cảnh gần cuối liên quan thể xác mình. Mình thấy cẩm giác rùng mình hay mất vía. Mình nghệ còn mình đang ngủ gõ chân vào thành giường, mình bật tỉnh, mình thấy hành động này giống giải cứu mình thoát ra khỏi cảnh nguy hiểm đó.
Cái chỗ em mô tả về cảm giác như cơ thể mình bị tấn công… rồi cái chỗ nửa thật nửa mơ… rùng mình hay mất vía → giống như em cho người khác sử dụng thân em hay sao em? chị hiểu vậy đúng không?
Dạ, giống như em ở thế bị động, bị chiếm lấy trong tích tắc, nếu nói như cách của chị cho người khác mượn là mình chủ động cho mượn , còn em là lý trí thì không cho mượn , cố giữ lại, mà thật tâm thì sợ , chính nỗi sợ là muốn cho mượn . Ngày chính em nghe câu bên trong mình sợ là cho mượn, mình cũng ko tin. Nhưng theo logic thì em có tin nhưng lại ko dám muốn tin.
Em có quan sát để chứng kiến trên thân cảm nhận ciwn rùng mình hay mất vía , được 2-3 câu là có nỗi sợ xuất hiện, chưa mô tả rõ được khh chứng kiến toàn bộ trên thân. Chỉ trong chuyến du hành, thâzy rõ nhâzt sự ra vào của lính hồn mình. Mà cũng bị động, sau đó mới vào lại tự động .