Bài cảm nhận bưng nước 05/08/2023

Hôm nay mình đã thành công bưng chén nước đầy căng hình mái vòm trước livestream mà không đổ, hì hì. Có nhiều điều đáng nói lắm nên cần phải viết lại trước khi đi ngủ thôi. Đầu tiên là cảm giác trước đây, mình không thể làm được, như hôm qua đó, mình có niềm tin rằng chén nước mà Thầy Thủ châm là kiểu quái gì bưng cho nổi, thế nào cũng đổ, chỉ là đổ ít hay đổ nhiều và ráng dữ lắm để không đổ thôi. Nhưng thật ra từ sâu bên trong mình vẫn có niềm tin là bưng chén nước như vậy thì thế nào cũng đổ. Nó phải bớt đi tầm 10 giọt, hơi giảm nhỉn xuống chút xíu thì mình mới bưng được, chứ nó căng bóng đầy vun lên trên thế kia thì bưng cái kiểu gì.

Cha nội Duy người được anh Quý giao nhiệm vụ livestream, khoái thử thách mình lắm, mình đã châm đầy nước rồi mà ổng vô đổ thêm mấy ống nữa mới đau, đã vậy 2 đứa chốt xong xuôi rồi, mình đi toiliet ra thì thấy ổng còn ráng châm thêm nữa. Cha nội bắt mình phải thử thách ở mức căng thẳng nhất, bà mọe ổng, kiểu đó vừa đụng vô cho đổ liền hay gì, hơ hơ. Mình không chịu lúc nãy đã chốt với nhau rồi, chén nước căng lắm rồi, mình phải rút ra vài giọt ổng chơi ăn gian đổ thêm trong lúc mình đi toilet. Hừm… thỏa thuận xong chén nước với cha nội Duy đúng là thành công bước đầu của mình luôn á.

Khi mình bắt đầu bưng chén nước lên, tự nhiên trong lòng mình bật ra một chỗ: MÌNH KHÔNG MUỐN ĐỔ NƯỚC. Trước khi có cái bật ra này, mình vẫn có niềm tin rằng chén nước mái vòm thì thế nào cũng đổ thôi, không làm sao mà ko đổ. Tuy nhiên, hôm nay lúc bưng nước lên á, mình sực nhớ zoom tối hôm qua anh Quý có nhắc lại cái vụ: Nếu thấy khó khăn chứng tỏ không muốn làm nên mới đổ thừa hoàn cảnh, còn một khi đã muốn làm thì sẽ tìm cách vượt qua. Mặc dù câu nói kinh điển này từ xưa tới giờ nghe mòn lỗ tai rồi, nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên mình bật ra cái chỗ thấm thía. Mình chợt nhớ lại cái đêm mà mình muốn bỏ trốn về quê khi nghĩ tới cảnh ngày mai Thầy Thủ đổ nước cho mình á, lúc đó mình có hoang mang vì nhìn chén nước thầy đầy quá. Nhưng từ chỗ tối hôm qua mình mới có một quyết định khác, mình ko quá sợ hãi chén nước của Thầy Thủ nữa, tức là kiểu như okie mình anh hùng hơn chút, chấp nhận thử thách cao hơn, mình sẽ tìm cách vượt qua nó chứ bớt giãy nãy trong bụng lại, mình ko nhìn nó là khó khăn nữa, okie mọi thứ đều có thể tìm được cách làm hết á.

Một niềm tin giới hạn được tháo gỡ đó là: Mình sẽ không nhìn nó là khó khăn nữa, ngược lại mình chấp nhận nó, level thử thách cao hơn, okie, rồi mình sẽ tìm cách để vượt qua, mình ko than thở nữa. Từ chỗ này mình mới chốt quyết định: Mình muốn sáng nay bưng nước không đổ nữa. Cái muốn này là muốn thật, khác hẳn với cái muốn của hôm qua. Lý do vì sao hả? Vì mình thấy rằng khi mình muốn thật thì mình tính toán chi tiết kỹ càng, cẩn thận hơn rất nhiều, mình loại bỏ hết mọi rủi ro mà mình nhìn thấy được. Còn khi mình muốn mà kiểu nửa vời thì mình vẫn chấp nhận cho rủi ro xảy ra và mình vẫn còn tâm thế hên xui, ăn may, lỡ gặp chút sự cố mà đổ nước thì đành chịu. Khi vừa bưng chén nước lên tay xong, mình từ từ chậm rãi bước qua chỗ cái ghế, rồi mình kéo nó về gần chỗ để chén nước, mình cực kỳ chậm rãi và cẩn trọng, từng bước từng bước ngồi xuống ghế một cách vô cùng nhẹ nhàng và chắc chắn, đảm bảo ko hề sơ sẩy một chút gì ảnh hưởng chén nước đâu, mình giữ bà nước trên tay siêu kỹ càng luôn á. Mình ngồi được xuống ghế rồi thì nó cao quá, má ơi chân mình chạm đất cũng ít, mà lưng mình thì ko dựa được ra sau ghế, cuối cùng vẫn mỏi lưng mà cảm giác ko có đẩy ghế đi chơi được nha, hơ hơ. Thế là mình vừa bưng nước vừa quơ 1 tay xuống để tìm cái cần gạt, mình muốn hạ ghế cho thấp xuống để bàn chân mình chạm hẳn xuống sàn, còn có thế, có lực, có chỗ trụ mà di chuyển nữa chứ. Tự nhiên bà ghế khơi khơi tuột xuống cái rẹt, má ơi hú hồn, thì ra cái ghế này bị hỏng, ngồi mạnh là nó tự lún cha mẹ ơi. Lúc đó cũng hên là mình luôn trong tư thế giữ chắc chén nước, cho dù mình có làm thêm việc gì khác thì nó cũng chỉ là phụ thôi, việc chính vẫn luôn là giữ chặt chén nước, giữ cho nó đứng càng yên càng tốt, nếu có sóng sánh thì một chút xíu xiu thôi, và mình luôn đẩy nước về vị trí 11-12h để kiểm soát nó liên tục. Okie, cái ghế bị hư và nó tự hạ xuống thấp chũn, vừa hay lại vừa tầm ngồi và chân của mình, khà khà, ngon lành rồi con, kiểu này là 2 chân ta mở rộng ra 2 bên để giữ thế trụ thăng bằng, rồi ta sẽ di chuyển bằng ghế đi loanh quanh khắp căn phòng này để chơi thôi. Lúc đó mình bắt đầu đi chơi và mình phát hiện ra, ui trời, mỏi lưng quá, không thể dựa ra phía sau được, cái ghế này hơi ko ổn rồi. Thế là mình đi vài vòng và nhìn thấy cái bồ đoàn, okie, mình có thể dùng nó để kê sau lưng nè, mình cho rằng kê nó rồi thì mình sẽ tựa lưng ra phía sau được, sẽ ko bị mỏi. Thật ra mình thấy được rủi ro nếu mình bị mỏi thì khả năng cao là chén nước này sẽ đổ á, như hôm qua đó, mình động tâm 1 phát mà ko hay là xu cà na thôi. Cho nên mình đã tìm cách để cắt giảm hết toàn bộ mọi rủi ro dẫn tới đổ nước, mình muốn đảm bảo tỷ lệ thành công cao nhất có thể, mình kiểm soát được tốt chén nước này suốt 2 giờ. Mình cũng biết cái cục bồ đoàn hơi nặng nha, mà 1 tay bưng nước, 1 tay lụm cái bồ đoàn lên rồi để ra sau lưng nữa, thao tác cũng nhiều, phức tạp đó, mình cần phải hết sức giữ cho chén nước được tĩnh lặng thì nó mới ko đổ khi tay còn lại mình thao tác quá nhiều. Nhưng rồi cũng thành công thôi, nó vẫn nằm trong khả năng của mình á, vì bữa giờ bưng nước hoài có kinh nghiệm rồi, chỉ cần mình giữ chén nước thật tĩnh lặng bằng 1 tay, thì tay còn lại mình muốn làm gì cũng được, thậm chí khum người xuống, dùng cái tay gãi gót chân còn được nữa là, hihi. Cho nên mình cũng khá dễ dàng để lấy bồ đoàn kê sau lưng, rồi chỉnh sửa tư thế cho nó, cảm giác dựa được cái lưng vô nó đã gì đâu má ơi, sướng ghê, đỡ mỏi. Thế rồi mình đẩy ghế đi vòng vòng chơi, mình thấy rủi ro nếu mình đứng dậy thì khả năng đổ nước cao lắm, vì cái ghế này bị hư, nếu mình đứng chầm chậm thì nó sự tự bật lên một phát, tác dụng lực lên mông của mình, từ đó làm lung lay cơ thể thì sẽ đổ thôi. Cho nên với cái ghế hư hỏng này thì mình chốt luôn là mình chỉ có ngồi trên ghế và đẩy ghế đi chơi, đến khi hết giờ cũng vẫn ngồi như vầy và tìm cái bàn thấp thấp phù hợp tầm tay để đặt chén nước xuống. Mình ko thể mạo hiểm đứng lên, vì có khả năng là mình giữ được chén nước ko đổ và thoát nạn cái ghế, nhưng vẫn có 50% ghế bật mạnh lên khiến cơ thể mình không trụ cứng nổi chứ bộ.

Mấy đoạn sau là mình chỉ tập trung bưng nước và đi vòng vòng chơi thôi, mình ko múa nữa, hôm nay mình bưng nước bằng 2 tay luôn nha, hihi. Tại vì cái ghế thì có 2 tay vịn bên hông mà, mình đặt cùi chỏ lên tay vịn thì sẽ ko bị run tay nữa, chén nước bữa nay đầy dã man rợ, cho nên bưng 1 tay thì rủi ro bị đổ sẽ cao hơn là bưng 2 tay, vậy là mình quyết định okie đợt này mình sẽ bưng nước bằng 2 tay và ko chơi trò múa nữa. Mình rảnh đôi chân, mình sẽ chơi trò với 2 cái chân này, mình đẩy ghế đi vòng vòng, mình lật cho mấy cái nệm ngồi Thiền rớt xuống đất hết, rồi mình đá nó đi vòng vòng chơi giống như đá banh á, haha, mình đá nhẹ nó đi, rồi mình đẩy ghế, lên tới nó thì đá tiếp. Nói chung là anh Quý không cấm bày trò gì chơi, cũng ko cấm việc mình chán ngán trò bưng nước, càng ko xét tới trong lòng mình như thế nào, có tự do ko, có nổi lên suy nghĩ ko, có động tâm ko, có này nọ kia kia gì ko. Okie luật không cấm thì ta được phép làm, chán chứ sao không chán mấy cha, chén nước đầy dã man vậy mà bưng vẫn buồn ngủ chứ giỡn à. Mình mà ko bày thêm trò khác ra chơi chắc mình ngủ gục luôn quá, bưng nước buồn ngủ là có thật. Vậy nên hôm nay mình tha hồ bày trò chơi, nhưng trò nào mình cũng tính toán kỹ lưỡng cẩn thận mức độ rủi ro, và rủi ro nó phải cực thấp, gần như là không rủi ro luôn á, thì mình mới làm. Chứ có nhiều lúc mình cũng chán nhưng mình sợ rủi ro, thế là mình ngồi yên đó đếm số thôi. Nói chung là mình tự bày thêm nhiều trò ra chơi lắm, chỉ cần nước ko đổ là được, chứ ko bày thêm trò khác thì chán chết, hoặc đổ nước thiệt đó. Mình thấy rằng chỉ có bưng nước trong trạng thái không chán, không buồn ngủ, không bị cảm giác mỏi và đau chi phối, thì mới có khả năng bưng lâu, giữ bền, rồi mình triệt tiêu hết toàn bộ các rủi ro khác thì mới đảm bảo nước không bị đổ. Trò này cũng cực nha, chứ ko phải như mọi người đồn là nhập flow hay nhập vô cái gì đó rồi thoải mái thong thả thư thái bưng nước đâu, mình chưa tới được mấy chỗ nhập này, nhưng mà mình cũng thả lỏng ở bên trong được khá nhiều á chứ, bằng cách chơi các trò khác trong lúc bưng nước, haha. Mà thật ra cũng ko hẳn gọi là chơi các trò khác trong lúc bưng nước đâu, mình thấy rằng phải gọi nó là: Chơi trò bưng nước ở level khó hơn, vừa bưng vừa làm thêm nhiều hành động khác, hí hí. Tóm lại cảm giác bây giờ là đang sướng vì mình đã nỗ lực hết sức để bưng nước không đổ. Nhưng mà không phải nỗ lực gồng giống hôm qua nha, mình nỗ lực để giữ cho bản thân tuyệt đối tập trung vào chén nước, ko sơ sẩy giây phút nào, quyết ko cho nó có cơ hội tiếp cận với các rủi ro.

1 Lượt thích