Bài cảm nhận bưng nước lần đầu tiên 27/07/2023

Hôm nay là lần đầu tiên mình chính thức bưng nước, còn một số lần trước thì mình bưng thử vài phút, bưng chơi, bưng trải nghiệm cho biết vậy thôi chứ mình chưa thật sự thực hành bưng nước lần nào hết. Buổi học trước khi anh Quý kêu mình lần sau chuyển qua bưng nước, trong lòng mình có sự chấp nhận một cách nhẹ nhàng, mình không chống cự nữa, thầy kêu gì thì mình làm cái đó, mình không phân biệt việc này hay việc kia nữa. Tuy nhiên, mình có một chút hơi quan ngại là mình bưng nước được không ta, lần trước khi còn học khóa Thiền Đột Phá, mình thử bưng được cỡ 10-15 phút là chịu hết nổi phải bỏ chén nước xuống rồi lên giường ngủ quên luôn mà, hihi. Bên cạnh cảm giác quan ngại này lại có thêm cảm giác tự tin, mình làm được mà, bữa giờ lau bình được, xếp đồ được, thì chuyển qua bưng nước cũng là trò chơi thôi, mình sẽ chơi được nó á.

Hôm nay mình ra nhà bà con để thăm bệnh và chuẩn bị ngày mai đám giỗ, buổi tối sau khi ăn cơm xong, mình xin phép đi làm việc riêng và chuẩn bị bưng nước. Mình bưng chén nước đầy đi tới đi lui ở phòng khách, lúc đầu khi mới bưng lên, mình gồng cứng ngắt, trời ơi sao nó lắc dữ thần ôn vậy nè, mình sợ nó đổ, mình giữ nó thật chặt, khi mình xoay người chuẩn bị bước đi thì chén nước tiếp tục lắc khiến mình lo lắng và dừng lại, vô cùng chậm rãi chờ đợi nước yên ắng hơn thì mình mới từ từ xoay người và đi. Lúc đó mình nghĩ chứ: Trời ơi, vầy rồi làm sao mà chơi game, không thấy cái tâm thế chơi game ở đâu hết á, chỉ thấy gồng cứng đơ thôi hà, trời đất ơi kiểu này bưng hết 2 tiếng chắc xài ý chí nữa quá. Làm sao đổi qua tâm thế chơi game bây giờ, ủa hôm bữa mình xếp đồ và lau bình ở trong tâm thế chơi game á, bây giờ sao cái tâm này mất tiu rồi ta, làm sao để có lại nó và bưng nước trong tâm thế chơi, nhìn thấy cái chén nước là trò chơi được nhỉ?

Mình hoang mang nhưng vẫn chầm chậm bước đi một vòng phòng khách, rồi xuống nhà bếp. Khi mọi người hỏi mình bưng cái gì vậy, bưng để làm gì, thì mình vừa nhìn chén nước vừa trả lời mỗi người một câu cho xong, vì toàn là người lớn mà mình lại còn ghé nhà họ chơi nữa nên mình đi ngang qua mặt họ lên tiếng hỏi mà mình im ru thì thấy thất lễ quá. Rồi mẹ mình lại hỏi nhỏ: Ngày mai con mới học được không? Mình hiểu câu này có nghĩa là bây giờ con dẹp trò này đi, ngày mai về nhà rồi muốn học gì học, chứ ở nhà người ta mà bưng chén nước đi chậm thật chậm vòng vòng khắp nhà thì có vẻ không ổn cho lắm. Mình nghe mẹ hỏi rồi nhưng không đáp lại, mình quyết định vậy thôi mình chỉ bưng nước ở trong phòng ngủ là được rồi để không ảnh hưởng mắt nhìn của những người xung quanh. Thế là mình đi chậm vào phòng ngủ, căn phòng này nhỏ xíu hà, cỡ chừng 9m2 thôi., có một cái giường và phía dưới gạch thì mợ 2 cũng trải sẵn nệm để nhà mình 4 người ngủ cho đủ chỗ. Mình bưng chén nước bước vào phòng, ngay khi mình vừa bước được cả hai chân lên tấm nệm mỏng thì trời ơi, đổ nước, huhuhu. Lúc đó mình đã kềm chén nước cứng lắm rồi á, nhưng dường như cái chân của mình bước lên nệm thì không được cứng chắc như nền gạch, nó hơi lún nhẹ hay sao đó mà tay mình không thể giữ cứng chén nước được nữa, nó đổ lần đầu tiên. Mình hoang mang quá, chết cha rồi, đổ nước rồi, như vậy là coi như thất bại hả ta, huhu. Lúc đó mình bưng chén nước đi một vòng quanh cái nệm đó và trong lòng chợt nổi lên suy nghĩ: Mình mệt quá hà, bây giờ lại đổ nước nữa là phiên thực hành này thất bại rồi, hay là bây giờ mình dừng lại rồi xem xét lý do tại sao mình bưng nước không được, bữa sau mình làm lại. Bình thường lúc trước mỗi khi có suy nghĩ tương tự như vầy nổi lên là mình chỉ thực hành thêm được chút xíu rồi dừng lại, vì mình thấy khó chịu quá không thể làm tiếp được nữa á. Còn hôm nay sau dòng suy nghĩ này xong, bên trong mình lại có một suy nghĩ khác đối lập lại với nó: Ủa không được, bây giờ không thực hành thì ra ngoài kia ngồi chơi nói chuyện linh tinh thôi chứ mình cũng có việc gì quan trọng đâu. Nhưng nếu như bây giờ mình nghỉ thì có cảm giác nuông chiều bản thân quá, lần sau mình thấy không thoải mái như vầy là mình tiếp tục tạm nghỉ hay sao, rồi nghỉ đến bao giờ mới qua được bài bưng nước này? Rồi mình lại có thêm một suy nghĩ khác nữa: Thà đổ nước một lần rồi bưng nước được suốt 2 tiếng không còn đổ thêm lần nào nữa, vẫn hơn là đổ nước một lần rồi dẹp luôn nghỉ thực hành. Từ hai suy nghĩ này, mình ra một quyết định là tiếp tục bưng nước cho hết 2 tiếng, không dừng lại nữa. Thế rồi lúc đó mình hỏi em gái mấy giờ rồi, nó nói 7h35, mình hết hồn theo kiểu: Trời đất ơi, bưng cả buổi trời nãy giờ mỏi cổ, đau tay mà mới có nửa tiếng thôi hả, còn một tiếng rưỡi nữa lận đó, trời ơi kiểu này làm sao mà lê lếch qua được đây, huhuu.

Sau cảm giác hoang mang và cảm thán này, bên trong mình như có một cái gì đó trong vô thức của mình đột ngột thay đổi. Đại khái mình cảm nhận nó theo kiểu: Không thể tiếp tục như vầy được, chết mất, đau chết, chán chết, thời gian trôi qua lâu dữ lắm, mình không thể chịu đựng nổi nếu như cứ tiếp tục bưng nước giống vầy đâu. Tự nhiên mình không muốn ép mình, không muốn hành xác, không muốn vừa mệt vừa đau nữa, mình giống như có một cái buông xuống tất cả những sự chịu đựng này vậy. Mình nhờ em gái mở cửa ra, mình muốn đi ra khỏi căn phòng ngủ nhỏ xíu này, anh Quý đâu có kêu mình phải bưng nước trong phòng nhỏ, anh Quý cũng không nói rằng không được bưng chén nước đi vòng vòng chơi. Đợt trước mình coi clip mấy bạn bưng nước trong cuộc thi E-Done gì đó thì bưng nước đi tới đi lui trong phòng, nhưng lần đó quy định cuộc thi là vậy, còn bây giờ đâu có ai quy định phải đi trong phạm vi mấy mét đâu trời. Đột nhiên mình nhớ đợt chị Thảo bưng nước, bả đi ra ngoài sân ga luôn hay sao á mà bả nói là bị muỗi cắn, hơ hơ. Mình nhớ bả bưng chén nước từ công ty đi ra ngoài ga rồi mất hút luôn, mấy tiếng sau mới trở về, đã vậy còn xin anh Quý bữa sau đừng đi ngoài sân nữa tại muỗi cắn. Từ những điều này mình đưa ra một kết luận: ủa mình có thể bưng nước đi khắp nhà được mà, mắc mớ gì mình phải tự giới hạn ở trong phòng, mình còn yếu mà, lần đầu tiên mới thử trò bưng nước nữa chứ, mình tăng độ khó cho game chi vậy mấy cha. Ngay lúc đó, tâm thế mình đột ngột thay đổi, mình quyết định bưng nước không hành xác nữa, mình quyết định bưng nước theo kiểu của mình chứ không bắt chước ai nữa. Hihihi. Thế là mình bưng chén nước đi ra ngoài, lúc mình mỏi cổ thì mình giữ chén nước rồi chậm rãi ngửa cổ lên trời cho đỡ mỏi, sau đó thì cắm đầu xuống nhìn vô chén nước lại rồi mới bước đi. Lúc mình cảm thấy ngứa chân thì mình vẫn dùng một chân gãi cho chân còn lại trong khi 2 tay vẫn giữ chén nước. À có một đoạn mình bưng nước 2 tay và cảm nhận đôi tay mình run lên hơi nhiều, run mà nhìn thấy bằng mắt thường và mình phải kiềm giữ nó lại để chén nước bớt sóng sánh. Mình phát hiện ra lúc đó mình mỏi tay rồi nha, vì mỏi nên mới run. Tự nhiên mình bật ra cái chỗ, ủa mỏi tay thì bưng bằng một tay được mà, anh Quý đâu có dặn phải bưng nước bằng cả 2 tay đâu trời. Mình tiếp tục bỏ hết tất cả những cách bưng nước mà trước giờ mình nhìn thấy các bạn khác đã từng làm á, mình kệ họ, mình chơi trò bưng nước mà, anh Quý kêu mình chơi với nó mà chứ đâu phải tập trung điều khiển hay thực hành cái quái gì đâu. Việc của mình chỉ là chơi trò bưng chén nước, hết rồi á, muốn chơi sao chơi miễn không đổ là được. Thế là trong lòng mình bắt đầu hí hửng, mình bưng nước bằng một tay thôi nha, vừa bưng vẫn vừa bước đi chậm rãi, lát sau mình đổi tay để bưng. Còn cái tay trống trải đó có lúc mình chống nạnh thẳng lưng cho đỡ mỏi lưng, có lúc mình xuôi xuống, có lúc mình gãy đầu. Nói chung là mình dần cảm thấy tự do, mình thấy vui, mình thấy ồ trò bưng nước này cũng được ha, đâu có khó khăn mệt mỏi gì đâu ta, cũng không hề đau tay như mọi người đồn luôn nữa.

Hồi đó tụi thằng Tuấn, anh Duy, chị Thảo bưng nước mà mình được thoát nạn á, mọi người review mình nghe cảm thấy sợ xanh xám mặt mày. Nào là nhập flow được thì mới không đau, chứ bưng một hồi là đau tay lắm, muốn rụng rời cánh tay, đau ở khuỷu tay gì đó, rồi đau lưng mỏi cổ, nói chung là mọi người làm mình sợ hãi nên hồi đó mình anti trò bưng nước này ghê lắm, ghét nó dã man, mình cho rằng nó là hành xác và thế nào mình cũng sẽ bị đau đớn giống như mọi người thôi. À mọi người còn nói với mình rằng trong lúc bưng mà nhập flow được thì ko cảm thấy đau, nhưng lúc bưng xong rồi, hạ chén nước xuống là đau tay dữ lắm. Trời ạ, cái gì ghê vậy mấy cha, cho nên xưa giờ mình trốn cái trò bưng nước này dữ lắm. Rồi mình nhớ mọi người còn review theo kiểu nhìn thấy nước đông lại thành khối, rồi nhập vào trong nó gì đó, thấy ranh giới giữa mực nước và cái chén càng lúc càng xa, cảm nhận không có thời gian không gian gì đó v.v… Cho nên 30 phút đầu tiên khi mình bưng nước, mình vừa gồng cứng để giữ cho chén nước khỏi đổ, mình vừa tìm kiếm các dấu hiệu này nè mà tìm hoài đâu thấy gì đâu ta. Thậm chí lúc sau khi mình chơi trò bưng nước hí ha hí hửng được rồi á, mình cũng ko hề thấy các dấu hiệu này luôn nữa, hiccc. Lúc sau khi mình quyết định bỏ hết mọi thứ cũ kỹ này, mình ko bắt chước ai nữa, mình chơi trò bưng nước theo cách của mình, muốn bưng sao thì bưng, mình sẽ bưng theo kiểu của mình, thì tự nhiên mình cảm thấy thoải mái và vui thích với cái trò này, mình thấy ủa mình đâu có bị đau tay gì đâu ta, nếu hơi đau hơi mỏi thì mình đổi tay, lúc nào muốn bưng 2 tay thì bưng, lúc nào muốn bưng 1 tay thì bưng, muốn đi nhanh thì nhanh, muốn đi chậm thì chậm, muốn đi phòng khách hay phòng ngủ, hành lang hay nhà bếp, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Việc của mình là tập trung nhìn vào chén nước trong hầu hết thời gian để canh cho nó không bị đổ thôi, chứ còn lại tay chân và cơ thể của mình giống như được thả lỏng, à chỉ trừ cái cổ, bà cổ vẫn mỏi nha, cúi đầu lâu chút thì mỏi cổ cho nên mình hay đứng lại để ngửa cổ ra phía sau lắm.

Mình phát hiện ra: Ủa trò bưng nước này cũng được mà, nó đâu có khó, nó cũng vui á, nó đâu có hành xác gì đâu ta. Ủa vậy là hồi xưa do mọi người tự hành xác hả, chứ anh Quý đâu có kêu hành xác nhỉ, anh Quý đâu có bắt buộc phải bưng nước cứng ngắt ở đúng 1 vị trí ngay trước bụng và bằng cả hay tay xuyên suốt đâu phải không ta. Tự nhiên mình tháo gỡ được mặc định với trò bưng nước luôn, hihi, trời ơi mọi người làm lố làm quá, bưng nước cũng dễ thấy mồ, chẳng qua hồi nãy tại mình ngu bước lên nệm nên mới đổ nước thôi, chứ lần sau mình sẽ bưng nước đi trên nền gạch đàng hoàng, mình bưng nước chơi chơi vui vui như vậy thì đổ làm sao được.

Trong lúc bưng nước, có một lúc mình cảm thấy trong lòng vui ghê, tự nhiên nhìn chén nước mình thấy vui, trong lòng thoải mái hào hứng, càng lúc càng vui, nó ngộ lạ lắm. Mình chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thấy vui khi bưng nước và nhìn vào chén nước đâu á, nhưng có một đoạn tự nhiên mình vui thật, vui ghê, mình cứ nhìn vào chén nước và bước đi chầm chậm vậy thôi, trong lòng mình chợt dâng lên niềm vui kỳ lạ. Bởi vì mình có niềm vui như vầy nè nên mình nhận định trò bưng nước này cũng thú vị, nó cũng dễ thương, chơi với nó cũng vui, hihii. Mình sẽ bưng nước tiếp tục được á, nên lúc báo cáo zoom xong mà anh Quý kêu mình bưng tiếp thì mình cũng khoái lắm, mình cười liền, mình nhận nhiệm vụ bưng nước tiếp thôi, trò này ban đầu tưởng khó khăn hành xác nhưng mà chơi rồi mới thấy nó cũng vui à nha, hihi.

Mình có một phát hiện hơi lạ như vầy nữa nè, 2 tuần nay mình bị bệnh cảm ho sổ mũi liên tục. Mình cứ ho suốt như vậy, hắt hơi, xì mũi hoài hoài. Lúc mới vô bưng nước mình cũng có một chút lo sợ, lỡ đang bưng mà hắt xì hoặc ho sù sụ thì đổ nước rồi làm sao, trời ơi. Tuy nhiên, bên trong mình dường như có một quyết định tạm gác lại hết mọi thứ, mình chỉ muốn bưng nước không đổ thôi, việc khác tính sau. Thật không thể tin được, mình đã không hề ho một tiếng nào trong suốt 2 giờ đồng hồ. Trời đất ơi, bữa giờ chỉ trừ lúc ngủ là mình ko bị ho thôi, mà đang ngủ nhiều khi còn bật dậy ho sù sù, mình cách vài phút hoặc 15-20 phút là ho một lần, ho hoài ho mãi, cảm giác như ho sắp chết tới nơi ho muốn bể phổi luôn á, cứ ngứa cổ mà ho được vài cái là tự nhiên ho thành mấy tràng dài luôn, ho muốn lộn ruột ra ngoài, mệt gần chết. Thế rồi sau khi thực hành xong mình hoang mang tự hỏi: Ủa vậy mình bị ho là thân bệnh hay tâm bệnh? Cơ thể này cứ ho sổ mũi triền miên, hay là do mình muốn bệnh này và mình đã nuôi dưỡng nó, gìn giữ nó trong suốt mấy tuần qua? Ủa sao bây giờ 2 tiếng bưng nước mình không ho nữa nè, có vài lần hơi ngứa cổ một chút nhưng mình nuốt nước miếng là đỡ, không cần ho ra ngoài nữa vì mình đâu có muốn ho, đổ nước rồi sao mấy cha. Trời đất ơi, lẽ nào bệnh cảm ho là do mình tự vẽ ra và nuôi dưỡng nó sao??? Trời ơi, lẽ nào như thế???

Mình phát hiện ra rồi, những lúc mình bật dậy ho sù sụ đến đau bụng đau lồng ngực luôn á (chứ còn đau cổ họng là hiển nhiên rồi nha), thì sau đó trong lòng mình sẽ có suy nghĩ rằng: Trời ơi, mình bệnh dữ lắm rồi, mình mệt quá, cứ như sắp chết tới nơi vậy, chịu sao nổi. Mình phát hiện ra mình muốn có cảm giác yếu đuối, cảm giác mình bị bệnh, cho nên mình mới bệnh triền miên mấy tuần liền mà không dứt như vầy, vì mình đâu có làm gì để hết thân bệnh đâu, thậm chí mình còn ăn đồ chiên, uống nước đá khiến cho cơ thể này càng lúc lại càng ho nhiều hơn nữa. Ủa mình đang có nhu cầu bị bệnh hả ta? Mình đang thích bệnh hả? Ủa gì kỳ vậy, sao ngộ vậy, bữa giờ mình tưởng đâu tại thời tiết, tại cơ thể mình nhạy cảm, sức khỏe yếu, mình hay bị viêm họng cấp tính hoài mà. Bữa giờ mình tưởng chỉ có thân bệnh thôi hà, nhưng hôm nay mình mới chợt phát hiện, thì ra mình điều khiển được cơn ho, mình ko muốn ho thì suốt 2 tiếng thực hành mình đâu có ho nữa, và từ sau khi thực hành đến giờ đã 4 tiếng đồng hồ rồi, mình ho vài tiếng thôi hà, giảm đến 80% so với tối hôm qua. Ủa mình đâu có uống thuốc gì đâu ta, ăn uống cũng bình thường, mình chỉ có 1 cái đổi khác là mình ko muốn ho nữa, ko muốn bệnh nữa, tại vì ho là bị đổ nước á, hihiii, còn bây giờ đang ở nhà người ta mà họ sù sụ thì cả nhà họ ngủ không được cũng phiền lắm chứ, lúc nãy mình giữ cho mình ko ho suốt 2 tiếng được mà, thì bây giờ mình giữ tiếp để hạn chế cơn ho đến sáng luôn.

Rồi luôn, trong lòng mình đang có một cái gì đó mà mình cứ muốn duy trì thân bệnh, mình cứ muốn có cảm giác mình mệt lắm rồi, bệnh triền miên, mệt muốn chết luôn, hichicc. Nhờ bưng nước mình mới phát hiện ra chỗ này, chứ mấy tuần nay mình không thấy là mình muốn bệnh và nuôi bệnh đâu nha. Thôi giờ thấy rồi thì mình biết mình làm chủ nó được, mình ko nuôi bệnh nữa, mình ko muốn duy trì cái cảm giác mình bệnh và mệt như sắp chết tới nơi nữa, nó chẳng có gì hay ho, cũng ko có ai quan tâm đến mình nhiều hơn đâu, tự nhiên làm cho bản thân mệt ơi là mệt chi vậy, hụ hụ. Khi mình bỏ bớt tâm bệnh thì thân bệnh vẫn còn mà, mình mệt cái thân thôi chứ mắc gì đày ải thêm cái tâm. Bây giờ mình ko được bệnh cảm ho, sổ mũi nữa nè, vì bưng nước thì mấy cái bệnh này là ăn cám luôn đó, đổ hết nước luôn đó chứ chẳng đùa được đâu. Mình sẽ tiếp tục chơi trò bưng nước này theo cách của mình, hihi, hôm nay mình phát hiện ra được cái chỗ chơi vui rồi, thậm chí đến khi hết giờ mà mình còn thấy rằng đi thêm vài vòng nữa vẫn được luôn á, thời gian trôi nhanh dữ ta, mới đi có mấy vòng trong nhà đã hết giờ rồi, hí hí.

1 Lượt thích