Bài cảm nhận bưng nước ngày 03/08/2023

Mình muốn review lại một chút việc bưng nước hôm qua (tức là ngày 2/8), mình bưng cả 2 lần đều không đổ mà, thích ghê chứ, hihi, cảm thấy cũng khá phong độ nha, nhưng mà mình biết level nó cũng dễ, lúc chị Đăng lại nhìn chén nước buổi chiều có gợi ý là chế thêm chút nước cho cao lên để tăng tính thử thách, mình cười thôi, mình không có nhu cầu thử thách thêm đâu, lỡ đổ rồi sao, hihi. Vậy mà tối hôm qua khi mình khoe với anh Quý rằng em bưng nước 2 lần đều không đổ á, thì anh Quý lại nói bữa sau để thầy Chí Thủ chuẩn bị nước cho em bưng. Trời ơi, sợ hãi, rén ngang luôn má ơi. Lúc đó ngoài miệng thì gượng cười nhưng trong lòng mình đã mếu máo, thôi xong đời rồi, kiểu này thì bưng kiểu gì qua cho nổi. Tại vì thật ra mình có một chút chơi ăn gian, nhưng mà mình cũng đâu có ăn gian lắm đâu, luật quy định thế nào thì mình làm đúng như thế đó, mình cũng chơi được với chén nước á chứ, mình bưng nước không đổ là được mà, chỉ có điều mình có một số suy nghĩ linh tinh, cảm giác như kiểu có một chút trốn vào trong suy nghĩ vậy. Thế rồi lời anh Quý đã quyết, mình biết rằng trước sau gì chuyện này cũng tới thôi, mà phải bưng nước thật đầy đúng chuẩn cho được thì mới qua tới bài tập nhìn dấu + hoặc là những bài khác.

Sáng nay mình trong lúc ngồi đợi Thầy Thủ, mình đã chế một phần nước rồi, sau đó mình thấy thầy Thủ nói chuyện điện thoại lâu quá, mình lại chế thêm cho đầy lên luôn á, mình nghĩ bụng như vậy là đầy dữ lắm rồi đó, đầy hơn hôm qua luôn mà. Nhưng không hề, thầy Thủ giống như sát thủ với trò bưng nước vậy, ổng có thể dùng bộ dụng cụ rất ư là chuyên nghiệp để bơm thêm nước cho nó căng bóng lên trên, đúng kiểu hình mái vòm hay vòng cung luôn mấy cha ơi, vậy mà ổng cứ bơm thì bơm nhưng nước vẫn không đổ. Mỗi một cái bơm nước của Thầy Thủ là lòng mình tan nát thêm mấy khúc, mình ngồi sụp xuống luôn á, như kiểu em muốn lạy thầy, em lạy chén nước, chơi kiểu này thì bưng kiểu gì, chỉ có chết trong trận thôi chứ nhắm ko có đường thoát. Mình cảm thấy vô cùng áp lực, má ơi, kiểu này thế nào cũng đổ thôi, trời ơi, làm sao mà mình bưng không đổ cho được, nó kinh khủng dã man như vầy, mình hoang mang thiếu điều bất lực, muốn gục ngã. Mình cảm thấy 8 phần khó khăn của chén nước thêm 2 phần bệnh ho của mình nữa, trời trời, mọi thứ đều dã man cùng lúc như vầy, nước đã khó rồi mà mình còn bệnh, khô cổ một chút là ho. Mấy hôm trước mình đổ đầy nước nhưng mà mình nhắm chừng là mình ho vài tiếng thì vẫn ổn á, nước vẫn ko đổ, nhưng hôm nay với chén nước hình mái vòm của Thầy Thủ thì nhúc nhích một chút thôi cũng đổ rồi, chứ đừng nói là ho. Trời ơi là trời, dã man quá sức dã man. Buổi sáng nay trước khi bưng nước thì trong lòng mình đã có một cảm giác như kiểu kiệt quệ toàn tập, không có cái đường nào mà bưng cho được, mình đã nhìn ngó kỹ lắm rồi, lượng sức mình rồi, rút từ kinh nghiệm quá khứ đủ hết rồi, mình biết hết về bản thân mình rồi, có trời xuống cứu mình họa may mới qua chứ sức mình mà bưng chén nước này thì thế nào cũng đổ thôi.

Thế rồi chuyện gì tới cũng tới, không cáo bệnh hay giả bộ bị tai nạn để trốn được thì bây giờ phải đối mặt với chén nước hình mái vòm thôi. Mình loay hoay nhìn ngó nghiên cứu rồi từ từ chạm vào nó, bưng nó lên cực kỳ chậm rãi, mình cảm giác như 2 bàn tay của mình đã cầm nó ở vị trí như vậy rồi thì lúc mình hơi gỡ nhẹ từng ngón tay ra để đổi thế bưng á, nước lắc kinh khủng, má ơi dã man thật sự, hoàn toàn không giống ngày hôm qua. Mình phải cực kỳ cẩn thận, tỉ mỉ, cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn trọng, thiếu điều nhịp thở muốn chậm lại để nhìn ngó thật kỹ chén nước. Rồi mình cũng thay đổi được tư thế bàn tay, okie tạm ổn, mình bắt đầu bước đi. À việc đầu tiên là mình nhích nhẹ bàn thân ra khỏi đôi dép, mình cảm giác như kiểu đi chân trần thì chắc ăn hơn, còn mang dép thì đi không yên tâm lắm, cảm giác như kiểu mình rất khó kiểm soát đôi dép bám trên nền gạch so với bàn chân của mình á. Cởi dép xong thì bắt đầu di chuyển chầm chậm, thật chậm, cực kỳ chậm, má ơi chưa bao giờ mình đi còn chậm thua con rùa như vầy. Mình đi được một đoạn lên trên rồi vòng xuống chỗ anh Quý, tự nhiên mình thấy ủa sao cũng tàm tạm ha, nước cũng khá êm nè, nó chưa có đổ, hí hí. Rồi mình phát hiện ra 1 điểm nhìn đó là nhìn thẳng vào mũi chén nước á, chứ ban đầu mình nhìn khắp vòng tròn của viền chén thì cảm giác nhìn tới đâu nước muốn tràn ra khỏi vị trí đó, hoang mang ghê. Lúc mình đi thì mắt mình cũng ko quan sát được quá nhiều, nên cuối cùng mình phát hiện ra 1 điểm nhìn cực kỳ xịn, và mình cũng nhớ thằng Tuấn hồi xưa từng chia sẻ kinh nghiệm bưng nước là phải nhìn ở đầu mũi chén nước á, chứ đừng nhìn lung tung. Ừ ha, phát hiện cá nhân trong lúc bưng nước của mình khớp với kinh nghiệm của thằng Tuấn, thế là okie rồi, chắc mẩm cách này xài được, mình xài nó thôi, hí hí. Phiên buổi sáng mình bị đổ nước 3 lần: Lần 1 là đổ ở cái viền gần đích của chén nước, à vị trí 7h theo đồng hồ tròn đi cho dễ hình dung. Tự nhiên nước chảy ra chỗ đó, mình hết hồn, trời trời má ơi, nó chảy hồi nào mà mình ko hề hay biết gì luôn, mình lo nhìn mũi chén nước mà, mình nhìn vị trí 12h mà, nó lại đổ vị trí 7h thì ông nội ai mà phát hiện cho kịp. Nước đổ lần 1 xong mình có 2 cảm giác: một là thất vọng, thôi tiêu rồi, thế là đổ rồi hả, huhu. Còn cảm giác thứ hai là vui mừng, haha, bưng nãy giờ cũng tới lúc mày đổ rồi sao, đã nói chén nước đầy như vầy thế nào cũng đổ rồi mà, bưng nãy giờ đi mấy vòng rồi mới chịu đổ luôn á. Đổ bớt một chút như vầy thì bưng lại dễ hơn, thoải mái hơn, bớt căng cứng áp lực lo sợ. Tự nhiên mình cảm thấy khỏe khoắn và hết sợ, bởi vì lúc nước chưa đổ lần nào á, mình cực kỳ áp lực sợ bị đổ nước. Còn khi nước đã đổ một lần rồi thì cái áp lực đó tan biến mất tiu, theo kiểu dù sao cũng lỡ đổ rồi, lần bưng này cũng thất bại rồi, bây giờ mình được phép tự do chơi với chén nước theo kiểu của mình, miễn sao mình cố gắng chơi với nó cho ko đổ thêm nữa là được, chứ không cần áp lực giữ cho nó tuyệt đối không đổ, Mắc cười lắm, một sự nhẹ nhõm trào ra bên trong mình sau khi chén nước đã đổ lần đầu tiên, như kiểu mừng quá má ơi, mày đổ rồi, tao không cần phải gồng lên giữ mày nữa, khỏe quá má ơi, hihi. Từ lúc đó trở về sau, mình như chơi đùa với chén nước. Mình phát hiện ra mình có thể vừa đi vừa chống nạnh 1 tay được rồi, ừ há, cho dù chén nước hình mái vòm hay chỉ đầy ở mức ngang ngang thì mình cũng đều có thể bưng bằng một tay, để ta còn lại chống nạnh. Không phải mình chảnh hay gì đâu, tại vì mỏi tay má ơi, hihi. Chống nạnh sẽ giúp cho tay đỡ mỏi ở vị trí cùi chỏ á, chứ giơ lên trời hay xui xuống đất thì cảm giác cũng ko đã cho lắm, chỉ có tư thế chống nạnh là thấy khỏe cho cánh tay nhất thôi. Mình đi vòng vòng được một lúc thì tự nhiên mình phát hiện: Ồ à má ơi, mình có thể bưng chén nước và chơi đùa được rồi. Trời ơi, đã quá xá đã, tự nhiên mình chơi được với nó theo kiểu xoay nó vòng vòng, đưa lên đưa xuống, thiếu điều như mình muốn múa với chén nước luôn á. Tự nhiên mình nhìn chén nước và cảm thấy cực kỳ vui, mình mắc cười ghê, vừa bưng nước vừa mỉm cười luôn mà, mình khoái quá khoái. Kết quả là mình bị đổ nước lần thứ 2 bởi vì vui quá vui, kiểu như cảm xúc vui mừng hơi quá lố và mình không kiềm hãm lại được nó nên mình chạy theo nó và vô tình mất tập trung vào chén nước, thế là bị đổ. Trời ơi, lần bị đổ thứ 2 này khỏi phải nói, nó tức cái mình mấy cha ơi, cái tội vui sướng quá lố làm gì, thiệt tình muốn tự ký vô đầu một cái cho chừa tội ngu vậy á, hơ hơ. Ngu gì mà ngu dữ, vui thì vui vừa vừa phải phải thôi, tự nhiên vui quá mức quá lố làm chi để rồi đổ nước luôn, trời ơi là trời.

Sau khi đổ nước lần 2 này, tâm thế mình đã khác hẳn, mình tha hồ chơi với chén nước nha, chơi vui nha, mình bưng nó õng a õng ẹo còn được, mình mỏi lưng thì thẳng lưng hoặc khòm lưng, ưỡn ngực. Nói chung là mình đã xác định chơi trò bưng nước nhưng không hành xác, mình không có nhu cầu giữ cơ thể ở một tư thế cố định rồi tập trung vào chén nước để không cảm nhận được cơn đau như mọi người chỉ đâu, hơ hơ. Kiểu đó mà sơ sẩy văng ra một chút thôi là đau đớn lại liền, thôi mình đâu có nhu cầu, mình không muốn bị đau về thân cho nên mình không đi theo con đường hay cách thức để làm xuất hơn cơn đau. Kệ mọi người, mình vẫn bưng nước bằng 1 tay theo kiểu của mình để khi nào mỏi tay này thì đổi qua tay còn lại, mình bưng suốt cả ngày nhưng ko bị đau tay, ko mỏi tay, ko cần đấm bóp xoa tay gì đâu nha. Đoạn này mình đã chơi với chén nước như chơi với một món đồ chơi vậy đó, cảm giác thoải mái lắm, chơi vui, tha hồ chơi, cái trò chủ đạo mà mình chơi lại là giữ cho chén nước không đổ.

Mắc cười lắm, buổi sáng chị Gia nói rằng mình bưng nước 1 tay mà còn chống nạnh nữa chứ, mình cảm giác thái độ nói của bả hơi có phần châm biếm theo kiểu chén nước hôm qua của mình ko có đầy nên mình bưng chơi chơi, chống nạnh vậy đó, chứ người ta bưng 2 tay không hà. Okie, sáng nay chén nước hình mái vòm luôn rồi, nhưng cuối cùng mình vẫn bưng 1 tay và chống nạnh được đó thôi, nó như kiểu style bưng nước của mình đã vậy rồi, chỉ cần anh Quý không nói mình phạm luật, không bắt mình phải bưng bằng 2 tay và để chén nước ở vị trí ngang bụng như mọi người, thì mình sẽ bưng theo kiểu của mình miễn sao không đổ là được, hihi. Buổi sáng bưng nước mái vòm còn chống nạnh nha, mà lần đổ thứ 3 là nhiều nhất, nó gấp 2-3 lần lượng nước của cả hai lần đầu tiên cộng lại luôn nữa, trời má ơi, mình sợ ghê. Lúc đó đồng hồ reo báo hết giờ rồi, mình mừng á, trong lúc mình quay lại để đặt chén nước xuống bàn trong sự vui sướng thì nước đổ ra cái ào, trời ơi là trời.

Hên quá, anh Quý chẳng những không la mình mà còn khích lệ mình, anh Quý nói đổ vầy cũng ít mà, khá rồi, anh Quý nói mình có thể bưng nước trong hầu hết thời gian không bị đổ tức là mình làm được, chỉ có vài lần bị đổ thì vấn đề nằm ở mấy lần đó thôi. Anh Quý nói mình làm được á, chứ không phải không được, mình chỉ cần khắc phục những nguyên nhân khiến mình bị đổ nước thì mình sẽ bưng được luôn không đổ. Trời ơi! Hên ơi là hên, mình tự nhủ buổi chiều mình sẽ khắc phục 3 lỗi này thì mình bưng ko đổ nước thôi.

Đến ca chiều, mình đã ngủ một giấc ngon lành để đảm bảo không bị buồn ngủ trong lúc bưng nước do cơ thể mệt mỏi thiếu ngủ. Thầy Thủ vẫn tiếp tục chuẩn bị chén nước cho mình, chỉ khác là buổi chiều này nỗi sợ của mình với nó như giảm xuống 50% á. Tức là nhìn cái vòng cung nước đó cũng hơi ớn chứ bộ giỡn chơi sao, nhưng mình ko còn cảm thấy suy sụp bất lực như buổi sáng nữa. Mình bắt đầu bưng nước và mình chơi ngay với chén nước từ lúc đó luôn. Mình thấy thoải mái, nhẹ nhàng, khá dễ luôn á. Tuy nhiên, khi mình đi được mấy vòng ngon lành thì nước bị đổ lần 1. Trời ạ, sau khi đổ xong mình phát hiện vấn đề và cắt hẳn nó luôn nha. Vấn đề y chang cái lỗi số 1 của ban sáng, nước đổ ở vị trí 5h, tức là cái góc gần đáy chén nước, trong khi mình chỉ tập trung nhìn vào mũi chén nước. Mình phát hiện ra rồi, mình có 1 nỗi sợ là lỡ như đẩy nước lên phần mũi nhiều quá thì nó đổ rồi sao, cho nên mình chỉ nhìn phần mũi chén nước thôi, mực nước ở đó cũng có khoảng cách vừa phải, vì lý do này mà khi mực nước ở phần mũi có giảm xuống một chút, tức là mực nước ở phần đáy tăng lên thì mình ko kịp kiểm soát và nó đổ ở phần đáy hồi nào mình ko hay. Tức là khi vừa đổ thì mình ko hay, phải mất chừng 0,5 giây sau mình mới thấy á, thì lượng nước đổ ra cũng mấy giọt luôn rồi. Okie fine, bà mịa nó ra đây, tức ghê, cùng 1 lỗi mà sai tận 2 lần mới dám chốt đơn là: Mình sẽ đẩy hết nước về phần mũi, cho dù nó ngấp nghé miệng chén nước cũng được, như vậy mình sẽ dễ dàng kiểm soát nó hơn, mình chỉ kiểm soát đúng 1 điểm đó thôi, đảm bảo tất cả các điểm khác trong chén nước đều an toàn ko đổ. Bởi vì cái điểm mình kiểm soát đã được mình đẩy dồn hết lượng nước về đó, mực nước tại điểm đó là cao nhất so với tất cả các điểm khác, nên mình chỉ cần tập trung kiểm soát cho tốt ngay tại điểm đó, nó cao nhất, nó ngấp nghé, nó sát mép chén nước đi chăng nữa mà nó không đổ ra là được. Mình thấy từ sáng đến giờ mình cũng có rút kinh nghiệm này nhưng do mình còn bị nỗi sợ chi phối, mình sợ dồn nước về phần mũi thì bị đổ ở phần mũi rồi sao. Bà mịa, ko dồn nước về mũi thì mới bị đổ nước lung tung ở các vị trí mà mình ko hay biết á, sợ khỉ gì mà sợ, nước ở phần mũi mà đổ thì cũng trong sự kiểm soát của mình thôi, tức là lúc đó mình mất tập trung, nó dâng quá cao mà mình ko nhìn nó, mình để cho nó đổ, như vậy thì cũng tự làm tự chịu chứ ko than trách gì được. Còn mình ko dồn nước về mũi mà để bị đổ ở các vị trí khác thì mới ấm ức nha, như kiểu: tao đâu có thấy chỗ đó đâu, sao mày đổ ở đó vậy, giống như mày đánh du kích âm thầm mà tao đỡ ko được luôn á, huhuu. Còn bây giờ khi mình hạ quyết tâm và tràn đầy kinh nghiệm, mình dồn hết nước về 1 điểm ở phần mũi, đảm bảo mực nước ở đó cao nhất, rồi mình tập trung kiểm soát cho tốt mực nước ở điểm đó là ngon lành cành đào, ko có cửa nào để đổ nước nữa đâu nha mấy đứa ơi, hihi.

Buổi chiều mình ngon lành rồi mà, mình bắt đầu bưng chén nước và múa, hí hí. Thật ra mình ko có chủ ý múa từ trước đâu á, nghĩ sao vậy trời, lúc kêu bưng nước còn sợ đổ thấy tía chứ ai dám nghĩ đến việc vừa bưng nước vừa múa tiên nữ đâu mấy cha. Nhưng mà không hề nha, lát sau mình phát hiện ra mình múa được, tay chân tự múa, mình cảm thấy chơi vui lắm, mình ko biết mọi người nói nhập flow là như thế nào, mình cũng ko thấy mình có nhập flow gì như mọi người miêu tả đâu ta, mình chỉ biết là có một đoạn mình thả lỏng toàn bộ, mình chơi vui với chén nước, rồi tự nhiên cơ thể mình mềm mại ra, mình múa được và cảm giác mình múa khá dẻo trong điều kiện một tay phải kiềm giữ thật chặt chén nước cho nó không bị đổ. Bình thường mình đi 2 hàng á, tại đi 1 hàng thì mình sợ té rồi sao. Vậy mà chiều nay khi bưng chén nước, mình có thể đi 1 hàng luôn, còn đi chéo chân, ẹo qua ẹo lại, có lúc mình còn đứng bằng một chân, rồi còn giơ chân duỗi thẳng ra phía sau, khom người tới trước và nâng chân sau lên cao nữa, giống như tập yoga á. Phải nói sao ta, mình cảm thấy vui và thú vị, mình cảm giác lúc đó chỉ còn mình và chén nước thôi, mình ko ngại mọi người nữa, ko sợ gì nữa, mình có thể thả lỏng bản thân ra, phiêu diêu nhưng vẫn tập trung vào nhìn chén nước cho không đổ nhé. Mình cảm giác việc múa như vầy thì quen lắm, hình như mình có thích múa thì phải, chứ tự nhiên mỗi lần mình thả lỏng ra kiểu này thì lát sau mình đều nhập vô cái chỗ múa hà, lúc múa thì mình cảm thấy thoải mái ghê, vui ghê, như kiểu phiêu diêu bềnh bồng, thoát tục luôn vậy. Lần 2 mình bị đổ nước cũng lý do tương tự hồi sáng luôn, mình múa say mê quá nên có một đoạn mất tập trung vào chén nước, thế là nó đổ, huhu. Cũng giống như buổi sáng lúc mình vui quá vui thì mình cũng chạy theo cảm giác vui này, buổi chiều mình say mê múa và chạy theo các động tác múa, đó là nguyên nhân đổ nước. Mình thấy okie, 1 lỗi mà sai 2 lần như vầy thì cũng đủ rồi, thấm thía rồi, quyết tâm không để sai thêm lần nữa. Phiên bưng nước buổi chiều của mình đổ ít hơn hồi sáng, đổ ít ít xíu xíu hà, do lúc múa quá múa nên đổ thôi, còn cái vết chút xíu khi đổ lần đầu tiên thì nó khô queo luôn rồi á, mình nhìn còn ko thấy nữa, chỉ có mờ mờ chút ít màu đỏ thôi hà.

Tối nay mình vào bưng nước với quyết tâm ko đổ. Mình ko múa nữa vì mình sợ việc múa sẽ khiến cho nước có một chút rủi ro bị đổ ra ngoài. Mình đã châm thêm nước vào chén cho nó đầy căng lên thêm rồi, mình ko chơi ăn gian nha, nhiều khi mình thấy chén nước của mình còn cao hơn của chị Bảy một chút xíu nữa chứ. Mình tập trung bưng nước và dồn hết nước vào 1 điểm ở mũi chén, mình nhìn nó ngấp nghé sát rạt mép thành chén luôn, nhưng nó sóng sánh chút xíu thì thôi, nó vẫn rất ổn, mình bưng rất thoải mái, mình có cảm giác như kiểu mình thả lỏng được ở bên trong và giữ cơ thể hơi cứng ở ngoài để chén nước ko bị đổ vậy đó. Trời ơi, mình bị ho, khô cổ, mình phải uống khá nhiều nước trong lúc bưng nước, tức nhiên là mình vẫn bưng chén nước bằng 1 tay rồi. Mình uống cỡ chừng 2 ly nước thì mắc tè, trời má ơi, mình nghi lắm mà, thế nào uống nước nhiều cũng mắc thôi. Tại vì ko uống nước thường xuyên thì mình sẽ bị khô cổ, rồi mình bị ho, mình ko biết bao nhiêu đờm nhớt còn tồn tại trong bụng mình nữa, chứ gì đâu mà ho oài, ói muốn chết luôn vẫn ko hết. Rõ ràng mình bị ho là do có rất nhiều đờm luôn á, chán thiệt, ko biết bao giờ mới ói cho hết cái đống nhầy nhụa này ra để hết ho đây. Thế là mình bưng nước rồi ngậm một hớp nước trong miệng, lát sau thì từ từ nuốt xuống, rồi lại hớp thêm ngụm khác, cứ như vậy tới đoạn mắc tè là mình thấy ôi thôi thử thách rồi, nhưng ko đi tè thì ko được, lát nữa mà mắc quá thì chịu sao nổi. Mình vừa bưng nước vừa suy nghĩ cách làm sao để đi tè mà vẫn bưng nước ko đổ, cuối cùng mình chốt được 1 quy trình đi tè khá hợp lý okie, chỉ cần mình bưng và giữ chén nước bằng 1 tay cho chắc chắn, tay còn lại mình thao tác cởi đồ, đi tè, xịt nước, dội cầu v.v… vẫn ngon lành cành đào. Quân tử tính là làm, tại ko làm thì chút nữa chỉ có chết. Lúc đó mình phân vân lắm, hay mình ráng bưng nước đến hết giờ rồi hả đi tè, như vậy thì giảm được rủi ro bị đổ nước trong lúc thao tác đi tè á. Tuy nhiên, mình lại sợ 1 rủi ro khác là chưa hết giờ mà mình mắc quá mắc thì phải làm sao, lúc mắc tè dữ dội là đứng còn ko nổi chứ đừng nói là giữ tay bưng chén nước, má ơi. Sau khi cân nhắc giữa 2 rủi ro thì mình thấy bây giờ mắc tè ở mức này mà ko đi thì lát nữa thế nào mình cũng cần phải uống thêm nước cho ko bị ho, chắc chắn sẽ mắc tè nhiều hơn, khả năng đổ nước lúc đó do run tay run chân là cao dữ lắm. Okie thế là sắp xếp lên đường bưng chén nước đi tè thôi, hehe, vậy mà vẫn ngon lành, đi tè đã đời nước vẫn nguyên xi ko đổ, là lá la… Mình cảm thấy mình đỉnh kout nhất là bưng nước đi tè á, nó cao hơn hẳn so với bưng nước múa hoặc là bưng nước chống nạnh nha.

Nói sao ta, cảm giác mình làm chủ được chén nước, mình giữ được nó chắn chắn trên tay, mình biết luôn á. Mình biết lúc đó mình làm gì thì cũng sẽ ko bị đổ nước đâu, chỉ cần mình giữ nó và kiểm soát nó tốt theo kiểu vầy vầy nè. Mình cảm thấy tối nay bưng nước ko đổ là nhờ mình đã rút quá nhiều kinh nghiệm từ tổng cộng 5 lần đổ nước cả sáng lẫn chiều, đồng thời mình thả lỏng bên trong được, mình vui chơi được với chén nước và mình biết được kỹ thuật để giữ cứng chén nước trên tay mà ko đổ. Cho nên mình cảm thấy tự tin với bản thân hơn, mình ko có ăn may, mình biết cách làm thật. Tự nhiên mình sực nhớ lại giai đoạn hồi sáng, lúc mình ngồi sụp xuống như muốn xỉu, muốn quỳ lạy chén nước, lúc đó mình cảm thấy bất lực dã man, mình thấy trò này dã man khủng khiếp ko thể nào mà ko đổ. Rồi đến tối nay sau khi bưng xong 3 lần nước, mình thay đổi hẳn, má ơi trò này ko có kinh dị như mình tưởng, nó cũng được mà ta, thấy làm cũng ko khó, bưng ko đổ là chuyện cũng dễ hà, chỉ cần biết kỹ thuật và có sức khỏe chút thôi, ko bị bệnh về thân thì bưng càng ngon lành đơn giản hơn nữa. Má ơi, mình bệnh thân nè, ho sù sụ, phải uống nước và ngậm nước liên tục, vậy mà mình vẫn có thể bưng nước ko bị đổ được nè. Ồ quao… chỉ trong 1 ngày mà mình thay đổi ghê, được ghê ta, hí hí. Hồi sáng mình cảm thấy vô cùng chắc chắn với việc mình ko làm được trò này, mình bưng kiểu gì cũng đổ. Bây giờ mình mới thấy hóa ra nó cũng chỉ là 1 niềm tin giới hạn thôi, ồ má ơi, mình đã bưng được nó ko đổ, thì ra có cái thứ mình cảm thấy vô cùng chắc chắn, mà nó cũng sai tè le. Hihi.

1 Lượt thích