Bài cảm nhận bưng nước ngày 31/7/2023

Hôm nay mình bưng nước không thành công, mình bị đổ nước 3 lần. Một phần là do mình đã tăng độ khó của bài tập này lên bằng cách đổ căng bóng chén nước luôn á, mực nước cao hơn khá nhiều so với lần trước, cảm giác chỉ cần đụng tới nó là sẽ đổ ngay, nước tràn lên miệng chén luôn rồi, khoảng cách giữa mực nước và thành miệng chén nhìn chỉ còn cách nhau vài sợi tóc mỏng. Lúc chế nước thì mình đã dự trù thử tăng độ khó xem sao, nhưng mình không lường trước được tâm mình hôm nay vẫn còn một số loạn động nổi sân ngầm từ hôm qua mà mình không biết. Khi mình bắt đầu bưng nước, mình cũng thả lỏng toàn thân, thả lỏng đôi tay chạm vào cái dĩa và rất chậm rãi nhẹ nhàng bưng lên thôi, mình cảm giác đúng là độ khó có tăng lên thật, mình không thể nào nhúc nhích cái tâm một chút xíu nào được, vì chỉ cần lơ ra tí xíu thì nước sẽ rất dễ đổ vì mực nước đã cao quá mức rồi. Mình bước đi vài bước, cảm giác từ từ quen với việc bưng nước và mực nước này, mình thấy ừ ha thì ra khi bưng nước đỉnh cao như vầy thì mới khiến cho tâm mình không chút nào dám sơ sẩy, tuyệt đối phải chú ý vào chén nước liên tục xuyên suốt, nhưng mà nó khó hơn hẳn so với lần trước thật đó. Khi mình cảm thấy có chút hơi căng thẳng thì mình lại thả lỏng ra. Mình đi hết một vòng trong nhà vẫn bình thường nhưng mà cảm giác vẫn còn hơi sợ, vì nước cao quá, cảm thấy căng thật đó, có lúc mình còn nghĩ ủa sao chơi ngu vậy ta, tăng độ khó lên chi sớm vậy trời, đổ nước đầy chén được rồi chứ mắc gì căng tới mức sắp tràn ra như vầy để bưng cho cực nhọc căng thẳng vậy, hichic. Rồi mình lại tự nhủ, mai mốt lên công ty lỡ như bài tập bắt phải đổ nước căng bóng như vầy mới được tính thì sao, chứ không phải chỉ đổ đầy ở mức như mình là còn cách miệng chén được 2-3 milimet, mình không luyện tập ở level cao này thì mai mốt lên thế nào cũng bị đổ. Ừ thế là mình quyết định duy trì mức độ khó của chén nước như vầy và bưng đi vòng vòng.

Lần đầu tiên mình bị đổ nước là khi mình cảm thấy hơi chán, mình bưng hơi lắc một xíu và nước đổ ra ngoài. Nó đổ xong rồi mình cảm thấy ui nhẹ lòng ghê, nước vơi một chút rồi, hihi, bây giờ mình chỉ còn mục tiêu là bưng được chén nước suốt 2h mà không bỏ cuộc giữa chừng thôi, chứ nó lỡ đổ rồi á thì không thành công trong đợt này rồi, nhưng mình cũng ko muốn bỏ cuộc ngang xương như vậy. Quan điểm của mình bữa giờ vẫn là: thà bưng nước 2h bị đổ còn hơn là bỏ cuộc giữa chừng. Sau đó mình phát hiện ra chén nước vẫn như có chất keo dính gì đó, cả khối nước chuyển động, khi tay mình hơi lắc lư thì cả khối nước trong chén đều lắc theo. Trời ơi, có lúc mình thấy khối nước lắc qua bên trái, có lúc lắc qua bên phải, nhưng mà nó không hề đổ nữa, cảm giác như nước nó kết dính lại với nhau á, nó sóng sánh, lắc lư vậy thôi chứ tụi nó vẫn kéo nhau quay lại được chứ không văng hẳn ra ngoài chén. Mình cảm giác kiểu ồ lạ quá ha, bình thường mình tưởng đâu nước rời rạc, từng giọt, ai dè bây giờ mình mới thấy tụi nó là một khối tập hợp dính với nhau, và khi mình bưng nước tập trung thì khó mà đổ nước lắm, phải nói là ko có dịp nào để đổ nước luôn nữa (trừ phi chén nước cực kỳ căng bóng và mức độ tập trung của mình không đỉnh cao tuyệt đối tới mức như vậy thì nó mới đổ).

Mình cảm giác việc bưng nước của mình hôm nay khá tệ, vì mình có mấy lần nổi lên cảm giác buồn ngủ. Cái buồn ngủ này giống như hồi xưa khi mình chưa chơi được trò lau bình vậy đó, mình biết rõ buồn ngủ là do chán luôn, do mình không muốn chơi, mình đang không muốn bưng nước nữa, mình thấy chán nó rồi á. Nhưng mà lúc đó mình cũng thấy hơi mắc cười, kiểu là bưng nước cần sự tập trung như vầy mà cơn buồn ngủ cũng kéo đến thật ha, việc vừa bưng nước vừa di chuyển này buộc cơ thể mình phải liên tục hành động luôn á, vậy mà cũng buồn ngủ cho được, thật là tấu hài, hì hì. Mình biết mình chán rồi, nhưng mình không muốn bỏ cuộc, mình cảm thấy bên trong không có lực đẩy, không có sức ép hay chống đối lớn đến mức mình cần phải bỏ chén nước xuống, dẹp nghỉ, đi làm cái khác. Bởi vậy cho nên mình vẫn tiếp tục duy trì bưng nước suốt 2h, có lúc mình chán, có lúc buồn ngủ, có lúc thấy cũng vui, có lúc cũng chơi với nó được chút xíu. Mình cảm thấy bên trong mình có một sự thả lỏng ra được, khác với hồi xưa là mình sẽ cảm thấy vô cùng bức ép và chịu đựng không nổi đâu, hoặc mình dùng ý chí để gồng lên giữ lại, hoặc là mình bỏ liền lập tức, chứ chịu không nổi. Còn hôm nay tuy mình biết rằng mình ko chơi được trò bưng nước, mình không có sự hướng tâm, nhưng điều mình có thể làm được đó là thả lỏng toàn thân này ra, mình bưng nước trong trạng thái thả lỏng nhẹ nhàng được, mình cứ thả lỏng như vậy và bưng nước đi tới đi lui cho thời gian trôi qua đến khi nào hết giờ thì thôi, mình không cảm nhận được sự gồng ép căng thẳng hay là phải dùng ý chí thuyết phục chịu đựng gì cả, dường như tụi nó đã giảm được ở mức nhẹ nhàng bên trong hay sao đó, tức là sự ép mình nó nhẹ hơn hồi xưa khá nhiều, mình tuy cảm thấy chán và biết rằng mình ko muốn bưng nước cho lắm đâu, nhưng mình vẫn duy trì bưng nước được suốt 2 tiếng với vài lần bị đổ do động tâm mạnh quá.

Mình cảm giác như kiểu từ đầu bài tập này đã quá khó, trong lòng mình đã thấy có một sự căng thẳng nhất định với nó (khi mình đổ nước căng bóng miệng chén như vầy). Cảm giác giống như là mình ko thể làm được đâu, thế nào cũng đổ thôi, làm sao mà chơi với một chén nước đầy tới mức sắp tràn ra bên ngoài được, lại còn đi lại với nó, mình phải giữ nó thật kỹ để không đổ chứ còn hơi sức nào mà chơi với nó nữa. Có lẽ cái tâm thế căng thẳng ngay từ đầu này đã ảnh hưởng đến toàn bộ buổi thực hành, đến khi mình đã bị đổ nước một lần rồi nhưng cũng đổ ít xíu hà, chén nước vơi tí xíu thôi, mình cũng cảm thấy hơi khó để đi vào trạng thái chơi. Thật ra hôm nay mình không chơi được trò bưng nước đâu, mình chỉ làm được cái việc là bưng nó liên tục trong 2h mà không bỏ cuộc, bưng trong cảm giác khá nhẹ nhàng thoải mái không có lực đẩy hay phản kháng gì quá lớn, dù sao cũng đỡ hơn là bỏ ngang. Trong lòng mình từ hôm qua đến giờ đã có một cục không thoải mái, hơi khó chịu, hơi nổi sân, hơi ấm ức, hơi có cái gì đó chưa thông suốt về vấn đề khiến mình khó chịu này, thậm chí là hơi có một chút buồn, lại cảm thấy bản thân hơi không ổn thế này thế nọ. Mình cứ tưởng rằng hôm qua mình đóng lỗ tai kịp thời nhanh chóng, mình hạ hỏa dẹp cục sân qua một bên, cứ tưởng đâu mình không để nó chi phối nữa v.v…

Mình cứ cho rằng mình không bị ảnh hưởng gì nữa đâu, mình dẹp nó qua được, nhưng mà hôm nay khi bưng nước thì mình không chơi nữa, mình cũng không hề buồn gì đâu nha, mình cũng ko chủ động nhớ về chuyện hôm qua, nó hiện lên thì mình dẹp nó xuống, mình cho rằng mình mặc kệ nó, bỏ qua nó, mình ko sân si nữa, mình ko chiến đấu nữa, mình ko cay cú nữa, mình đã từng quyết định như vậy rồi mà. Nhưng kết quả thì mình bưng nước trong sự trớt quớt đó thôi, cảm giác chán chán, không vui, không chơi, chỉ còn giữ lại được chỗ kiên trì suốt 2 tiếng không bỏ ngang làm một chút an ủi. Mình đang cảm thấy hơi khó chịu với bản thân nữa, cái gì mà tuần nào cũng có một vụ án nhỏ, rồi 2 tuần sẽ có một vụ án to, mỗi vụ nhỏ thì tốn 1 ngày là xong, còn vụ to thì ít nhất phải 2-3 ngày tâm trạng của mình mới phục hồi lại, hết buồn, hết ấm ức, mình mới có thể chơi vui lại được. Cái gì vậy nè trời? Mình ko thể tập trung vào học một cách xuyên suốt và dẹp hết mọi thứ khác qua một bên hay sao? Mình bước ra ngoài và đụng trúng tác động, bị đập một vố đau, bị đụng chạm trúng một vài chỗ giống như khơi dậy vết thương vừa mới kéo mài á. Hời ơi… mình cảm giác nó tốn thời gian của mình vì khi tâm trạng mình không ổn thì vô thực hành cũng trớt quớt theo hà, giống như bình thường trong ngày mình đã không vui không chơi thì vô thực hành cũng không thể nào mà có cảm giác chơi được. Chắc là mình phải lên SG lẹ thật lẹ, suốt ngày ở trong phòng tập thôi để cắt hết những tác động khác bên ngoài, như vậy họa may tâm trạng mới ít lên xuống, ấm ức cũ bớt trồi lên, mình có nhiều thời gian để học hành tốt hơn.