Bài cảm nhận phân biệt thế nào là game và không game (16/10/2023)

Tối thứ 7 tuần trước mình vào zoom báo cáo với anh Quý, cuối cùng đem về một câu hỏi quan trọng đó là: Game và không game khác nhau như thế nào? Lúc đó mình cảm giác như kiểu về lý thì cũng hiểu, nhưng thật sự mình chưa thông, và nếu như mình ngồi ngay ngắn nghiêm túc xem xét lại thì cũng là một cái gì đó… không thông, như kiểu ép mình thôi, vậy nên mình quyết định thả lỏng bản thân, câu hỏi thì cứ treo ở đó, mình chạy xe, đi tới đi lui, làm này làm kia, trải nghiệm các tình huống trong cuộc sống và rồi cứ đem câu hỏi ra xem lại những lúc rảnh rỗi như vậy, mình không đặt nặng hay áp lực bản thân bắt buộc phải ra đáp án vào deadline nào nữa.

Đến khoảng thứ 2 đầu tuần, mình cảm nhận được một sự áp lực vô cùng lớn, nó khiến cho trong lòng mình cảm thấy ngộp thở, mệt quá ta, thấy có sức nặng gì đó ghê quá. Mình cảm giác ngộp đến mức phải xin tạm nghỉ buổi chiều tối hôm đó và ngày hôm sau để tự xử lý vấn đề này thôi, chứ mình đâu có việc gì khẩn cấp hay đột xuất hơn những lúc tinh thần chợt bất ổn như vầy đâu à. Mình muốn chạy xe về quê gặp Mẹ, tự nhiên mình nhớ Mẹ quá, nhớ đến khóc luôn. Mà thật ra khơi khơi cũng chẳng có nhớ Mẹ gì đâu, lúc đó mình bất ổn việc của bản thân nên nhớ Mẹ như một cứu cánh tinh thần chút vậy thôi hà. Mình cảm thấy áp lực quá to lớn, mình mệt quá, mình gồng quá… và rồi tự nhiên mình sực nhớ ra câu hỏi của anh Quý: Thế nào là game và không game? Ừ ha, lúc đó mình tìm đủ mọi cách cũng không thể khiến bản thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn được chút nào, thế là mình ngồi nhìn lại cái vụ game với không game. Mình thử đổi góc nhìn sang mọi thứ là game xem có khá khẩm hơn không. Mình sẽ chơi cái game này một cách nghiêm túc đàng hoàng giống y chang như chơi game có được không? Đột nhiên mình phát hiện ra: Ừ ĐƯỢC! hahahaa. Thế là cảm giác của mình thay đổi đột ngột tức thì luôn á, trong lòng mình đang cực kỳ áp lực nặng nề như đeo cả tấn đá trên vai, bỗng chốc mọi thứ như biến mất không còn dấu vết, mình cảm thấy nhẹ tênh, khỏe ru, thênh thang. Ôi lúc này mình mới phát hiện ra rằng: Khi mình nhìn mọi thứ có thật thì mình sẽ căng thẳng áp lực, còn khi mình nhìn mọi thứ là game, mình chỉ chơi thôi thì mình sẽ hoàn toàn vui vẻ, hào hứng, khoái chí, không còn một chút áp lực nào nữa luôn. Cảm giác áp lực suốt mấy ngày trời bỗng nhiên nó trôi tuột mất hẳn, chèn ơi, nó khiến mình quá bất ngờ.

Từ chỗ này mình qua hôm sau mình mới xem xét lại, thì ra bản chất mọi thứ là game, sự thật nó là game, chỉ là mình chưa nhìn thấy bản chất nó như vầy thôi hà. Có thể hình dung đoạn đường từ SG xuống Bến Tre, mình chạy trong không khí mát mẻ, tối tối, mà trong lòng mình cực kỳ nặng nề áp lực luôn á. Còn ngược lại đoạn đường từ Bến Tre về SG mưa gió trắng trời, đoạn nắng đoạn mưa, vậy mà mình chạy trong cảm giác thoải mái, nhẹ tênh, khoái chí ghê, hihii. Mình khoái chí vì mình đã gỡ được cái cục đá áp lực trên lưng xuống rồi nè.

Trên đường chạy xe từ Bến Tre về SG, mình đã ngồi tua lại quá khứ xa xưa. Mình nhớ hồi 3-4 tuổi, mình có một con gấu bông màu vàng và trò chơi mà mình yêu thích nhất là trò làm mẹ. Mình lấy con gấu làm con, mình cứ để nó nằm kế bên rồi chơi cái trò mình mới đẻ nó ra, mình ru nó ngủ, ôm nó vào lòng, cho nó bú, cứ ôm ấp lấy khăn quấn cho con gấu từ ngày này qua tháng kia. Mình nhớ rất rõ hồi đó mình chơi trò làm mẹ đơn thân luôn á, vì lúc đó mình cũng ko biết chồng mình ở đâu nữa, như kiểu trong trò chơi của mình lúc đó thì chồng lúc nào cũng đi công tác, đi làm xa, không bao giờ có sự xuất hiện của chồng ở nhà. Chỉ có mình với con mình quanh quẩn với nhau thôi. Mình chơi trò đó mấy năm trời mà không biết chán luôn á, ngày nào cũng lấy con gấu ra làm con rồi hát ru, bồng bế, ôm ấp, pha sữa cho nó, đút cơm cho nó v.v… Mỗi ngày mình lớn lên là con gấu cũng lớn theo, mình chơi tới lúc đưa con đi học lớp 1 thì mới chán, thôi không chơi nữa, con lớn quá rồi hết vui rồi. Mình tiếp tục tua lại những năm sau này, mình rất thích chơi với con nít, mỗi khi mình có dịp đi chơi riêng với một đứa nào mà không có mẹ nó đi cùng thì sâu trong lòng mình đã tự chuyển hóa vai trò, mình tự xem mình là mẹ của nó, mình xem nó là con của mình, mình xem cuộc đi chơi đó là mình đang dẫn con mình đi chơi, cho tới khi nào mình dắt nó về nhà và trả cho mẹ nó thì trò chơi này mới kết thúc. Tự nhiên mình phát hiện ra, sâu thẳm trong lòng mình từ xưa đến giờ là một nhu cầu được làm mẹ. Mình nhận ra nhu cầu này to lớn đến mức mình vài lần mình có thể cúp làm việc chỉ vì một người chị nào đó nhờ mình trông con giùm chỉ thôi. Mình từng làm bảo mẫu cho con của chị Quý mà (Sếp Kimmy á), lúc đó mình cho rằng chỉ vì mức lương 50k/giờ nên mình khoái, nhưng thật ra một phần lớn khác là mình thích cái việc chơi với con nít này. Mỗi chiều khi mình chuẩn bị đi đón nó về, mình luôn hào hứng khoe với cả văn phòng ở CESTI là mình đi đón con nha, tới giờ rước con rồi, bla bla. Mình khoe mình đang làm bảo mẫu luôn á, nên mình phải đi đón con thôi, về mình sẽ cho nó ăn chiều rồi chơi với nó. Lúc đó chị Quý vẫn còn đi làm mà, nên mình với con Pet chơi với nhau cho tới lúc chị về thì mình mới trả con và ko tính giờ nữa, hihii. Cảm giác mỗi chiều mình đi đón con, mua đồ ăn cho con, đưa con về nhà, cũng thú vị lắm chứ. Mặc dù tụi nó đều là con của người ta nhưng trong lòng mình hay nhận vơ làm con của mình luôn lắm, mình thích chơi trò làm mẹ cho nên vô tình có được đứa nào thì mình cũng đều đưa hết vô trò chơi của mình, để thỏa mãn nhu cầu được đóng vai mẹ của mình thôi. Khi tua lại hết những điều này mình mới thật sự nhận ra, mình có một nhu cầu muốn được làm mẹ. Rồi mình nhìn kỹ hơn một chút, mình muốn làm mẹ để làm gì, được cái gì? Thì mình tiếp tục nhận ra là mình thích một cái vai làm mẹ vậy thôi, mình có một list những việc yêu thương, âu yếm, chơi đùa, dạy dỗ, cùng con lớn lên v.v… Rốt cuộc mình thích một cái vai diễn làm mẹ, một trò chơi làm mẹ, mình muốn được thỏa sức chơi trò này.

Từ chỗ này cũng là một phần giúp cho mình nhìn thấy rõ ràng hơn bản chất mọi thứ là game. Bởi vì mình nhìn thấy nhu cầu muốn được làm mẹ của mình cũng là một trò chơi game mà thôi, mình thích chơi cái game làm mẹ này, thích chơi trò chăm sóc con cái. Có lẽ trò này lúc trước mình chưa chơi xong, mình bỏ ngang giữa chừng, mình “mắc nợ” cho nên bây giờ mình cứ muốn chơi lại để trả hết nợ chăng?! Đây là diễn biến nội tâm của mình trong 2 ngày (thứ 2 và thứ 3). Cho nên đến trưa thứ tư (11/10/2023), khi mình ở công ty và bắt đầu nghiêm túc xem xét thật kỹ các câu hỏi của anh Quý, mình mới thấy rõ ràng rằng bản chất mọi thứ là game, trước giờ mình bị vướng ở chỗ không thấy nó là game thôi, chứ không có vụ mình thấy nó như vậy và không chấp nhận nó. Mình phát hiện ra khi mình dùng từ “chấp nhận”, tức là nó trong bối cảnh mình đang tự thuyết phục bản thân, chứ mình ko hề thấy. Bởi vì khi đã thấy là thấy luôn, chứ không có vụ chấp nhận cái mình vừa thấy đâu. Cho nên trước giờ mình đã sai khi phát biểu rằng: Em thấy như vậy nhưng em lại không muốn chấp nhận nó. Ôi phát biểu sai rồi đó, như vậy là chưa thật sự thấy, vì thấy rồi thì ko cần chấp nhận gì nữa cả. Bởi vậy hôm đó khi mình nhận ra chỗ này xong, mình mới thấy rằng xưa giờ mình có một bức màn, giống như một số niềm tin giới hạn khiến cho mình không nhìn thấy bản chất mọi thứ là game. Rồi mình đi nhìn kỹ hơn xem bức màn đó là gì, nó gồm những phần tử gì, những sự giới hạn gì ở bên trong. Thì mình thấy có một số điểm như sau: Một là mình có một hình mẫu cho rằng mình dở dở, tệ tệ, mình là như thế, và mình sợ hình mẫu này bị sai. Hai là mình đã tự trải nghiệm và thấy rằng khi mình nhìn mọi thứ là game thì mình khác lắm, tự nhiên mình đẹp hơn, vui hơn, làm mọi việc hiệu quả hơn, mình xịn sò lắm kìa vì lúc nào mình cũng phiêu được trong mọi thứ… và mình cảm giác như không thể quen được với sự giỏi giang, đáng yêu và xịn sò này, mình ko thể chấp nhận mình là phiên bản này luôn á. Ba là mình sợ rằng nếu nhìn mọi thứ là game thì mình ko thể kiểm soát được cuộc sống của mình nữa, vì nó biến hóa khôn lường, mình cứ phiêu trong nó như vậy, mình ko thể kiểm soát được nó.

Chỗ này khi trình bày với anh Quý thì mình mới phát hiện ra một số vấn đề. Đầu tiên là cái vụ kiểm soát được mọi thứ, tức là ban đầu mình cho rằng nếu mình ko nhìn mọi thứ là game, mình giữ bản thân ở cái chỗ sống buồn buồn nè, mình là như vậy, cuộc đời như vậy, kết quả như vậy, hậu quả có thể như vậy v.v… thì mình có thể kiểm soát tốt mọi thứ, ko có gì quá bất ngờ xảy ra, ko có gì tốt hơn nhưng cũng sẽ ko tệ hơn. Nhưng sau đó mình phát hiện hóa ra mình đã sai rồi nha. Mình không bao giờ kiểm soát được mọi thứ, mình chỉ có cảm giác kiểm soát vậy thôi. Mình nhầm lẫn cho rằng mình kiểm soát được, nhưng hóa ra không phải, dù mình nhìn nhận mọi thứ ở góc độ nào, nhận thức của mình ra sao thì mình cũng ko kiểm soát được gì cả. Từ chỗ này mình như chợt bừng tỉnh, ừ ha, vậy thôi mình cố chấp làm gì, đằng nào cũng đâu có kiểm soát được gì, chẳng qua chỉ là một chút cảm giác kiểm soát thôi mà, nó sai bét nhè ra rồi kìa. Như vậy thì mình bỏ cái vụ này thôi, tức là bỏ xuống 1 lý do, 1 sự giới hạn ngăn cản mình ko nhìn thấy bản chất mọi thứ là game á.

Quay lại buổi trưa ngày 11/10, khi mình phát hiện ra bản chất sự thật mọi thứ đều là game, lúc đó trong lòng mình đột ngột trào lên một cảm giác ấm áp. Trời ơi, nó ấm vô cùng, ấm lắm, nhiều lúc nó ấm tới mức nóng lên luôn nữa. Nó khiến cho mình vừa bất ngờ, vừa đã đã khoái khoái, và sau đó mình có một đống hoang mang, thắc mắc nảy sinh ra trong đầu. Mình đã nhắn tin hỏi anh Quý về trạng thái này thì được anh Quý hướng dẫn mình cứ thả ấm áp ra đi, thả hết ra, còn những thắc mắc thì bỏ đừng nghĩ tới. Mình làm đúng như những gì anh Quý hướng dẫn, mình ngồi ở công ty, nhắm mắt lại, yên tĩnh thả lỏng bản thân cho ấm áp trào lên thật nhiều và mình tha hồ tận hưởng nó thôi, một cảm giác ấm nóng vô cùng đã. Mình cảm giác như có nguồn năng lượng gì đó cuồn cuộn bên trong mình, cả cơ thể này nóng lên, ấm áp vô cùng luôn. Mình dự đoán có thể do mình đã nhìn thấy bản chất mọi thứ là game, mình tháo gỡ được một số niềm tin giới hạn, mình thấy rằng mình đang chơi game với các vai trò khác nhau, vai diễn khác nhau, cho nên sâu trong vô thức của mình có thể có một sự bật mở, bung ra, tháo chặn để cho dòng suối ấm áp này trào dâng lên thật mãnh liệt. Từ hôm đó về sau, mình có thể sống được trong trạng thái ấm áp này nhiều hơn, lâu hơn, chỉ cần mình ngồi hoặc nằm yên thả lỏng ra một chút là ấm áp trào lên lại. Thậm chí có những lúc mình chạy xe, trò chuyện, nói này nói kia mà trong lòng vẫn vô cùng ấm áp luôn. Hihii.